“Ngụy Tác, chúng ta đi đâu?”
Trên Tịnh hoa phi liên, từ chỗ kinh hỉ, khẩn trương rồi không dám tin thì đến
hiện tại đứng cạnh Ngụy Tác nhìn trời đêm bên ngoài Thiên khung đen tối, Nam
Cung Vũ Tinh thập phần bình tĩnh.
“Chúng ta đến Diệu Đan sơn, có động phủ của một thượng cổ tán tu, ta có ba
bằng hữu ở đó, xem ra họ cũng thích vào Vạn Thọ thành tu luyện. Ta đang dừng
chân ở Vạn Thọ thành.”
“Ngươi đang ở Vạn Thọ thành.”
“Đúng, không ngờ lần này gặp Lệ Nhược Hải, nhưng để không phiền phức thì không
thể cho họ biết.”
“Hiện tại Cơ Nhã đã là đạo lữ của ngươi?” Nam Cung Vũ Tinh chăm chú nhìn gã,
tựa hồ quan sát những gì gã khác trước, đột nhiên hỏi.
“Ngươi biết việc đó cơ à?” Ngụy Tác giật mình, nhất thời không biết nói gì
nữa.
“Giờ danh tiếng của ngươi quá lớn, tìm Đông Dao thắng địa báo cừu, diệt Lý
Thiệu Hoa, Hoàng Nha Tử và Điếu Sa chân nhân thì ta đều nghe nói, lại biết
ngươi ở cùng bọn Hàn Vi Vi thì chắc rằng ‘Ngụy Tác’ đó là ngươi, nhưng chưa
dám tin là ngươi đã kết thành kim đan, thành tu sĩ thế này.” Nam Cung Vũ Tinh
bảo Ngụy Tác, “Đến hôm nay thấy tận mắt mới biết là thật.”
“Tức là ngươi nghe thấy tin về ta, mới nhờ người lúc ra ngoài thì mang theo
truyền tấn ngọc phù, kích phát liên tục xem ta có may mắn trông thấy không?”
Ngụy Tác hỏi.
“Bất quá ta không quá hi vọng, không ngờ ngươi luôn mang theo truyền tấn ngọc
phù.” Nam Cung Vũ Tinh nở nụ cười chân thành.
Ngụy Tác tắt tiếng.
Không biết vì sao, trước mặt Nam Cung Vũ Tinh, gã như đứng trước một thư thư.
Trẻ con dù ra ngoài ranh mãnh thế nào thì trước mặt thư thư cũng đều chịu
phép. Những lúc Ngụy Tác đối diện Nam Cung Vũ Tinh đều thế, những hành vi nham
nhở, mặt dày thường ngày đều không tài nào sử dụng được.
“Hiện tại ngươi đưa ta ra, ta đi theo ngươi, ngươi muốn ta làm gì?” Nam Cung
Vũ Tinh lại nhìn vào mắt gã: “Không dùng những lời kiểu tắm ôn tuyền để ứng
phó.”
“Trực tiếp thế hả?”
Ngụy Tác rúng động, đương nhiên hiểu ý Nam Cung Vũ Tinh sẽ xử lý mối quan hệ
với gã thế nào.
Bất quá nhớ lại thì bà chị cả này xưa nay luôn thẳng thắng như vậy.
Cũng như lúc còn ở tại Linh Nhạc thành, vừa thuê chỗ ở thiên cấp là gã đã dẻo
mỏ mời nàng ta cùng tắm ôn tuyền, Nam Cung Vũ Tinh thành thật bảo gã nên nghĩ
cho kỹ, nếu gã muốn nàng kết thành đạo lữ thì nàng sẽ cân nhắc nhưng gã đừng
hối hận vì khi ấy gã chưa từng trải đời, chưa gặp bao nhiêu nữ tu khác.
Vì Nam Cung Vũ Tinh luôn thẳng thắn như thế nên trước mặt nàng, gã không thể
nham nhở được.
“Ngươi nghĩ gì? Nam Cung Vũ Tinh.” Nhớ lại lần đầu găp nàng mặc hồng sắc kình
giáp, tao ngộ việc giết người cướp của, nhớ lại khi cùng sinh tử ở địa lăng
Thanh Phong lăng rồi khi àng mặc bạch sắc pháp bào cùng tham gia phách mại
hội… Ngụy Tác chợt mềm lòng, càng lúc càng nghiêm túc, mặc cho Tịnh hoa phi
liên tự do lướt đi, ngoái lại hỏi.
“Ngươi muốn thành đạo lữ của ta không?” Đột nhiên cảm giác gã chín chắn hẳn,
khác hẳn khi trước, Nam Cung Vũ Tinh hơi ngẩn ra, Ngụy Tác nghiêm túc hỏi
nàng.
Nam Cung Vũ Tinh ngạc nhiên, trừng mắt, “Cơ Nhã thì sao?”
“Tình ý của ta, nàng ấy hiểu.” Trong óc Ngụy Tác hiện lên dung nhan Cơ Nhã,
bật cười, “Hiện tại chỉ còn thuộc vào ngươi.”
“Ta thành đạo lữ của ai sẽ một lòng vì người ấy, dù chết vì y cũng không hối
hận, nhưng người đó cũng phải thật lòng với ta, dù không có ta bên cạnh cũng
phải nhớ rằng ta là đạo lữ, nhớ đến ta cũng phải thật lòng vui sướng.” Nam
Cung Vũ Tinh nhìn Ngụy Tác, “Thiên hạ không thiếu gì nữ tu tốt, chưa biết
chừng ngươi gặp người tốt hơn thì sẽ không thích ta nữa, muốn ta làm đạo lữ
thì phải nghĩ cho chín, đừng để sau này hối hận.”
“Thiên hạ có không ít nữ tu tốt nhưng không ai cùng ta đồng sinh tử, chung
hoạn nạn, có các ngươi, ta sẽ không dính dáng đến nữ tu khác nữa.” Ngụy Tác
mỉm cười, không nhiều lời, nắm tay Nam Cung Vũ Tinh.
“Cũng đúng.” Nam Cung Vũ Tinh không rút tay ra, mặc cho gã nắm, những lời ban
nãy đã xua đi chướng ngại sau cùng, không cần nói thêm nữa. Nhìn trời đêm mênh
mông, mắt nàng bình tĩnh khôn tả, “Ngươi có tu vi và thần thông này, cả nhân
vật như Lệ cung chủ cũng nhờ vả thì tương lai sẽ có thành tựu phi thường, mấy
nữ tử như ta sao có thể cầm chân được.”
“Vậy thì ta đành vất vả thôi.” Nắm tay Nam Cung Vũ Tinh, vô tình nhìn lên bộ
ngực của nàng, đầu óc Ngụy Tác “linh hoạt” hẳn.
“Ngươi cái gì cũng tốt nhưng có lúc lại quá thiên về tình cảm, không cẩn thận
tí nào.” Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng trắng giáo huấn, “Ngươi đòi tư từ Cực Lạc
chân nhân thì cũng không nên vội, cần tìm cách hiểu rõ thần thông và thực lực
của sư tôn đã, sau này đừng mạo hiểm như thế nữa.”
“Ta từng giao thủ với tu sĩ Kim đan ngũ trọng, không chỉ thuần túy là mạo
hiểm.” Ngụy Tác lại thấy hứng thú, “Đúng rồi, sao ngươi lại bái làm môn hạ của
y? Có học được gì không?”
“Chắc ngươi cũng biết đôi chút, lúc đó người của Thiết Sách bị Hắc Sát và Đông
Dao thắng địa phục kích. Một tu sĩ vô tình đi qua cứu ta, chính là một người
thân thiết có họ xa, sư tôn người ấy có giao tình với Cực Lạc chân nhân, ta
tưởng ngươi đã chết trong tay Đông Dao thắng địa và cũng muốn báo thù cho
Thiết Sách, tu vi của thân thích đó chỉ là Phân niệm cảnh, không thể giúp được
nên đã xin Cực Lạc chân nhân thu ta làm đồ đệ.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười với
Ngụy Tác, “Không ngờ ta mới ở Cực Lạc cung bấy lâu thì đã nghe nói ngươi suýt
nữa hủy cả Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông, khiến ta đắng lòng. Theo quy củ
của Cực Lạc cung, trước khi đạt Phân niệm cảnh tam trọng thì mọi đệ tử đi đâu
cũng phải theo lệnh của Cực Lạc chân nhân.”
“Pháp bảo thì vì ta làm môn hạ của sư tôn chưa lâu nên không có, bằng không
hôm nay đã phải lấy ra trả.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, tiếp lời: “Bất quá
thuật pháp của sư tôn khá đặc sắc, có lẽ có tác dụng với ngươi.”
“Hả? Thuật pháp gì?” Ngụy Tác hiếu kỳ.
“Nhìn kỹ nhé.” Nam Cung Vũ Tinh rút tay khỏi “trảo” của Ngụy Tác, kim sắc
quang hoa hình bầu dục bừng lên, bắn đi được vài trường thì lại có thêm quang
hoa tương tự xuất hiện ở hướng khác, dải quang hoa đầu tiên nổ vang, tan biến
đắc vô ảnh vô tung.
“Đây là thuật pháp có thể mê hoặc đối thủ, khiến đối thủ không kịp phản ứng.”
Ngụy Tác máy động, nhận ra đạo thuật pháp đầu tiên của Nam Cung Vũ Tinh tuy
đầy đủ uy năng nhưng không hề có lực công kích, chân chính phát động công kích
là đạo kim sắc quang hoa thứ hai đột nhiên xuất hiện. Thần thức của gã cũng
phải khi nàng phát ra đạo kim sắc quang hoa thứ hai mới nhận biết.
Nếu đối phương không biết gì về đạo thuật pháp này, rất dễ bị dồn cho cuống
quýt, không kịp phản ứng.
“Đạo thuật pháp này là Cực Lạc bảo sinh quang. Quang hoa phát ra thành rất
nhiều dải, khi đối địch thì đối phương khó đoán được đạo thuật pháp tiếp theo
của ngươi thế nào, rất khó phòng bị.” Nam Cung Vũ Tinh bảo: “Đạo thuật pháp
này, ta sẽ cho ngươi biết sau.”
“Được.” Ngụy Tác gật đầu, thuật pháp này với gã đương nhiên hữu dụng.
“Sao ngươi lại có tu vi Kim đan kỳ và thần thông này. Giờ đã nói được chưa.”
Nam Cung Vũ ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Phải kể từ đầu, giới thiệu với ngươi đã.” Nam Cung Vũ Tinh nói vậy, Ngụy Tác
nhớ ra, vỗ trán, móc từ nạp bảo nang ra một vật đen xì.
“Ngụy Tác, đồ thấy người khác giới là không còn nhân tính!”
Nam Cung Vũ Tinh giật mình vì trong vật đen xì đó phát ra âm thành bực bội cực
độ.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: