Uy năng vô cùng vô tận tựa hồ định hủy diệt Lý Tả Ý.
“Chát!”
Lý Tả Ý vung tay, hôi hắc sắc loan nguyệt lượn vòng, bao nhiêu quang hoa, phù
văn đều bị trấn áp, hóa thành tro.
“Liệt khuyết huyền nguyệt! Là thiên cấp đỉnh giai công kích thuật pháp của U
Minh cung, Liệt khuyết tàn nguyệt! Đây là sát phạt đại thuật của thượng cổ
Liệt Khuyết tông vạn năm trước, được coi là một trong thượng cổ thập đại công
kích thuật pháp!”
“Thuật pháp này cực kỳ huyền ảo, ngay cả U Minh cung cung chủ U đế vẫn chưa
hoàn toàn lĩnh ngộ. Không ngờ lại xuất hiện trong tay y.”
“Thuật pháp này không phải chỉ U Minh cung cung chủ mới có tư cách và mật địa
lấy truyền thừa sao! Hà cớ lại trong tay Lý Tả Ý!”
“Lý Tả Ý là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, điên loạn thế này có phải vì lén
luyện đạo thuật pháp này?”
Hiện tại cả Thái Uyên thành gần như ngang bằng vị trí bọn Lý Tả Ý trên không
trung, trở thành một khán đài lớn, cường giả cỡ này thì tuyệt đại đa số tu sĩ
trong thành chưa từng thấy, giờ thấy họ xuất hiện cùng tình cảnh đấu pháp kinh
thiên động địa thì Thái Uyên thành sôi trào, không ít người kiến thức cao minh
liên tục kinh hô.
“Ngụy Tác, tựa hồ các hạ cùng đi một hướng với Lý Tả Ý, xảy ra chuyện gì, Lý
Tả Ý có uy lực thuật pháp quá đáng sợ.” Vào Thái Uyên thành, nữ tu truyền âm
hỏi Ngụy Tác.
“Y dùng thuật pháp thần thức xung kích công kích mỗ, bị phản ngược nên mới như
thế, còn nhớ thanh sắc thạch cầu không, tinh hạch bên trong thập phần cổ quái,
thần thức xung kích của y bị tinh hạch phản lại.” Ngụy Tác truyền âm cho nữ
tu, đồng thời ngưng thần nội thị, thanh sắc thạch cầu quá cổ quái, gã hơi yên
tâm vì viên màu xanh trong kim đan của gã vẫn thế, không hề thay đổi gì.
“Lại có hai đại tu sĩ tới!”
“A! Thị Bắc Minh tông thái thượng trưởng lão Cơ Thần Vương! Y được truyền thừa
Đại đạo thiên quyết của Bắc Minh tông! Cũng là Kim đan tam trọng hậu kỳ tu
sĩ!”
“Na thị…?”
Cùng lúc, hai cường giả đến nơi.
Một lão nhân mặc phổ thông thanh bố pháp, diện mạo bình thường, không hiển
hiện linh khí hay tế xuất bất kỳ phi độn pháp bảo nào, chỉ đi từng bước trên
không, mỗi bước cũng không ánh lên quang văn.
Nhưng mỗi bước đi tại không trung còn xa hơn Lý Tả Ý.
Người kia là một thanh niên mặc bạch sắc vũ y, linh khí ở sau lưng hình thành
một thanh như ý bảo tướng uy nghiêm, khí tức cực kỳ hùng hậu.
“Y là Trần Đông Minh, cũng là chân truyền đệ tử như Lâm Thái Hư. Cùng luyện
thuật pháp như Lâm Thái Hư, giao thủ với y không nên để thai thể pháp bảo của
y đến cách mình ba mươi trượng, bằng không sẽ bị truy tung khí tức!” Thấy
thanh niên cười bạch sắc tường vân đến, nữ tu bảo.
“Đừng động thủ! Lý đạo hữu, có vấn đề gì chăng?” Bắc Minh tông thái thượng
trưởng lão Cơ Thần Vương mặt thanh bố pháp y lướt tới, toát lên khí tức phản
phác quy chân, lời nói chứa sức mạnh không thể kháng cự.
“Oành!”
Cơ Thần Vương lên tiếng thì Lý Tả Ý và tam vị đại tu sĩ của Huyền Phong môn
lại ngạnh tiếp một đòn, thanh sắc ngọc chung vỡ vụn, thân ảnh phía sau là lão
giả mặc tử sắc đạo bào hộc lên văng ngược lại.
“Cơ Thần Vương, y điên rồi, vô dụng thôi!” Huyền Phong môn lão giả mặc bạch
bào quát to.
“Y và mỗ quen nhau, thần thức y trọng thương, để mỗ thử đã.” Cơ Thần Vương
bình tĩnh bước lên, chỉ vào Lý Tả Ý.
Thanh sắc quang văn huyền ảo cực độ ấn lên đầu Lý Tả Ý.
“Đây là thuật pháp ôn dưỡng thần thức, trấn định thần hồn! Bắc Minh tông quả
nhiên thuật pháp kinh nhân.” Mọi tu sĩ Huyền Phong môn đều càm giác như có
ngọn gió mát vô hình phất qua, đầu óc sáng suốt.
“À!”
Cơ hồ đồng thời, tiếng gió u u trong óc Lý Tả Ý dừng lại.
“Hữu dụng.” Mấy tu sĩ Huyền Phong môn đều dừng lại.
Cùng lúc, bảo lam sắc quang diễm từ phía đông hạ xuống, cung trang thiếu nữ
xinh đẹp khôn cũng đứng trong đóa hoa màu lam, toát lên khí tức cao quý khôn
tả.
Mi tâm nữ tu này có gắn lam sắc bảo thạch, mặt mũi băng hàn, là Hàn Nguyệt Nhi
đã thay mặt Lâm Thái Hư phát hiệu lệnh khi y không có mặt.
“Hàn Nguyệt Nhi, nàng ta cũng là chân truyền đệ tử của Huyền Phong môn. Ngụy
Tác, sau này nên cẩn thận nàng ta. Nàng ta là tình nhân của chân truyền đại đệ
tử Vô Kỵ thiên cung, lam sắc bảo thạch trong mi tâm thật ra là một món huyền
giai trung phẩm pháp bảo! Quảng hàn nguyệt cung. Vật này không chỉ uy năng
công kích kinh nhân, nếu gặp đối thủ mạnh hơn cũng có thể từ bỏ nhục thân, để
thần hồn độn vào nó mà trốn chạy. Bảo vật này có thể dung nạp thần hồn mấy
chục ngày, bên trong có ghi lại đoạt xá chi pháp, nên tu sĩ Huyền Phong môn có
nó thì rất khó giết chết.” Nữ tu thấy Hàn Nguyệt Nhi hiện thân thì hít sâu một
hơi, nhìn viên lam sắc bảo thạch, trong mắt nàng phức tạp khôn tả.
“Vô Kỵ thiên cung cũng là một trong thập đại siêu cấp tông môn của Thiên Huyền
đại lục.” Ngụy Tác thấy bảo thạch trên tán Hàn Nguyệt Nhi thì nhớ đến Lân
vương thủy ấn của thanh niên thần bí.
“A! Đáng sợ quá!”
Đúng lúc đó, trong óc tắt tiếng kêu gào, Lý Tả Ý không bình thường trở lại mà
kêu lên điên cuồng, vung tay phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt chém vào Huyền
Phong môn lão giả mặc tử sắc đạo bào.
“Oành!”
Lão giả Huyền Phong môn há miệng, một viên kim đan lấp lánh thanh tử lưỡng sắc
quang hoa được tế xuất.
Hôi hắc sắc loan nguyệt trấn áp xuống, quang hoa tan tành, hai viên thanh tử,
lưỡng sắc kim đan cỡ nửa quá trứng ngỗng bị đánh văng, lão giả Huyền Phong môn
run lên phun máu miệng.
“Cơ Thần Vương, nếu các hạ còn ngăn cản, để tu sĩ Huyền Phong môn chết nữa thì
Huyền Phong môn và Bắc Minh tông không đội trời chung! Y điên rồi, chúng ta
cùng giết y!”
Trên tam túc kim sắc thần lô, Phần Thiên Phàm gầm lên. Thần lô to ra, kim sắc
thần hỏa lan tràn như muốn đốt cháy thiên địa.
“Oành!”
Cùng lúc, lại có cường giả giáng lâm, một tu sĩ mặc mặc lục sắc pháp y, linh
khí ngưng thành một đóa hắc liên, cưỡi hắc sắc phi kiếm còn gấp hai, ba lần
phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác.
Tu sĩ này đầu đội mũ đen cổ kính, trông chừng bốn mươi tuổi, mặt mày thập phần
âm hàn, hắc sắc linh khí hình thành một hắc động lớn.
Thực Nhật chân nhân!
Lại là một đại tu sĩ của Vô Kỵ thiên cung.
Tu sĩ Vô Kỵ thiên cung vốn hành tung bí ẩn, ban nãy nữ tu và Ngụy Tác nhắc đến
Vô Kỵ thiên cung và Hàn Nguyệt Nhi sự, tức thì xuất hiện một đại tu sĩ nổi
danh của Vô Kỵ thiên cung.
Thực Nhật chân nhân là một trong ba thái thượng trưởng lão của Vô Kỵ thiên
cung, Kim đan tam trọng đại tu sĩ!
“Thực Nhật chân nhân tiền bối, nếu y thoát thì sẽ có không biết bao nhiêu tu
sĩ vô tội mất mạng. Tiền bối, xin giúp bọn vãn bối giết y!” Hàn Nguyệt Nhi
thấy Thực Nhật chân nhân đến thì lên tiếng.
“Chết đi!”
Giọng Hàn Nguyệt Nhi vang lên, Thực Nhật chân nhân hừ lạnh, dưới dân sáng rực,
hắc sắc phi kiếm như lưỡi dầu đen chém vào Lý Tả Ý.
“Oành!”
Trên tam túc kim sắc thần lô, sợi xích vàng như giao long cuốn tới Lý Tả Ý.
Huyền Phong môn chân truyền đệ tử Trần Đông Minh mặc bạch sắc vũ y vung tay,
một ngọn núi trắng toát xuất hiện bổ xuống đầu Lý Tả Ý.
Bạch bào lão giả mình rực tinh mang, thanh bạch sắc cung điện lại xuất hiện.
Đương thế cường giả, Kim đan tu sĩ, lão làng và đệ tử tinh anh của đỉnh cấp
tông môn đổ tới, uy năng ngút trời khiến mấy trăm trượng vây chặt quanh Lý Tả
Ý.
“Oành!”
Hôi hắc sắc quang hoa lóe lên, vô số mảnh vỡ quang hoa bắn lên tựa pháo hoa.
“A!…”
Lý Tả Ý va xuống đất thành một hố sâu, miệng thổ máu.
“Chết đi!”
Thực Nhật chân nhân cười lạnh, hắc sắc phi kiếm chém xuống đầu Lý Tả Ý.
“Đánh chết ngươi!”
Lý Tả Ý vong tay, hôi hắc sắc loan nguyệt chấn tan hắc sắc phi kiếm.
“Ngươi tưởng ta chỉ có thần thông thế hả?”
Thực Nhật chân nhân cười lạnh, hắc sắc phi kiếm hóa thành màn nước mấy trăm
trượng bao lấy cả lão và Lý Tả Ý.
“Oành!”
Hắc sắc thủy mạc vang lên tiếng nổ.
“Lý Tả Ý xong rồi!” Cơ hồ mọi tu sĩ trong Thái Uyên thành đều nghĩ thế.
Nhưng tình cảnh khiến tất cả nín thở xuất hiện.
Một dải tro và một cái đầu bay ra.
Cái đầu là Thực Nhật chân nhân!
Mắt Thực Nhật chân nhân trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Thực Nhật chân nhân lại bị Lý Tả Ý giết, thân thể tan nát, chỉ còn cái đầu.
“Đánh chết ngươi…”
Thân ảnh Lý Tả Ý lắc lắc lư lư từ hắc sắc quang mạc bay ra, lại một đạo hôi
hắc sắc quang hoa giáng lên tam túc kim sắc thần lô.
“A!”
Choang, Phần Thiên Phàm rú vang, bị tam túc kim sắc thần lô va trúng, không rõ
sống chết.
Bắc Minh tông thái thượng trưởng lão Cơ Thần Vương vốn khí tức phản phác quy
chân cũng biến sắc, tay đan nhảu xuất ra một tiểu hình pháp trận huyền ảo vô
cùng.
Một dải thanh sắc quang hoa cỡ bàn chân xuất hiện trước mặt Lý Tả Ý.
“Phù!”
Lý Tả Ý phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt va vào thanh sắc quang hoa, quang văn
quanh tay Cơ Thần Vương tan vỡ, máu chảy túa ra.
Đồng thời, lam sắc quang trụ từ mi tâm Hàn Nguyệt Nhi bắn vào ngực Lý Tả Ý.
Ngực Lý Tả Ý bị lam sắc quang trụ xuyên qua, máu tóe lên.
Mặc kệ vết thương, lại một vầng hôi hắc sắc loan nguyệt hất bay Trần Đông Minh
mặc bạch sắc vũ y và bạch bào lão giả.
“A!… Đáng sợ quá…”
Y như không nhận ra, vẫn lao đi.
Nhất thời, ngần ấy cường giả vẫn không ngăn được!
“Huyền phong thiên điện, Lâm Thái Hư đến rồi!” Trong Thái Uyên thành, nữ tu bị
tình cảnh chấn động, đột nhiên run lên.
Thinh không ngoài xa vang lên tiếng động lớn, chính thị tiếng Huyền phong
thiên điện phi độn!
“Đáng sợ quá!”
Nhưng Lý Tả Ý dù điên khùng, ngực thủng một lỗ nhưng vẫn không ngừng kích phát
hôi hắc sắc loan nguyệt, bức các cường giả tại trường không dám tiến lên, y
lại như biết cách bỏ chạy, vào rừng một chốc là khuất bóng.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: