Gian tĩnh thất này là ở trên đỉnh.
Mới tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, đỉnh tĩnh thất bị Ngụy Tác
lật tung, coi như cả tĩnh thất lộ hết ra ngoài.
Chỗ ở cấp cao nhất trong Vạn Thọ thành có pháp trận phòng hộ, hiện tượng do tu
luyện tạo thành bên trong thì bên ngoài không nhìn ra.
Trong tĩnh thất, Ngụy Tác đang lơ lửng, trên mình như bị xuyên qua, ánh lên
hơn một vạn tử sắc quang điểm, tất cả đều há miệng hút nguyên khí của sao trời
với tốc độ nhìn được bằng mắt thường.
Hơn một vạn tử sắc quang điểm là khiếu vị Thiên long quần tinh tôi thể thuật
mô phỏng viễn cổ thiên long hóa thành.
“Long khí vi dẫn, thiên long vạn khiếu, vạn cổ tinh thần, tôi luyện pháp
thân!…”
Ngụy Tác nội thị, cơ hồ khí huyết, da dẻ, kinh mạch, xương cốt cho đến cốt
tủy… toàn bộ đều được vô số ánh sao xuyên qua.
“Sắp đến giờ rồi.”
Đột nhiên, thân ảnh lục bào lão đầu ra khỏi Dưỡng quỷ quán, Ngụy Tác cũng dừng
tu luyện.
Hơn hai ngày này, Ngụy Tác không ngừng tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể
thuật, đã sắp đến thời gian ước định với bọn Lệ Nhược Hải.
“Tiểu tử, ta cảm giác thấy khí huyết của ngươi hơn hẳn, theo môn công pháp đó
thì chỉ chừng hai năm sẽ tu thành tầng đầu tiên Tinh quang mãng thân, nhục
thân ngang với Tinh quang cuồng mãng, môn công pháp đó cũng như ta liệu tưởng,
ban đầu tiến cảnh cực nhanh, cải biến nhục thân rõ rệt. Ngươi thử xem thay đổi
bao nhiêu.” Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác đáp xuống, thân thể lại chui vào
Dưỡng quỷ quán. Đã tảng sáng nên lúc này mà ra ngoài, lão tổn hao nguyên khí
không ít.
Ngụy Tác gật đầu, vung tay. Chát! Tiếng động như gân trâu đứt vang lên.
Gã lao lên, từ đỉnh tĩnh thất đáp xuống bãi đất trước lâu các.
“Thiên cấp đỉnh giai công pháp không hổ là thiên cấp đỉnh giai, xem ra hơn
mười năm tới đây, ta phải chủ tu môn thuật pháp này.”
Đáp xuống, Ngụy Tác lại thầm cảm thán.
Bay lượn thế này mà hoàn toàn dựa vào nhục thân, không hề động dụng chân
nguyên.
Tu sĩ kết đan thành công thì kim đan linh khí tưới nhuần nhục thân, công dụng
hơn nhiều chân nguyên, nhục thân của Kim đan tu sĩ vì thế hơn hẳn tu sĩ thông
thường.
Nếu cùng không động dụng chân nguyên, hai tu sĩ chỉ dựa vào khí lực xuất
quyền, Kim đan tu sĩ khẳng định sẽ đấm bay tu sĩ cấp thấp hơn chỉ bằng một
quyền.
Nhục thân khí huyết mạnh lên, sinh cơ cũng mạnh lên phổ thông tu sĩ, dù là tu
sĩ Phân niệm cảnh mà ngực bị thủng một lỗ thì chưa biết chừng sẽ chết ngay, tu
sĩ Kim đan kỳ thì chỉ cần không tổn thương những chỗ yếu hại như tâm mạch,
chưa biết chừng còn có thể chống chọi được để liệu thương.
Nhưng khí lực của phổ thông Kim đan tu sĩ thì không thể lướt đi một, hai mươi
trượng, chỉ hai ngày tu luyện, nhục thân Ngụy Tác hiện tại hơn hẳn một cấp!
