“Thông linh địa mẫu? Ở đây có Thông linh địa mẫu?”
Ngụy Tác nhìn vực sâu đen xì, tỏ vẻ thập phần hiếu kỳ.
Từ chỗ gã đứng mà nhìn thì như đang đứng trên vách đá, nhưng từ bên trên nhìn
xuống thì gã đang ở giữa khe đất, đối diện là một vách núi dựng đứng. Sau lưng
gã là khe nứt như bị đại đao khổng lồ tạo thành, trong khe là hơn ba mươi lâu
các hai, ba tầng.
“Ban đầu bọn mỗ cũng không biết, vô tình phát hiện động phủ của Diệu Đan chân
nhân thì cũng đến đáy khe thám thính, cũng như mọi hạp cốc thông thường, trừ
nhiều loạn thạch ra thì không có gì lạ.” Trương Châu Dự và tu sĩ anh tuấn đứng
cạnh Ngụy Tác, hiện tại gã biết tu sĩ anh tuấn tên Sư Phi Thanh, tán tu của
Lạc Nguyệt thành. Trương Châu Dự chỉ xuống khe đất, “Thông linh địa mẫu có tập
tính rất đặc biệt, nó đã ở đâu là ở đấy cả đời, nên chắc vẫn còn ở dưới kia.”
“Việc cần nhờ mỗ giúp là đối phó Thông linh địa mẫu?” Ngụy Tác liếc Trương
Châu Dự và Sư Phi Thanh.
“Không sai. Nó là thất cấp yêu thú, bọn mỗ vẫn thấy có tu sĩ Kim đan kỳ tại
trường mới an toàn, không hiểu đạo hữu có biết không, Thông linh địa mẫu nhát
gan, nếm đòn một lần là dù bên ngoài có gì tốt cũng ẩn mình mười mấy ngày mới
thò ra. Với yêu thú có thọ nguyên hơn vạn năm như nó thì không là gì nhưng tu
sĩ chúng ta không kiên nhẫn được như thế.” Trương Châu Dự gật đầu: “Bọn mỗ vẫn
tìm một Kim đan tu sĩ trợ giúp, hiện tại có đạo hữu, đương nhiên quá tốt.”
“Mỗ có biết đôi chút, nhưng điển tịch đều viết Thông linh địa mẫu là thú mang
lại điềm lành, tu sĩ nào giết đó đều có kết cục không ra gì.” Ngụy Tác hỏi:
“Các vị quyết tâm yếu săn yêu thú này?”
“Việc đó bọn mỗ đã độc sách rồi, có lẽ vì Thông linh địa mẫu tính tình ôn hòa,
là yếu thú hiếm có không chủ động công kích mà còn có hảo cảm với tu sĩ. Nhiều
tu sĩ không đành săn giá nó nên mới đồn đại thế.” Trương Châu Dự mỉm cười:
“Bất quá bọn mỗ đã thương lượng, không nên mạo hiểm, không giết mà chỉ cắt
sừng nó. Đằng nào như thế cũng không ảnh hưởng đến nó.”
“Sừng Thông linh địa mẫu nghe nói có ích cho tu sĩ tu luyện thổ hệ công pháp,
tăng cường thổ hệ chân nguyên, ngoài ra thì vô dụng. Hai vị không tu luyện thổ
hệ công pháp, Phong Tri Du tựa hồ cũng vậy, cần sừng Thông linh địa mẫu làm
gì?”
“Không phải bọn mỗ cần Thông linh địa mẫu giác, tại một tu sĩ Phân niệm cảnh
giao dịch hội cách đây không lâu, mỗ biết một Kim đan đại tu sĩ có vạn niên
Xích tinh tử, dùng khi xung kích kết đan sẽ khiến kim đan to hơn nhiều.” Sư
Phi Thanh giải thích, “Chỉ là đối phương tu luyện thổ hệ công pháp, chỉ chấp
nhận đổi lấy bằng những thứ có thể đề thăng kỳ tu vi và thần thông, mỗ mứi
nghĩ đến Thông linh địa mẫu.”
“Vạn niên Xích tinh tử? Đồ tốt, tuy chỉ khi ngưng kết kim đan mới hữu hiệu,
ngươi không dùng được nhưng đối với Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã thì khác. Chi bằng
giết hết chúng, chiếm động phủ rồi tìm cách lấy Thông linh địa mẫu giác đổi
vạn niên Xích tinh tử.” Sư Phi Thanh nói vậy, lục bào lão đầu hưng phấn kêu
lên trong tai Ngụy Tác.
“…” Đối với việc lục bào lão đầu thỉnh thoảng lại điên cuồng kiểu này, Ngụy
Tác tắt tiếng. Quỷ lão đầu bình thường rất có nhân tính nhưng gặp được thứ gì
tốt là mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, chỉ muốn giết sạch cướp sạch.
“Thế nào, huynh đệ, tu vi kim đan rồi thì cũng nên vì giao tình mà giúp các
huynh đệ chứ.” Ngụy Tác tắt tiếng, Trương Châu Dự cho rằng gã sợ phiền hà nên
nói một cách nhăn nhở, “Hoặc lúc đổi Xích tinh tử, cho huynh đệ một đốt thay
tiền công.”
“Được!” Ngụy Tác gật đầu biểu thị đồng ý.
“…, vật đó có tác dụng gì với huynh đệ đâu.” Ngụy Tác thẳng thắn như thế,
Trương Châu Dự nuốt nước bọt, “Lẽ ra phải nên khách khí một tí chứ.”
“Vật đó vô dụng với mỗ nhưng với hai bằng hữu khác thì lại hữu dụng.” Ngụy Tác
cười ha hả: “Đã gọi mỗ là huynh đệ, càn gì phải khách khí nữa.”
“Được rồi, Xích tinh tử sẽ chia bốn.” Trương Châu Dự vỗ bàn, sợ nói thêm là
Ngụy Tác sẽ đòi cắt làm năm.
“Kim đan đại tu sĩ đó là ai, Xích tinh tử có còn không, chúng ta phải biết rõ
đã rồi mới cắt Xích tinh tử thành năm, sáu đoạn chia chác.” Ngụy Tác bảo
Trương Châu Dự, “Theo mỗ biết Thông linh địa mẫu thường không thò lên mặt đất,
tốc độ thổ độn kinh nhân, xuống đất là không thể đuổi kịp nó. Các vị có cách
dụ nó ra không?”
“Bọn tại hạ nghe ngóng rồi, Kim đan đại tu sĩ đó còn đang cần giao dịch. Đúng
rồi, Kim đan đại tu sĩ đó là Hắc Lang chân nhân, tán tu, danh hiệu có vẻ hung
hãn nhưng tính tình không tệ, có uy tín về giao dịch trong số các tán tu.”
Trương Châu Dự nói: “Bọn tại hạ đã chuẩn bị phương pháp đối phó nó, hôm nay
lão Phong đi lấy thứ sau cùng có thể thu hút nó vào pháp trận để cầm chân nó
một chốc. Khi đó có cắt được sừng nó không thì phải trông vào huynh đệ.”
Thoáng ngừng lại, Trương Châu Dự mỉm cười: “Lão phong thấy áy náy nên chuẩn bị
không ít linh dược hữu dụng với Thông linh địa mẫu để bù lại tổn thất, theo
lời y là làm sinh ý, mua sừng thì phải trả tiền. Sau đó chúng ta đến đổi Xích
tinh tử của Hắc Lang chân nhân.”
“Vậy thì không có vấn đề gì.” Ngụy Tác mỉm cười.
“Vào trong đợi lão Phong về.” Trương Châu Dự quay người, cùng Ngụy Tác, Sư Phi
Thanh đi vào lâu các ba tầng.
Lâu các trong động phủ của Diệu Đan chân nhân đều làm bằng tử hồng mộc, tỏa
mùi thuốc thoang thoảng, tuy đã hai, ba vạn năm nhưng không hề tổn hại, thậm
chí không có cả dấu hiệu mối mọt.
Có thể do sở thích của luyện đan sư, tựa hồ có cảm tình đặc biệt với thảo mộc,
Trương Châu Dự và Ngụy Tác, Sư Phi Thanh vào lâu các thì không thấy có đồ kim
loại, tất cả đều chế tạo từ thảo mộc.
Ví như bàn ghế đều dùng dây mây đen đan thành, tỏa mùi thơm khiến người ta
thần thanh khí sảng.
Trò chuyện chừng hai tuần hương, Ngụy Tác và Trương Châu Dự, Sư Phi Thanh cùng
hớn hở, đứng dậy.
Một đạo thanh quang lóe lên, một thanh sam tu sĩ xuất hiện ở cửa.
Thấy trừ Trương Châu Dự hòa Sư Phi Thanh còn thêm một người, thanh sam tu sĩ
ngẩn ra, tỏ rõ thần sắc kinh nghi.
“Lão phong, đừng hỏi, nhìn kỹ xem có nhận ra vị huynh đệ này không?” Không để
thanh sam tu sĩ hỏi, Trương Châu Dự cười ha hả.
“Vị đạo hữu này…” Thanh sam tu sĩ quan sát Ngụy Tác, đột nhiên tỏ vẻ vui
mừng, “Quý đạo hữu?!”
“Xem ra Phong huynh chưa quên mỗ.” Ngụy Tác cười ha hả, vòng tay, “Bất quá mỗ
quên mất khi xưa nói gì, tự xưng là Quý Lý?”
Thanh sam tu sĩ đương nhiên là người năm xưa cùng săn Song đầu khuyển, tu vi
gần như cao nhất nhóm: Phong Tri Du.
“Cơn gió nào đưa đạo hữu đến đây! Không ngờ sau mấy năm lại được gặp mặt.”
Phong Tri Du kích động bước lên chạm vào vai Ngụy Tác, “Lúc trước đạo hữu nói
tên là Quý Lý, hóa ra còn tên khác.”
“Lão phong, có tin là ta nói ra tên thật của huynh đệ này, lão Phong sẽ giật
mình không.” Trương Châu Dự cười hắc hắc, bảo Phong Tri Du.
“Hả?” Phong Tri Du bình phục tâm tình kích động rồi cười hỏi: “Nói nghe xem
nào.”
“Nghe kỹ nhé. Tên thật của y là Ngụy Tác.”
“Ngụy Tác?!” Phong Tri Du tắt cười, mắt lồi ra. Một lúc sau y mới định thần,
tỏ vẻ không dám tin nhìn Ngụy Tác và Trương Châu Dự, “Lẽ nào đạo hữu chỉ một
mình là thắng được Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông, là Bá Khí chân nhân
Ngụy Tác?”
Trương Châu Dự chỉ Sư Phi Thanh, “Mỗ chưa thử, bất quá Sư Phi Thanh đã thử
rồi, không đánh nổi là vội gọi mỗ đến, khiến mỗ giật mình.”
“Tức là, Ngụy huynh đệ ẩn giấu tu vi. Không ngờ huynh đệ có cơ ngộ kinh nhân
đến thế.” Phong Tri Du nhìn Ngụy Tác, tấm tắc mãi.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: