“Là tên điều khiển gian phòng…” Lại bừng lên hôi hắc sắc loan nguyệt chấn
bay Thủy chúc yêu, Lý Tả Ý tỏ vẻ hoảng sợ, kêu to với Thủy chúc yêu: “Cùng là
yêu thú, muốn đánh thì đánh y kìa, đánh thỏ làm gì.”
Thủy chúc yêu sững lại, vẫn lao tới, không bị những lời của Lý Tả Ý tác động.
Cao giai yêu thú trong Hoang cổ hoang nguyên đều có lãnh địa riêng, yêu thú
như nó khác nào quốc vương, cao cao tại thượng, mấy lần bị Lý Tả Ý hất bay thì
nổi giận cực độ.
“Oành!”
Cùng lúc, trên không sau lưng cả toán, thinh không như bị đâm thủng, trút
xuống vô số kim sắc hỏa quang. Một kim sắc thần lô mấy chục trượng giáng
xuống, mấy sợi xích vàng quấn quanh thân lô liễu nhiễu kim sắc hỏa diễm, bừng
lên vạn đạo kim quang, thiêu vô số yêu thú quanh đó thành tro, uy thế khó
tưởng tượng nổi.
“Là tên đốt lò…” Thấy kim sắc thần lô như xuyên thủng bầu trời, Lý Tả Ý run
lên, cảng tỏ vẻ sợ hãi.
“Phần thiên thần lô! Phần Thiên Phàm đến cùng Lâm Thái Hư.” Ngụy Tác run lên.
Gã từng thấy kim sắc thần lô đấu với Lý Tả Ý, tuy chỉ có uy năng huyền giai hạ
phẩm, nhưng thai thân pháp bảo không hiểu dùng nguyê liệu gì luyện chế, cực kỳ
bền dai, ngay cả Liệt khuyết tàn nguyệt cũng chỉ hất bay đi chứ không gây ra
phá tổn.
“Phần thiên thần lô có hồng quang như huyết, không phải Phần Thiên Phàm điều
khiển mà là Huyết Tàn Dương sư thúc, sư thúc cũng có tu vi Kim đơn lưỡng trọng
hậu kỳ, nhưng ‘Hỏa lân xích huyết quyết’ là thiên cấp trung giai công pháp, có
thể phối hợp với uy năng Phần thiên thần lô ở mức cao nhất… Sư tôn khẳng
định đã nổi giận.” Thủy Linh Nhi nhợt nhạt mặt mày nhìn Phần thiên thần lô
trấn áp xuống, truyền âm với Ngụy Tác.
Ngụy Tác mặt lạnh như băng, phía trên Phần thiên thần lô quả nhiên có huyết
hồng sắc hồng quang liễu nhiễu, nhiệt lực cực kỳ kinh nhân, yêu thú bị cuốn
vào đều hóa thành lửa rơi xuống tựa tro tàn.
Đại tông môn thường không để đại tu sĩ trong môn phái giao pháp bảo cho tu sĩ
khác sử dụng, dù tu sĩ kia có công pháp phối hợp cao hơn, nhất là siêu cấp đại
tông môn như Huyền Phong môn có nhiều bảo vật lại càng không để một Kim đơn
đại tu sĩ vị cao quyền trọng giao chí bảo cho tu sĩ khác sử dụng. Không dưng
tặng bảo vật là thủ đoạn kích thích tu sĩ trong môn phái đi rèn luyện tìm bảo
vật.
Chỉ khi tu sĩ lợi hại ra ngoài rèn luyện, lấy được pháp bảo lợi hại, tông môn
mới càng lúc càng nhiều bảo vật, những tu sĩ đó khi thọ nguyên hao tận, bảo
vật sẽ để lại cho tông môn, nếu tu sĩ được cử đi mà chết ở ngoài thì trọng bảo
của một tông môn càng lúc càng ít. Phần thiên thần lô là pháp bảo thành danh
của Phần Thiên Phàm, hiện tại do Huyết Tàn Dương điều khiển thì đúng như Thủy
Linh Nhi nói, Huyền Phong môn bị tổn hại uy nghiêm môn phái nghiêm nên tông
chủ đả nổi giận.
“Oành!”
Nắp Phần thiên thần lô xuất hiện trên cao tít đột nhiên hé ra, phun trào kim
sắc hỏa diễm, đốt cả đàn yêu thú thành tro.
“Họ đã khóa chặt phương vị của chúng ta.” Kỳ Long Sơn và Thanh Bình run giọng.
Rõ ràng, h kim sắc thần lô khổng lồ vạch ra quỹ tích kinh nhân trên không
trung bổ tới.
Huyền phong thiên điện chưa hiện ra nhưng tiếng ấm ầm phát ra ở phía trên kim
sắc thần lô, đến cùng.
“Ngụy Tác, chỗ đó bị hắc vụ bao trùm, không biết có phải do yêu thú hình thành
không nhưng đành liều, mượn hắc vụ che hắn, chưa biết chừng có thể đào thoát.”
Lục bào lão đầu oa oa kêu lên.
Cách chúng nhân hơn mười dặm, lệch về phía Thiên khung có một màn sương đen
kịt, bao trùm mấy trăm dặm, không nhìn rõ tình hình phía trong, yêu thú xuyên
qua hắc vụ như mưa đổ. Tuy biết hắc vụ từ vết nứt Thiên khung trên đường đến
Thiên Sơ thành, yêu thú còn lại cũng qua vết nứt Thiên khung tràn vào nhưng vì
chúng xuyên qua hắc vụ nên thoạt nhìn cứ tưởng chúng được hắc vụ sinh ra.
“Đi thôi!” Ngụy Tác không hề dừng lại, chỉ vào màn sương cho Thủy Linh Nhi
thấy, nàng điều khiển tam túc hoàng ngọc đại đỉnh lao tới. Nàng hiểu hơn ai
hết, độn tốc của Huyền phong thiên điện không kém phi độn pháp bảo của Bàn
Long chân nhân, khó mà đào thoát. Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương điều khiển
Phần thiên thần lô, cộng thêm hai bát cấp trung giai yêu thú lại càng đáng sợ.
“Liệt khuyết tàn nguyệt, Hạnh hoàng bàn long đỉnh, không ngờ ở cùng nhau, muốn
đi không dễ đâu!” Giọng Lâm Thái Hư vang lên.
“Ầm!”
Không gian rung lên, không khí trong mấy nghìn trượng thắt lại, cùng uy áp
kinh nhân tràn ra, Huyền phong thiên điện hiển hiện trên Phần thiên thần lô.
“Sư muội, chúng ta là đồng môn, nếu sư muội hồi tâm chuyển ý còn kịp.” Đồng
thời, hai thân ảnh toát lên khí tức vô thượng uy nghiêm xuất hiện ở cửa Huyền
phong thiên điện, một người không nhiễm bụi trần, mày kiếm mắt sao, mái tóc
sáng bóng buộc bằng bạch sắc nhuyễn ngọc đái, ấn đường rộng rãi, hiện rõ vẻ
cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, mục quangcủa y trực tiếp phong tỏa
Thủy Linh Nhi trên tam túc hoàng ngọc đại đỉnh. Là chân truyền đại sư huynh
của Huyền Phong môn, Lâm Thái Hư!
Tu sĩ còn lại mặc tử hồng sắc pháp y, hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi gầy gò, lông
mày và râu tóc cũng màu đỏ tía, phát ra huyết hồng sắc linh quang hình thành
một vòng sáng. Rõ ràng là Huyết Tàn Dương có thần thông trên cả Phần Thiên
Phàm.
Thủy Linh Nhi run lên nhưng không đáp mà không ngừng điều khiển tam túc hoàng
ngọc đại đỉnh lao vào chỗ có hắc vụ.
“Sư muội, đừng chấp mê bất ngộ, bức huynh phải giết muội!” Lâm Thái Hư mắt lóe
lệ mang, thanh quang bừng lên, mấy chục yêu thú đến gần Huyền phong thiên điện
bị chấn thành bột, uy thế kinh nhân.
“Sư muội gì hả, ở đây không có sư muội gì hết, các hạ nhận lầm người rồi.”
Thủy Linh Nhi không nói gì nhưng Lý Tả Ý lại phẫn hận nhìn Lâm Thái Hư, kêu
lên. Với y, trên hoàng ngọc đại đỉnh chỉ có thỏ, làm gì có sư muội của Lâm
Thái Hư.
“Chấp mê bất ngộ, lũ nghiệt súc!” Nghe Lý Tả Ý nói rồi thấy Thủy Linh Nhi như
không nghe thấy, Lâm Thái Hư cười lạnh, gió trên không như bị y dấy động.
“Chấp mê bất ngộ, lũ nghiệt súc!… Chấp mê bất ngộ, lũ nghiệt súc!…” Giọng
nói vang vọng không ngừng rung lên, như cửu thiên thần vương phán quyết.
Vù! Kim sắc trường thương toát lên khí diễm hủy diệt cực kỳ man hoang, xuất
hiện, chói lòa kim sắc quang hoa.
Kim sắc trường thương phát ra quang diễm, tạo thành cái đuôi hai, ba trăm
trượng trên không tựa sao băng.
Kim sắc lưu quang đi qua, mọi yêu thú đều bị xung kích hóa thành tro tàn.
“Choang!”
Hôi hắc sắc loan nguyệt từ hư không dâng lên, va vào kim sắc lưu quang, nổ
vang kinh thiên động. Trong vòng hai trăm trượng, hư không như tan vỡ, yêu thú
nằm trong phạm vi này đều tan xác.
Lý Tả Ý toát lên linh khí kịch liệt chưa từng có, ngọn núi do thân ngoại linh
khí hình thành không ngừng vỡ vụn, Ngụy Tác thậm chí cảm giác được khí tức già
nua trên mình y, rõ ràng đòn này đã vượt cực hạn, kim đơn uy năng cũng tổn hao
nhiều.
Nhưng hai luồng uy năng kinh thiên va nhau, hôi hắc sắc loan nguyệt tan vỡ,
kim sắc lưu quang vẫn còn là, kéo cái đuôi dài đâm tới.
“Phù!”
Tử tâm đăng trong tay Thủy Linh Nhi tràn ra mấy chục dải tử sắc thủy tinh hỏa
diễm, giáng lên kim sắc lưu quang. Kim sắc lưu quang mờ đi, thu lại.
Phá diệt thần thương!
Huyền giai thượng phẩm trọng bảo, cả Lý Tả Ý thi triển Liệt khuyết tàn nguyệt
cũng không bằng, chả trách hôm đó Lý Tả Ý tuy thoát được Lâm Thái Hư truy sát,
nhưng cũng trọng thương, thoi thóp.
“Nghiệt súc! Ngươi phản lại sư môn! Tự tìm đường chết!” Thủy Linh Nhi thi
triển pháp bảo đón đỡ Phá diệt thần thương, Lâm Thái Hư lạnh lùng, hiện rõ sát
cơ vô biên.
“Dung nham cự ma đuổi tới rồi! Hình như còn yêu thú rất mạnh khác đuổi tới,
chúng quá lộ liễu!” Cơ Nhã kinh hô.
Hỏa sát khí tức kinh nhân nhuộm đỏ nửa bầu trời xô tới.
Hỏa sát khí tức cuồng bạo cực độ bao quanh một cự nhân bằng đá, bề ngoài toàn
là nham thạch đỏ rực, nhưng sau lưng có cánh thịt: Dung nham cự ma. Yêu thú
vốn giẫm đạp cả Thiên Sơ thành giờ lướt ngang hư không, thân thể cực kỳ nặng
nề nhưng đôi cánh vỗ lên thì độn tốc còn hơn cả tam túc hoàng ngọc đại đỉnh và
Huyền phong thiên điện, Cơ Nhã vừa kinh hô thì nó chỉ cách Huyền phong thiên
điện không đầy một nghìn năm trăm trượng.
“Oành!” Một ngọn lửa đường kính ít nhất mấy chục trượng từ tay thâm uyên cự
thú như hỏa diễm ma thần đổ vào Lâm Thái Hư và Huyết Tàn Dương.
-o0o-