Gân cốt cũng bền dai hơn!
Theo Thiên long quần tinh tôi thể thuật, môn thiên cấp đỉnh giai thuật pháp
này chia thành bốn cảnh giới “Tinh quang mãng thân”, “Tinh quang giao thân”,
“Tinh quang long thân”, và “Thiên long pháp thân”.
Thời gian để tu luyện mỗi tầng gấp nhiều lần tầng trước.
Như tầng thứ nhất Tinh quang mãng thân phải toàn lực bế quan hơn hai năm mới
đạt được, hai ngày nay chỉ là một phần mấy trăm thời gian đó.
Chỉ hơn hai ngày, khí lực và sinh cơ của Ngụy Tác đã cao hơn Kim đan tu sĩ một
bậc, đủ thấy nhục thân viễn cổ thiên long đến mức nào.
Chả trách thượng cổ điển tịch ghi lại rằng nhục thân cửu cấp đỉnh giai yêu thú
viễn cổ thiên long dù một vạn Kim đan tu sĩ cộng lại cũng không so được.
Hiện tại thể nội Ngụy Tác còn mảnh vỡ Diệu thụ, được chân nguyên lưu động gột
rửa thì liên miên sinh ra linh khí, dung hợp vào thể nội. Nên dù gã không làm
gì thì cũng như không ngừng tu luyện, từ từ đề thăng tu vi. Vốn tốc độ luyện
hóa mảnh vỡ Diệu thụ này ít nhất hơn mười năm mới xong.
Nhưng hai ngày tu luyện khiến nhục thân so với khi trước thì khí huyết, chân
nguyên càng cao cường, tốc độ luyện hóa mảnh vỡ Diệu thụ nhanh hơn hẳn.
Thiên cấp đỉnh giai thuật pháp không hổ là thiên cấp đỉnh giai thuật pháp, có
nhiều lợi ích như thế thì tiếp đây, Ngụy Tác khẳng định sẽ bỏ công tu luyện.
Trừ ra còn một lợi ích nữa khiến Ngụy Tác toát mồ hôi.
Nhục thân khí huyết được tăng cường, dương nguyên tất nhiên tăng theo, càng tu
luyện thì dương nguyên càng lúc càng sung mãn, song tu với Nam Cung Vũ Tinh,
Cơ Nhã có khác gì cự mãng, giao long đối phó nữ tu, hai người khẳng định càng
lúc càng không chịu nổi.
“Xem ra sau này không cần linh dược tăng cường dương nữa mà cần tìm linh dược
tăng cường âm nguyên.”
Hơi toát mồ hôi, Ngụy Tác cười hắc hắc thập phần nham nhở đoạn thân ảnh loáng
lên, nhảy vào tĩnh thất nhét Dưỡng quỷ quán vào ngực áo.
Gã lại đi một vòng quanh mấy gian tĩnh thất.
…
“Lệ cung chủ, đã đến thời gian ước định, y có đến không.”
Trong một đại điện trên tường vẽ đầy hình thượng cổ man thú có bốn tu sĩ ngồi
trên ghế.
Tay ghế đúc từ hắc sắc tinh kim này đều hình đầu thú hung dữ, phát ra thiết
huyết khí tức. Bốn tu sĩ là một hoàng bào tu sĩ đầu trọc, một hôi y tu sĩ mặt
ngựa, một thanh y mỹ phụ thanh tú, cùng một mỹ nam tử mặc lưu kim pháp y, mày
kiếm mắt sao.
Đương nhiên là Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải, Pháp Hoa chân nhân Thái
Khuê, đôi kim đan phu phụ Kỳ Long Sơn và Thanh Bình.
“Tại hạ thấy y không phải kẻ nuốt lời, hơn nữa dù y thu lợi mà không giữ lời
thì Linh Thú cung sẽ có cách tìm ra.” Lệ Nhược Hải nhìn Kỳ Long Sơn, thần sắc
thập phần bình thản.
Vừa dứt lời, một đạo ngân quang tòng từ ngoài điện bắn vào, là một con ngân
sắc viên hầu chỉ cỡ nắm tay, lưng có hai cái cánh thịt nhỏ xíu.
“Chi chi.”
Đôi mắt đen láy của ngân sắc viên hầu cực kỳ thông linh, vừa kêu chi chi vừa
khoa chân múa tay với Lệ Nhược Hải.
“Y đến rồi.”
Lệ Nhược Hải mỉm cười, trực tiếp đứng dậy, “Y không muốn vào mà muốn chúng ta
ra ngoài cùng xuất phát.”
“Y quá cẩn thận.” Lệ Nhược Hải nói vậy, Kỳ Long Sơn đứng dậy, bực bội hầm hừ,
“Y không vào Linh Thú cung, lẽ nào sợ chúng ta đối phó.”
“Y chưa hợp tác với chúng ta, cẩn thận cũng là bình thường, y càng cẩn thận
thì chuyến này với chúng ta đương nhiên càng an toàn. Hình như y ân oán phân
minh vô cùng, chúng ta không cần lấy lòng nhưng cứ khách khách khí khí với y
là được.” Thanh Bình vội khuyên Kỳ Long Sơn.
“Thanh Bình đạo hữu nói đúng, đi thôi.” Pháp Hoa chân nhân từng bị Ngụy Tác
chấn nhiếp gật đầu, theo Lệ Nhược Hải ra ngoài điện.
Bốn người không ngờ là ở ngoài sơn môn Linh Thú cung, Ngụy Tác đang thầm cảm
thán đúng là vô tình lại ở đây.
Linh Thú cung ở phía đông Vạn Thọ thành, chiếm một tư ngôi thành, quang hoa
trắng xóa bao phủ sơn môn. Cách quang hoa hai trăm trượng là cấm khu.
Ngụy Tác đang đứng ngoài cấm khu, sau lưng gã là một con man thú như gian
phòng đang thong thả đi về phía Linh Thú cung.
Đỉnh đầu man thú này có một chiếc sừng trắng duy nhất, toàn thân xanh biếc,
trông như con tê giác một sừng nhưng trên mình vằn vện sóng nước.
Man thú này là ngũ cấp cao giai thủy hệ yêu thú Thủy văn thanh ngưu.
Lưng Thủy văn thanh ngưu đặt yên phủ da, một nữ tu diễm lệ mặc váy ngắn bằng
kim loại cưỡi lên.
Kim giáp của nữ tu diễm lệ này chỉ che kín hai ngọn núi trước ngực, còn tay
cùng vòng eo, lưng đều lộ hết làn da trắng muốt, phía dưới là cái váy da đen
không thể ngắn hơn, hai cái chân trắng ngần lắc lư.
Tâm Hữu Lan, nữ tu bốc lửa vấn tóc, dung mạo xuất chúng này rõ ràng là người
của Linh Thú cung năm xưa tạo cho Ngụy Tác ấn tượng rất sâu.
Dung mạo và cách ăn mặc của nàng ta không khác gì mấy năm trước, vẫn nóng bỏng
mắt.
Thủy văn thanh ngưu nàng ta cưỡi so với mấy năm trước đã to hơn, mắt thoáng có
màu trắng, khí tức hơn xa ngũ cấp cao giai yêu thú, khẳng định đã tiến giai.
Tâm Hữu Lan đã đạt tu vi Phân niệm tam trọng, tốc độ tu luyện đích xác không
chậm.
Lúc đến Vạn Thọ thành, Ngụy Tác còn nghĩ không biết có gặp mỹ nữ tu sĩ này
không, giờ vô tình gặp mặt thì gã vừa cảm thán vừa không nén được đưa mắt
nhìn.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: