Trong Vạn Thọ thành lộn xộn, một toán tu sĩ không khiến ai chú ý đến trước một
chỗ ở.
Một tu sĩ lấy ra thông hành phù ngọc phù kích phát, thanh sắc linh quang tráo
tách ra, cả toán chui vào.
Nơi ở này là mức tối thượng đẳng tại Vạn Thọ thành, Vạn Thọ thành không có
linh mạch như Hải Tiên thành, trong chỗ ở này chỉ có hai lớp lâu các, trước
mặt là một linh điền lớn trồng hơn mười loại linh dược, sinh trưởng tươi tốt.
“Nam Cung Vũ Tinh?”
“Ai mà quen mắt thế nhỉ?”
Toán người này đi qua linh điền, vào lâu các rồi vang lên tiếng Hàn Vi Vi kêu
to kinh ngạc.
…
“Nghĩ đi, không chỉ thấy ta quen mắt mà cả lão Phong cũng thế?”
Trong đại sảnh, Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã xuất hiện, Hàn Vi Vi nhíu mày, ngẫm nghĩ
nhưng không nghĩ ra, nhìn Trương Châu Dự.
“Lão Phong?”
Trương Châu Dự nói vậy, Hàn Vi Vi ngẩn người, nhìn kỹ Phong Tri Du đang cười
mỉm, nàng ta chợt nhận ra, chỉ vào Trương Châu Dự và Phong Tri Du, “À… à…
à… các ngươi là khi cùng đi săn Song đầu khuyển…”
“Phong đại ca!”
Đúng lúc đó một tiếng kêu như sấm vang lên. Tổ hợp đầu óc đan giản đi vào,
tiếng kêu là do Chân Sùng Minh phát ra.
Chân Sùng Minh trước khi theo Ngụy Tác thì theo chân Phong Tri Du, sau lần săn
Song đầu khuyển thì y và Chu Tiếu Xuân mới theo Ngụy Tác.
“Chân Sùng Minh, vẫn như xưa nhỉ.” Phong Tri Du thấy Chân Sùng Minh thì mỉm
cười, dọc đường y được Ngụy Tác cho biết Chân Sùng Minh ở đây.
“Phong đại ca, không ngờ còn được gặp đại ca, đệ tưởng lúc đó đại ca trọng
thương như thế thì chết rồi. Bất quá hiện tại đại ca đến đây cũng vô dụng, đệ
đã bái Ngụy Tác làm đại ca.” Chân Sùng Minh nhảy phóc đến chỗ Phong Tri Du ôm
chặt lấy y rồi nghiêm túc nói.
Phong Tri Du dở khóc dở cười.
“Các ngươi cũng đều tu vi Phân niệm cảnh? Mà không chỉ Phân niệm cảnh tam
trọng? Sao lại nhanh thế nhỉ?” Quan sát Trương Châu Dự và Phong Tri Du, Hàn Vi
Vi lại ấm ức.
“Nói cho đan giản là lần này Ngụy huynh đệ đến động phủ của Diệu Đan chân nhân
tìm bảo vật nhưng nhận ra mọi thứ trong đó đã bị ba người dùng sạch bách rồi,
bọn ta là ba người đó.” Trương Châu Dự cười ha hả.
“Các ngươi tốt số thật, phát hiện động phủ của một thượng cổ tu sĩ.” Hàn Vi Vi
chỉ vào Sư Phi Thanh đang cố giữ tư thế lãnh khốc, khẽ hỏi Trương Châu Dự và
Phong Tri Du, “Y là bằng hữu của các vị hả, đầu óc có vấn đề hay sao?”
“Đầu óc có vấn đề?”
“Đúng, có phải còn tệ hơn bọn Chân Sùng Minh… Không thì sao cứ ra vẻ thế
hả.”
“Không phải chứ?” Hàn Vi Vi nói vậy, Sư Phi Thanh suýt nữa bổ chửng.
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau, gật đầu mỉm cười.
“Cái gì, Ngụy Tác, ba ngày sau ngươi sẽ đến Thanh Thành khư? Ta cũng muốn đi.”
Chúng nhân hàn huyên một lúc, Ngụy Tác kể lại chuyến đi Cực Lạc cung và việc
cùng bọn Lệ Nhược Hải đi tìm bảo vật, Hàn Vi Vi hưng phấn kêu lên.
“Chuyến đi Thanh Thành khư thập phần nguy hiểm, đối phương toàn là Kim đan kỳ
đại tu sĩ, ngươi ở lại tiềm tu, ta đi một mình tiện hơn.” Ngụy Tác lắc đầu:
“Ta đưa ba huynh đệ đến đây vì họ đều tu vi cao thâm, cộng với các ngươi thì
thực lực thập phần kinh nhân. Ở Vạn Thọ thành tu luyện càng an toàn.”
“Nói vậy tức là ngươi cho rằng ta là gánh nặng. Lẽ nào ngươi coi thường Tiểu
Ngân?” Nghe Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi bĩu môi.
“Giờ mà đối diện Kim đan tu sĩ, khuyết điểm lớn nhất của các ngươi là thần
thức. Nếu gặp tu sĩ có thần thức uy áp hơn quá xa, pháp khí lợi hại của các
ngươi thậm chí không kịp tế xuất. Mà Hỗn nguyên ngân oa đủ thần thức chống lại
thần thức uy áp của Kim đan tu sĩ.” Ngụy Tác liếc Hàn Vi Vi, ” Hỗn nguyên ngân
oa lợi hại nên tốt nhất ngươi ở lại, có Hỗn nguyên ngân oa tọa trấn, đối diện
tu sĩ Kim đan kỳ thì các ngươi cũng không lép vế.”
Thoáng ngừng lại, Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã, “Lúc ta cùng Thiên La
chân nhân đổ đấu, lấy được đan dược này.” Gã đưa một bạch sắc đan bình cho Hàn
Vi Vi cùng Cơ Nhã.
“Phẩm chân đạo đan?!” Mở bạch sắc đan bình ra liếc vào, ngửi mùi là Hàn Vi Vi
cùng Cơ Nhã tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
“Kim đan tu sĩ giao lưu hội, thứ gì cũng cơ hồ thích hợp cho Kim đan tu sĩ,
phẩm giai cao hơn tưởng tượng.” Ngụy Tác bảo Cơ Nhã và Hàn Vi Vi, “Tại Cực Lạc
cung, ta không chỉ đổ đấu được Phẩm chân đạo đan, còn đổi được một viên Tuyết
linh đạo đan và Kim cương luyện tâm thuật để tôi luyện tâm chí.”
“Tức là sư thư nên chuẩn bị cho kết đan?” Hàn Vi Vi sững người, không nén được
kêu to.
Đan dược khác thì luyện dược sư hạng bét như nàng ta không biết.
Phẩm chân đạo đan thì nàng ta không lạ gì.
Cơ Nhã trước kia thường luyện chế Hợp hư đan, Phẩm chân đạo đan có công hiệu
tương tự, thậm chí càng kinh nhân hơn. Hợp hư đan khiến tu sĩ Phân niệm cảnh
trở xuống trực tiếp đề thăng nhất giai tu vi, còn Phẩm chân đạo đan có thể đề
thăng tu vi cho tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên. Tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng
trở xuống mà luyện hóa một viên Phẩm chân đạo đan, sẽ trực tiếp đề thăng nhất
giai tu vi.
Hiện tại Cơ Nhã sắp đột phá đến tu vi Phân niệm ngũ trọng, nếu luyện hóa một
viên Phẩm chân đạo đan tất sẽ thành công.
Phẩm chân đạo đan tuy có tác dụng phụ nhưng hiện tại Ngụy Tác có Tử hồ hoa nên
không cần lo lắng.
Có Phẩm chân đạo đan để đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, lại thêm
Tử hồ hoa, Tuyết linh đạo đan và thuật pháp tôi luyện tâm chí đã đủ, tính cả
Xá nữ tiên đan thì đối với Cơ Nhã việc xung kích Kim đan cảnh chỉ là cần thời
gian tĩnh tu.
“Xung kích kim đan không thể trì hoãn. Ngươi nên ở lại hộ pháp, các ngươi cũng
nên cố gắng tu luyện.” Nhìn Hàn Vi Vi, Ngụy Tác ngưng trọng gật đầu.
“Ngụy Tác, có việc gấp gì chăng?” Cơ Nhã rất hiểu Ngụy Tác, thấy thần sắc gã
biến hóa thì lo lắng hỏi.
“Tin tức chắc vài hôm nữa sẽ đồn rộng, Thiên khung ở Thiên Huyền đại lục bắc
bộ từ vài hôm trước trong một ngày nứt liền hai vết, truyền tống pháp trận của
hơn hai mươi thành trì đều bị phá hoại.” Ngụy Tác giải thích: “Tuy hơn hai
mươi thành trì bị ảnh hưởng đều do một loại yêu thú vô danh phá mất Phá không
pháp tinh, nhưng Thiên khung trong một ngày nứt hai vết là việc chưa từng có.”
“Bắc Minh tông cũng phái cao giai tu sĩ truyền tin đi, chiêu lãm cao giai tu
sĩ đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ săn yêu thú. Nếu ta đoán không lầm, Bắc Minh
tông còn hiểu rõ uy năng Thiên khung biến hóa hơn ai hết. Nên tình hình đã cực
kỳ nghiêm trọng rồi.” Thoáng ngừng lại, Ngụy Tác nhấn mạnh.
Tuy lúc trò chuyện với Lệ Nhược Hải, cả hai không nhắc đến Thiên khung nhưng
giờ gã đề cập đến Bắc Minh tông, thì cách nhận định lại tương tự Lệ Nhược Hải.
“Ngụy Tác, ý ngươi là Thiên khung ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ sẽ sụp đổ bất
cứ lúc nào, khiến tu đạo giới đại loạn?” Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi cùng Cơ
Nhã biến sắc.
“Nếu chỉ Thiên khung bắc bộ xuất hiện nhiều vết nứt thì thôi, nhưng quan trọng
là Thiên khung huyền diệu đến độ từ cổ đến này không biết bao nhiêu Thần huyền
cảnh đại năng cũng không hiểu, nếu Thiên khung cũng như một cấm chế, xuất hiện
tổn hại rồi thì vỡ tan khi nào sẽ khó tính lắm.” Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi cùng
Cơ Nhã: “Nếu tiếp theo còn vết nứt nữa, cũng ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ thì
dù gì thành trì ở đó cũng đã phòng bị, nhưng ở nơi khác hoặc nhiều nơi nứt
cùng lúc thì hậu quả khôn lường.”
“Nhiều chỗ đã nứt ra, thật thế sao.” Hàn Vi Vi nhợt nhạt mặt mày.
“Không ai muốn việc này xảy ra nhưng nếu Thiên khung không biết đã tồn tại bao
nhiêu vạn năm mà tan vỡ ở thời đại chúng ta thì cũng đành, phản ứng của Bắc
Minh tông khiến ta phải tính đến khả năng xuất nhất, bởi lúc đó địa vị của tu
sĩ và yêu thú sẽ đảo ngược, tu sĩ hoàn toàn lép vế.” Ngụy Tác hít sâu một hơi
đạo: “Nhanh chóng đề thăng tu vi và thực lực là cần thiết nhất.”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: