“Ở đây? Khá lắm.” Ngụy Tác nhìn quanh, bảo bọn Trương Châu Dự.
Gã và bọn Trương Châu Dự đã hàn huyên xong, đang đừng trong một sơn cốc chừng
bốn, năm dặm mọc toàn cỏ dại đến ngang người, không có gì đặc biệt.
“Đương nhiên, tinh kim trải ở đây đều do bọn tại hạ mang từ ngoài sơn cốc vào
trải từng tí một.” Trương Châu Dự đắc ý, “Cho huynh đệ biết, để lấy Thông linh
địa mẫu giác, bọn tại hạ tốn không ít công, chỉ việc chọn nơi này cũng tính
toán kỹ lắm. Bọn tại hạ tra bao nhiêu sách mới biết Thông linh địa mẫu hoạt
động xa nhất cũng chỉ cách tổ mười dặm, thấy có biến là nó sẽ lặn biến xuống
đất một, hai trăm trượng, chạy ngang cho đến gần ổ mới tiếp tục chui xuống
nữa. Thông linh địa mẫu có sáu tai, nghe ngóng tốt hơn tuyệt đại đa số yêu
thú, trong sơn cốc này tại hạ có bố trí cách âm pháp trận, tránh khi chúng ta
mai phục thì bị nó phát hiện. Lúc huynh đệ và Sư Phi Thanh giao thủ thì tại hạ
còn đang bố trí pháp trận che đi tinh kim khí tức, kết quả bị cắt ngang, nhưng
pháp trận này chỉ thêm vài tuần hương là xong.”
Trương Châu Dự ngoái nhìn Phong Tri Du: “Lão phong, nếu thấy không có gì thì
bố trí thôi.”
“Được.” Phong Tri Du mỉm cười, lấy ra một đan bình bảo Ngụy Tác: “Ngụy huynh
đệ cần ở lại chuẩn bị, hay theo bọn tại hạ? Nếu theo thì cần bôi dược dịch
này. Thông linh địa mẫu rất nhát, ngoài này không sao, không khí lưu động, tu
sĩ chúng ta cóm ùi gì thì cũng tan nhanh nhưng vào khe đất thì khí tức không
dễ tan như thế, nó cảm giác được thì chúng ta công cốc.”
“Mỗ không cần chuẩn bị, theo các vị đi xem náo nhiệt vậy.” Ngụy Tác không cần
nghĩ, đón lấy đan bình. Tuy sừng Thông linh địa mẫu vô dụng với gã, hơn nữa
yêu thú như nó rất hiếm, sau này chắc không phải đối phó Thông linh địa mẫu
nữa nhưng là tu sĩ, biết thêm kiến thức cũng tốt.
“Không thể chậm chễ, chúng ta đi thôi.” Phong Tri Du hưng phấn gật đầu, đoạn
cùng Ngụy Tác dùng chân nguyên làm tan dược dịch trong một đan bình, bôi đều
lên người, Sư Phi Thanh cho rằng dược dịch này tổn thương đến làn da hoàn mỹ
kinh thiên động địa nên thà chết cũng không đi.
Ngụy Tác phát hiện ra Sư Phi Thanh mọi thứ đều khá, chỉ có điều ham làm đẹp
khủng khiếp, luôn cho rằng lão tử tu vi không phải thiên hạ đệ nhất, nhưng đẹp
trai kinh thiên động địa.
Kết quả Ngụy Tác vừa “hảo tâm” kiến nghị một tu sĩ muốn đẹp trai thì trước
tiên phải lạnh lùng, phải biết tạo dáng, không phải các tu sĩ đẹp trai trong
lịch sử Thiên Huyền đại lục đều thế cả sao. Sư Phi Thanh thập phần hưng phấn,
cho rằng gã có lý, nên giờ khi nói chuyện mấy gã cũng đều lãnh khốc, nhiều lúc
không nói thẳng mà chỉ nghiêng mặt đi.
…
Phong Tri Du và Ngụy Tác rải dược dịch mùi đất quanh mình rồi lướt về phía
động phủ của Diệu Đan chân nhân.
Không lâu sau, Ngụy Tác và Phong Tri Du đã xuống đáy vực.
Khe đất này tạo cho người ta cảm giác như khi có đại địa chấn mà nứt ra, sâu
cả nghìn trượng, đông phủ của Diệu Đan chân nhân ở giữa, từ đáy nhìn lên thì
không thấy được gì.
Đáy khe tuy rộng sáu, bảy trượng nhưng vì cách mặt đất quá xa nên có áp lực
khá lớn, chỉ sợ hai bên mép đất đột nhiên ập xuống.
Nền kha khá bằng phẳng, không có cây cối, vì lối vào được hộ sơn pháp trận của
Diệu Đan chân nhân bao trùm nên không có tạp vật, khá sạch sẽ, chỉ có loạn
thạch đổ nát từ lâu.
Nếu không phải bọn Trương Châu Dự cho biết, Ngụy Tác không bao giờ ngờ ở đây
có Thông linh địa mẫu.
Gã quan sát tình hình, Phong Tri Du gật đầu, đưa tay ra hiệu im lặng.
Y khẽ móc ra một cái hộp dùng hàn ngọc chế thành từ ngực áo ra.
Hộp ngọc chừng một thước thập phần băng hàn này đặt mấy viên thanh sắc đan
dược.
Đan dược có lớp vỏ dày lấp lánh.
Phong Tri Du điểm tay, ba viên đan dược bay lên, đáp xuống đống loạn thạch.
Phong Tri Du cùng Ngụy Tác vô thanh vô tức lướt lên, cách mỗi sáu mươi trượng
lại đặt hai viên lên vách.
Lướt lên mặt đất, Phong Tri Du lại mở một hàn ngọc ngọc hạp to hơn.
Hàn ngọc ngọc hạp này cũng chứa đan dược, vỏ ngoài có vẻ dày hơn một chút.
Cứ thế suốt nửa canh giờ, Phong Tri Du và Ngụy Tác quay lại sơn cốc cùng
Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh.
Đáp xuống cạnh hai người, Trương Châu Dự gật đầu, vung tay.
Quanh bốn người đột nhiên bắn ra mấy chục đạo thanh sắc quang trụ.
Thân ảnh cả bốn tan đi, nơi cả bốn vừa đứng có thêm một bụi cây loạn xạ.
Bọn Ngụy Tác không biết là dưới đáy vực nối với động phủ của Diệu Đan chân
nhân, một tảng đất đột nhiên động đậy.
Một cái đầu xám đen tròn xoe nhô lê khỏi mặt đất.
Dừng lại một chốc, mặt đất lật nhào, Thông linh địa mẫu ngay cả lục bào lão
đầu cũng chỉ được nghe nói, sau cùng cũng chui lên.
Hình dáng Thông linh địa mẫu kỳ lạ cực độ.
Trông như một con bạch tuộc không râu.
Cái đầu tròn vo, thân thể dẹp lép phô bày trên mặt đất, không có tay chân gì,
trông như bạch tuộc, có điều ngoài da khô cong chứ không mềm oặt như bạch
tuộc.
Thân thể nó đại khái cỡ hai trượng, từ xa nhìn lại như một cái nón cỏ màu xám
đen nhô lên.
Đầu nó khá đặc biệt, mọc ra một sưng như sừng tê ngưu chừng hai thước màu vàng
đậm, sáng bóng như mã não, thổ nguyên khí tức cực kỳ nồng hậu. Đằng sau là sáu
cái tai, đằng trước không có mũi, chỉ có hai con mắt đen tròn xoe.
Thất cấp yêu thú thông thường, thậm chí là lục cấp yêu thú, cảm giác tạo cho
người ta là cực kỳ hung tàn nhưng diện mục Thông linh địa mẫu thuộc thất cấp
trung giai lại khả ái và hoạt kê.
Cao giai yêu thú khác lộ diện là khí thế hung hung, dù có nhiều tu sĩ tại
trường nhưng chỉ cần không có khí tức có tu vi và thực lực cao hơn nó nhiều,
khiến nó biết mình chắc chắn bị diệt thì tất sẽ rất hung hãn. Nhưng yêu thú
này vừa lộ mặt là đảo mắt rụt rè, nhát gan không khác gì chuột.
Lé nhìn quanh một lượt, Thông linh địa mẫu cẩn thận nhảy lên, đáp xuống đống
đá có thanh sắc đan dược.
Nó không làm gì nhưng ba viên lớp vỏ băng dày của thanh sắc đan dược tan biến
vô ảnh vô tung, bị hút vào bụng Thông linh địa mẫu, tiêu hóa hết.
“Cô cô cô!”
Ăn xong ba viên đan dược, Thông linh địa mẫu phấn chấn tinh thần, ra vẻ rất
ngon miệng, kêu lên hoan hỉ rồi leo lên. Mỗi năm, sáu mươi trượng nó lại dừng
một lần, thập phần hưng phấn ăn thanh sắc đan dược mà Phong Tri Du để lại, từ
từ đi về phía sơn cốc bọn Ngụy Tác mai phục.
Tuy nó linh trí không thấp nhưng còn chưa biết suy nghĩ như tu sĩ, không nghĩ
ra sao dọc đường lại có đan dược, không hiểu là tu sĩ an bài để dụ dỗ nó.
Thông linh địa mẫu cực kỳ cẩn thận, đi không nhanh lắm, hơn một canh giờ sau,
Thông linh địa mẫu mới đến sơn cốc mà bọn Ngụy Tác mai phục.
“Cô cô!”
Ra ngoài sơn cốc, Thông linh địa mẫu rõ ràng sững lại, nhìn xem đã rời hang ổ
được bao xa, còn rít lên nho nhỏ. Đoạn nó không nén được dụ hoặc, hạ quyết tâm
lướt lên sơn cốc.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: