“Các hạ xác định chỉ cần môn công pháp đó?” Đổng Diệu Chân nghiến răng, hỏi
Ngụy Tác.
“Trừ môn công pháp đó, Đông Dao thắng địa còn công pháp khiến ta thích hả?”
Ngụy Tác lấy ra một viên đan dược, đoạn nói đầy khinh miệt.
Qua số nạp bảo nang của các tu sĩ Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông thì gã
lấy được không ít liệu thương đan dược tốt. Bị uy năng ngoại lực chấn thương
thế này, chỉ điều dưỡng mấy ngày là hoàn toàn khôi phục.
“Môn công pháp này ghi chép trong Tiểu động thiên của Đông Dao thắng địa. Các
hạ muốn theo mỗ vào trong đó hay đợi tại hạ vào lấy ngọc phù ra?” Đổng Diệu
Chân oán độc nhìn gã.
“Đương nhiên là vào Tiểu động thiên, mỗ không muốn các hạ giở trò với môn công
pháp đó, mỗ tu luyện sẽ gặp vấn đề.” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Đổng Diệu Chân,
“Bất quá các hạ phải dẹp hết cấm chế của Đông Dao thắng địa.”
“Đóng hết cấm chế là chuyện bất khả thi vì như thế không ai dám chắc với tu vi
của các hạ, thừa cơ đối phó Đông Dao thắng địa thì không ai ngăn được.” Đổng
Diệu Chân chối.
“Thế nào, đến giờ các hạ còn tưởng mình có tư cách mặc cả?” Ngụy Tác sầm mặt,
“Hay là định nuốt lời?”
“Tại hạ cần chút phòng thân sau cùng, chắc chắn không giờ trò. Với thần thông
của các hạ mà phát hiện ra, đến đối phó bản tông thì bản tông cũng bó tay.”
Đổng Diệu Chân nhắm mắt ra vẻ tùy ngươi, thích thì cứ giết ta.
“Được…” Ngụy Tác không ngờ Đổng Diệu Chân đường đường nhất phái tông chủ còn
dùng chiêu này, đang định phát tác thì một tiếng “phu quân” cất lên khiến lòng
gã như hoa nở.
Người gọi “phu quân” đương nhiên là Cơ Nhã.
“Tôi vào Tiểu động thiên ghi lại môn công pháp đó, Đổng tông chủ chắc không
phản đối.” Trước mặt mọi tu sĩ Thất Tinh thành gọi Ngụy Tác là phu quân xong,
Cơ Nhã lại nói.
“Quá nguy hiểm, vạn nhất họ Đổng tâm lý biến thái, mặc kệ Đông Dao thắng địa
mà đối phó Cơ Nhã thì sao.”
“Chỉ bằng để lai tu sĩ dọc đường gặp phải bất bình chẳng tha như chúng ta đến
chứng kiến, giúp các vị ghi lại công pháp, được không?”
Cơ Nhã nói thế, Ngụy Tác nhíu mày, chưa kịp nói gì thì hai giọng nói vang lên.
“Nhĩ muội yêu!” Ngụy Tác không cần nhìn cũng biết là Chân Sùng Minh và Chu
Tiếu Xuân. Gã biết Hàn Vi Vi hiểu mình lo cho an nguy của Cơ Nhã không để nàng
mạo hiểm, nàng ta đương nhiên cũng lo cho sư thư nên kích động Chân Sùng Minh
và Chu Tiếu Xuân. Nhưng dáng vẻ và ngữ khí hai gã quá giả dối, cái gì mà qua
đường thấy bất bình, kẻ ngốc cũng biết là cùng bọn với gã. May mà lúc còn báng
gàng giả tại Linh Nhạc thành, gã không biết cả hai, không thì bảo hai gã này
giúp, tất bị người ta cho một trận.
“Nếu các hạ để hai người này vào ghi lại thì tại hạ không có ý kiến.” Đổng
Diệu Chân nhìn Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân diễn kịch cực tệ, tắt tiếng.
“Để hai người này vào cũng được, chỉ là mỗ và Đổng tông chủ trò chuyện rất
hợp, chi bằng Đổng tông chủ ở lại trò chuyện, cứ cho một người của Đông Dao
thắng địa biết cách lấy môn công pháp đó rồi dẫn cả hai vào là được.” Ngụy Tác
nghiêm nghị.
“Không phải chứ? Trò chuyện rất hợp?” Ngụy Tác nói thế, tu sĩ Thất Tinh thành
cơ hồ quá nửa suýt bổ chửng. Vừa nãy còn tự nổ kim đan, quyết sống quyết chết,
sợ Đổng Diệu Chân giở trò mà còn nói là trò chuyện rất hợp thì thật quá vô sỉ.
Đổng Diệu Chân nghe Ngụy Tác bảo vậy thì xung động suýt thổ huyết, nghiến răng
gật đầu đồng ý, vẫy một trưởng lão Đông Dao thắng địa đến dặn mấy câu trước
khi giao một linh phù. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nghênh ngang theo
trưởng lão đó vào Đông Dao thắng địa.
Mọi tu sĩ Thất Tinh thành trợn tròng trắng sự, cả hai theo trưởng lão đó vào
Đông Dao thắng địa, Ngụy Tác đáp xuống cạnh Cơ Nhã, ngó lơ Đổng Diệu Chân.
Chỉ sai ba tuần hương, trưởng lão Đông Dao thắng địa và Chân Sùng Minh, Chu
Tiếu Xuân từ sơn môn lướt ra.
“Môn công pháp này là Tiên căn ngũ mật, ghi trên một màn sáng trong Tiểu động
thiên, các hạ xem có gì không.” Đi ra, Chu Tiếu Xuân ra vẻ không biết Ngụy
Tác, đưa thanh sắc ngọc phù cho gã.
“Tiên căn ngũ mật?”
Ngụy Tác tiếp lấy thanh sắc ngọc phù, thần thức quét qua rồi tỏ vẻ thập phần
cổ quái.
“Chắc không có vấn đề chứ?” Thấy Ngụy Tác tỏ vẻ lạ lùng, Đổng Diệu Chân thoáng
tỏ ra đắc ý, “Nếu xác định không có vấn thì đạo hữu nên thực hiện lời hứa.”
“Được! Mọi đạo hữu Thất Tinh thành làm chứng giúp.”
Ngụy Tác liếc Đổng Diệu Chân đầy thâm ý rồi lên tiếng vang vọng, “Từ nay chỉ
cần Đông Dao thắng địa không đối phó mỗ, mỗ sẽ không đối phó người Đông Dao
thắng địa, mỗ cũng sẽ che chở cho Đông Dao thắng địa năm mươi năm, trong thời
gian này có ai đối phó Đông Dao thắng địa tức là chống đối mỗ.”
“Hai ngươi theo ta.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh dùng chân nguyên cuốn lấy Chân
Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, kéo Cơ Nhã, không nói gì với Trường Phong chân
nhân mà trực tiếp hóa thành một đạo độn quang rời Thất Tinh thành.
Ngụy Tác lướt đi, một đạo độn quang từ Thất Tinh thành bay lên hợp cùng bọn
gã.
Thoáng sau, bọn Ngụy Tác độn quang, tan biến khỏi tầm mắt tu sĩ Thất Tinh
thành.
Mọi việc xảy ra trong không đầy nửa canh giờ này khiến nhiều tu sĩ trong Thất
Tinh thành như đang mơ, nhưng hàng loạt công trình bị hủy do Đổng Diệu Chân và
Ngụy Tác giao chiến, kim đan nổ tung tạo thành cuồng phong quét qua nhắc nhở
họ rằng rất cả chân thực thế nào.
…
“Ngụy Tác, Trường Phong chân nhân và Đổng Diệu Chân liệu có quyết sinh tử?”
“Đó là việc của họ. Tiếp theo chúng ta cứ việc lặng lẽ phát tài tu luyện.”
“Không ngờ Tiên căn ngũ mật lại là môn công pháp như thế!”
Một sơn cốc phổ phổ thông thông, Ngụy Tác, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi đứng cạnh nhau,
còn lục bào lão đầu đang đọc thanh sắc ngọc phù của Ngụy Tác.
Rời Thất Tinh thành, lao đi một lúc, bọn Ngụy Tác dừng lại trong sơn cốc phổ
phổ thông thông. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân bị cử ra ngoài, nói là giúp
gã canh chừng có ai vào sơn cốc không, thực tế là Ngụy Tác không muốn cả hai
biết tới lục bào lão đầu.
Những việc không cần suy nghĩ, hai gã làm rất tốt nhưng việc quá bí ẩn mà cho
hai gã biết thì không an toàn lắm.
“Tiên linh căn, không ngờ môn công pháp đó cũng là thiên cấp đỉnh giai công
pháp, khiến tu sĩ có thêm một kim đan đã đành, còn khiến tu sĩ tu thành tiên
linh căn, bất quá môn công pháp quá cổ quái, chả trách Đổng Diệu Chân giao
ngay cho ta.” Lục bào lão đầu đọc nội dung thanh sắc ngọc phù, Ngụy Tác nói
thêm.
Ngụy Tác dừng lại ngay, gọi lục bào lão đầu ra vì môn công pháp đó quá quỷ dị,
quá kinh nhân.
Tiên căn ngũ mật là một môn thiên cấp đỉnh giai công pháp!
Theo giới thiệu của môn công pháp đó, do một thượng cổ tu sĩ căn cứ vào một
môn hóa thân công pháp khác hẳn phương pháp tu luyện của tu đạo giới hiện giờ
tạo ra.
Tu luyện môn công pháp này, tuy không thể giống với hóa thân công pháp trong
viễn cổ truyền thuyết tạo thành một hóa thân nhưng có thêm một viên kim đan!
Theo pháp môn này mà tu luyện, chỉ cần thành công là tu vi Kim đan ngũ trọng
trở xuống sẽ trực tiếp tăng được nhất giai tu vi, như Ngụy Tác hiện tại sẽ
trực tiếp đột phá đến tu vi Kim đan lưỡng trọng.
Kinh nhân nhất là theo cách này tại thể nội sẽ tu thành tiên linh căn!
Việc này chưa từng nghe nói.
Nên biết tu sĩ linh căn đan nhất, tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ bình thường
một thành, trong tu đạo giới, thiên tư tối lợi hại là thiên linh căn tu sĩ có
tốc độ tu luyện cao hơn tu sĩ linh căn đan nhất năm lần.
Thiên phú thiên linh căn tu sĩ xưa nay vẫn là bậc kinh tài tuyệt diễm, cơ hồ
ai cũng có thành tựu kinh nhân.
Nhưng tiên linh căn luyện thành theo cách này, tốc độ tu luyện còn hơn thiên
linh căn tu sĩ ba, bốn thành. Vì linh căn thể chất này còn hơn thiên linh căn
nên mới được gọi là “Tiên linh căn!”
Hạn chế của công pháp này cũng cực kỳ hà khắc, cổ quái. Yêu cầu tu luyện giả
có tu vi Phân niệm tứ trọng trở lên, có tới năm linh căn mới được!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: