“Dù ta phế trừ toàn bộ tu vi, con cũng không tiếc?” Giọng Cực Lạc chân nhân
băng hàn hẳn.
“Phế trừ toàn bộ tu vi, quá độc ác!”
“Bất quá cũng khó trách, thân phận như Cực Lạc chân nhân mà người ta lấy người
đi, y không thể nào tùy tiện đáp ứng.”
“Điều kiện này thì nữ tu đó khẳng định không đáp ứng. Cực Lạc chân nhân rõ
ràng đánh đố, bất quá y chỉ là tu sĩ Kim đan nhất trọng mới, muốn ngang cơ với
Cực Lạc chân nhân thì thật không coi Cực Lạc chân nhân ra gì.”
Cực Lạc chân nhân dứt lời, mắt tu sĩ tại trường đều lóe lên, đều có cùng ý
nghĩ.
“Việc của y, con có biết đôi chút.” Cực Lạc chân nhân nói đoạn, sắc mặt Nam
Cung Vũ Tinh càng nhợt đi, nhìn Ngụy Tác rồi thì khiến tuyệt đại đa số tu sĩ
không ngờ là nàng gật đầu: “Y ở đây lúc này thì chắc có bản lĩnh bảo vệ đệ tử,
dù đệ tử không còn tu vi cũng được.”
Nam Cung Vũ Tinh dứt lời, Kim đan tu sĩ tại trường đều chấn động, đối với
tuyệt đại đa số tu sĩ thì tu vi quan trọng hơn hết. Nam Cung Vũ Tinh đã đạt
Chu thiên cảnh tứ trọng, phế đi thì một, hai mươi năm khổ tu mới hồi phục.
Ngụy Tác cũng rúng động, Nam Cung Vũ Tinh nói vậy, gã cảm thấy dù làm gì vì
nàng cũng đáng.
“Hay lắm, không ngờ môn hạ của mỗ có đệ tử như thế.” Cực Lạc chân nhân lạnh
lùng nhìn Nam Cung Vũ Tinh và Ngụy Tác, “Con nói vậy, mỗ không phế tu vi nữa
vì phần lớn là tu thành trước khi bái làm môn hạ của mỗ, bất quá con bảo y có
bản lĩnh bảo vệ được thì mỗ phải thử xem. Không thì mỗ thu nhiều nữ đệ tử, ai
cũng đến đòi đưa đi thì Cực Lạc cung sẽ thành chỗ của mình lão phu, đệ tử đều
làm lợi cho người khác hết.”
“Sư tôn…!” Cực Lạc chân nhân nói thế, Nam Cung Vũ Tinh cuống lên.
“Cuống cái gì.” Cực Lạc chân nhân mỉm cười, cắt lời Nam Cung Vũ Tinh, liếc
Ngụy Tác đầy thâm ý, “Ta đã bảo rồi thì sẽ không cậy lớn hiếp nhỏ mà dùng toàn
lực, chưa biết chừng y cũng muốn thử?”
Thoáng ngừng lại, không đợi Ngụy Tác lên tiếng, Cực Lạc chân nhân bảo: “Các hạ
hỏi mỗ điều kiện hả? Mỗ không cần điều kiện gì, các hạ xin người thì tất có
bản lĩnh, Nam Cung Vũ Tinh dù gì cũng là thân truyền đệ tử của mỗ, nếu nó theo
các hạ thì các hạ mà không bảo vệ được cho nó, không phải phí công mỗ dạy dỗ
nó. Các hạ đỡ được một đòn thì mỗ để các hạ đưa nó được, được chứ? Mỗ đảm bảo
không dùng pháp bảo, phát động thuật pháp thì cũng không cậy lớn hiếp nhỏ,
động dụng toàn lực.”
“Quý đạo hữu, xin hãy cân nhắc!” Hắc Lang chân nhân và Lữ Kỳ biến hẳn sắc mặt,
đồng thời truyền âm cho gã.
Tu sĩ Kim đan tứ trọng, dù không động dụng toàn lực, uy lực một đạo thuật pháp
tùy tiện cũng gấp mấy lần tu sĩ Kim đan nhất trọng, uy năng thậm chí hơn cả
đạo giai thượng phẩm pháp bảo, với họ thì mọt tu sĩ Kim đan nhất trọng đương
nhiên không chống nổi một đòn.
“Cực Lạc chân nhân muốn nói là nếu tại hạ chặn được một đòn thì chân nhân sẽ
để mỗ đưa Nam Cung Vũ Tinh đi, không cần điều kiện gì nữa?” Ngụy Tác bình tĩnh
như thường nói.
“Tất nhiên, xưa nay mỗ nói là giữ lời, có ngần này đạo hữu tại trường làm
chứng.” Cực Lạc chân nhân bất động trên thuần kim bảo tọa.
“Được, mỗ đồng ý.” Ngụy Tác không hề do dự gật đầu.
“Không…” Nam Cung Vũ Tinh thấy gã đáp ứng lời khiêu chiến, buột miệng kêu
lên, tỏ vẻ lo lắng.
“Không sao, ta biết chân nhân sẽ hạ thủ lưu tình.” Ngụy Tác bảo nàng.
“Quý đạo hữu, nếu không ổn thì nhận thua ngay, đừng cứng cỏi.” Hắc Lang chân
nhân và Lữ Kỳ nhìn nhau, thở dài.
“Vậy thì tỷ thí trong này luôn. Chú ý, mỗ xuất thủ đây.” Thấy Ngụy Tác đồng ý
ngay, Cực Lạc chân nhân tỏ ra kinh ngạc, nhưng không rườm lời, nói đoạn trên
mình đột nhiên rực kim quang.
Y không hành động, cũng không rời bảo tọa. Chát! Một đạo sóng trong veo nổ
vang trên trán Ngụy Tác.
Ngụy Tác cảm giác đầu óc chấn động kịch liệt!
“Thần thức xung kích!”
Quá nửa Kim đan tu sĩ trong điện biến sắc.
Cực Lạc chân nhân thi triển là một môn môn thuật pháp thần thức xung kích mà
Ngụy Tác muốn có từ lâu nhưng quá hiếm nên chưa tìm được!
Cực Lạc chân nhân tu vi Kim đan tứ trọng, thần thức gấp tu sĩ Kim đan nhất
trọng không chỉ một lần. Với thần thức của y mà phát động thuật pháp này, tu
sĩ Kim đan nhất trọng tất không thể chống nổi, sẽ chấn động tâm thần, khó lòng
khống chế chân nguyên.
Thần thức xung kích hoàn toàn là so sánh tu vi, không hề có kỹ xảo gì.
Đạo thần thức xung kích đánh trúng Ngụy Tác thì kim sắc quang hoa từ tay Cực
Lạc chân nhân bừng lên.
Kim sắc quang hoa trông như một giọt lệ, không hề bay nhanh nhưng chỉ sau tích
tắc đã đến trước mặt Ngụy Tác.
Không chỉ Nam Cung Vũ Tinh và bọn Hắc Lang chân nhân mà tuyệt đại đa số Kim
đan tu sĩ đều lạnh buốt trong lòng.
Uy năng kim sắc quang hoa không kém gì đạo giai thượng phẩm pháp bảo nhưng dù
có kém hơn thì đổi lại là họ, bị Cực Lạc chân nhân dùng thần thức xung kích
thì cũng sẽ như người chết, không thể phát động phòng ngự, khẳng định không
chống nổi.
Tức là nhiều tu sĩ Kim đan nhất trọng trong điện, nếu đấu với Cực Lạc chân
nhân thì có thể chỉ một chiêu là bị y lấy mạng.
Tu sĩ Kim đan tứ trọng và tu sĩ Kim đan nhất trọng, lại có thuật pháp thần
thức xung, đích xác không cùng một đẳng cấp.
“Sao lại thế được! Sao y lại không bị ảnh hưởng, thần thức của y mạnh thế
sao!”
Nhưng mọi Kim đan tu sĩ đều tỏ vẻ không dám tin vì Ngụy Tác không hề gì, một
đạo hắc quang bừng lên trong tay.
Chát! Hắc quang và kim quang do Cực Lạc chân nhân phát ra va nhau.
Hắc quang của Ngụy Tác tan ra, hóa thành hỏa sát chi khí bỏng rãy. Kim quang
của Cực Lạc chân nhân chỉ còn một phần mười ban đầu, như thể lớp vỏ và thịt
quả của quả vải đã tan biến, chỉ còn lại cái hạt.
Chỉ còn lại một chút kim sắc quang hoa, Ngụy Tác bất động, mặc cho cái hạt
đánh trúng.
Trên mình gã lóe lên ngân hoàng lưỡng sắc quang hoa, hạt kim sắc quang hoa tan
biến.
“Hừ!” Cực Lạc chân nhân hừ lạnh.
Cực Lạc chân nhân dù vậy vẫn dừng tay, không thi triển thuật pháp nữa.
“Quý đạo hữu…” Hắc Lang chân nhân và Lữ Kỳ đều tỏ ra không dám tin, Ngụy Tác
lại nhẹ tênh như vậy, không dùng pháp bảo mà chặn được một đòn của Cực Lạc
chân nhân.
“Đa tạ Cực Lạc chân nhân thành toàn.” Cực kỳ nhẹ nhàng, không chỉ chống nổi
một đòn của Cực Lạc chân nhân, Ngụy Tác vòng tay, coi như hành lễ.
“Không ngờ các hạ có thần thông như thế, mỗ đã quá coi thường.” Cực Lạc chân
nhân không tỏ vè giận hay mừng, nhạt nhẽo buông một câu rồi gật đầu với Nam
Cung Vũ Tinh, “Vậy thì từ giờ con theo y, vi sư không cản.”
“Đa tạ sư tôn.” Nam Cung Vũ Tinh đã định thần, đỏ mặt nói.
“Một đạo thuật pháp đổi một đệ tử, coi như là một giao dịch.” Cực Lạc chân
nhân xua tay như không liên quan đến mình, ra hiệu giao dịch lại có thể bắt
đầu.
“Vị đạo hữu này đã thế, lão phu cũng muốn nghe ngóng tin tức, giải quyết việc
riêng.” Thấy Ngụy Tác định đến chỗ Nam Cung Vũ Tinh, một thanh âm uy nghiêm
đột nhiên vang lên.
“À!” Ngụy Tác nhìn theo, chợt nhíu mày.
Tu sĩ này cao lớn, mặc tử sắc đạo bào, linh khí hình thành hình kim giáp kỳ
lân, uy nghiêm cực độ, là Kim đan kỳ tam trọng đại tu sĩ Thiên La chân nhân.
“Tu vi như chúng ta có mấy ai khiến chúng ta phải để ý, chán biết bao, có việc
để nghe ngóng, tiêu khiển như thế không tệ, chư vị đạo chắc không có ý kiến.”
Thiên La chân nhân nói xong, Cực Lạc chân nhân khẽ cười, “Thiên La chân nhân
định hỏi tin tức gì?”
“Lão phu muốn hỏi đạo hữu.” Thiên La chân nhân mặt mũi lạnh tanh nhìn Ngụy
Tác, “Đạo hỏa sát thuật pháp ban nãy uy lực hùng hậu, lão phu chỉ nghe nói ở
Thiên Huyền đại lục này có một tu sĩ biết thuật pháp đó. Nếu lão phu không
nhầm thì các hạ họ Ngụy?”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: