“Kim đan! Đổng Diệu Chân tế xuất kim đan!”
“A! Đổng Diệu Chân trực tiếp tự nổ kim đan? Y định cùng Ngụy Tác đồng quy vu
tận?”
Tiếng hô như bài sơn đảo hải vang lên. “Oành”, đỉnh đầu Đổng Diệu Chân sáng
rực vô số thanh sắc hà quang, kim đan bay lên, hà quang ngưng thành hình trăng
khuyết, va chạm với thái cổ hung hỏa.
“Nổ chết ngươi!”
Đổng Diệu Chân cười gằn, thanh sắc kim đan bừng lên quang văn huyền ảo cực độ
lưu chuyển rồi tan vỡ, phát ra khí tức hủy diệt.
“Độc ác thế hả?”
Ngụy Tác giật mình, vỗ lên nạp bảo nang mà Cơ Nhã đưa cho, kích phát kim sắc
pháp bảo có thể phát ra kim sắc tinh quang quang trụ xung kích lên kim đan của
Đổng Diệu Chân.
Cơ hồ đồng thời, thanh sắc tiểu xích của Hoàng Nha Tử được Ngụy Tác kích phát.
Pháp bảo này có uy năng đạo giai thượng phẩm, là linh quang thuấn di pháp bảo
hiếm có, tuy được kích phát sau kim sắc pháp bảo nhưng quang hoa ngưng thành
thanh sắc liên hoa lóe lên, tan biến rồi cơ hồ cùng với kim sắc tinh quang
quang trụ đồng thời giáng vào thanh sắc kim đan.
“Chát!”
Bị hai đạo giai thượng phẩm uy năng pháp bảo đổ lên, quang văn trên thanh sắc
kim đan của Đổng Diệu Chân như bị trấn áp, thân thể lão run lên
“Mắc lừa rồi!”
Đổng Diệu Chân chợt nở nụ cười méo mó hung ác.
“Oành!”
Lại một viên thanh sắc kim đan bay lên khỏi đỉnh đầu.
“Hai viên kim đan?”
Hàn Vi Vi đang ăn vận như một tớ trai áo xanh, ở cửa một tiệm trong Thất Tinh
thành cùng Chân Sùng Minh, Chu Tiếu Xuân xem nhiệt nháo. Nàng ta và tổ hợp đầu
óc đan giản này làm vậy theo lời Ngụy Tác. Gã đánh thẳng đến sơn môn, không
định cho Đổng Diệu Chân cơ hội, lại sợ Đổng Diệu Chân bày ra mai phục lợi hại,
vạn nhất cục thế không ổn, bọn Hàn Vi Vi ở sẵn trong Thất Tinh thành sẽ gây ra
hỗn loạn, rất có tác dụng.
Vốn Hàn Vi Vi đang hào hứng nhưng thấy thế thì kêu lên một cách không giống
thục nữ tí nào.
“Sao lại thế được!” Cả Thất Tinh thành vang lên tiếng kêu không dám tin.
Tu sĩ kết đan thường chỉ được một viên, nếu trước đây có tu sĩ bảo Chân Sùng
Minh và Chu Tiếu Xuân là thấy có người có hai viên kim đan thì khẳng định bi
hai gã cho một trận, nói rằng ngươi có thể hoài nghi nhân phẩm của ta nhưng
không được vũ nhục trí óc, tưởng bọn ta ngốc hả. Một tu sĩ hai viên kim đan,
với ai cũng là phi lý. Nhưng giờ lại thành chính xác, Đổng Diệu Chân tế xuất
viên kim đan thứ hai cũng có uy năng như viên đầu.
“Sao lại có hai viên kim đan?” Thấy Đổng Diệu Chân tế xuất viên kim đan thứ
hai, trong mắt Ngụy Tác co lại, ngẩn ra.
“Nỏ!”
Tích tắc đó, Đổng Diệu Chân gầm lên điên cuồng, kim đan nổ tung trước mặt gã!
Tự nổ kim đan!
“A!” Cơ Nhã và Hàn Vi Vi nhợt nhạt mặt mày bịt miệng.
“Oành!”
Giữa tiếng nổ kinh thiên động địa, từng dải nguyên khí, quang hoa, khí diễm
hủy diệt, quang phù võ vụn tạo thành sóng xung kích từ viên kim đan của Đổng
Diệu Chân lan ra, tích tắc sau biến thành một quang cầu chưa vô số làn sáng
đan nhau cùng sức mạnh cuồng bạo, tỏa rộng với tốc độ kinh nhân.
“Phù!”
Kim đan tự nổ, thất khiếu Đổng Diệu Chân cũng rỉ máu.
“A! A! A!”
Nhiều tu sĩ kêu lên, gió lốc do kim đan nổ tung ép xuống, nhiều phòng ốc trong
Thất Tinh thành sụp đổ.
Quang diễm trùm lên Ngụy Tác.
“Chát!”
Mọi tu sĩ đều thấy trong tích tắc đó, quanh Ngụy Tác xuất hiện một kim sắc
linh quang quang tráo và một thổ hoàng sắc linh quang quang tráo. Sau tiếng
nổ, kim sắc linh quang quang tráo chống chọi được một chút rồi vỡ vụn, nhưng
gã vẫn mặt mũi lạnh tanh.
Họa quyển pháp bảo ngay khi kim sắc linh quang quang tráo tan vỡ đã được Ngụy
Tác kích phát, nhiều cơn sóng cao hơn năm trượng tràn ra.
Cùng lúc, vô số tử sắc hà quang từ mi tâm bừng lên, tử sắc kim đan dâng lên,
phát ra hà quang hình thành hình ảnh tử sắc thiên long.
Cự lãng ngút trời, tử sắc thiên long, thổ hoàng sắc linh quang quang tráo,
quanh Ngụy Tác hình thành ba chướng ngại.
“Oành!”
Mấy làn sóng cầm chân được một lúc rồi nổ tung, thing không rải vô số thủy
châu cỡ nắm tay.
“Cách cách!”
Tử sắc thiên long cũng tan tành.
Kim đan quang diễm lại xung kích lên thổ hoàng sắc linh quang quang tráo.
“Chát!”
Thổ hoàng sắc linh quang quang tráo có uy năng tựa hồ không bằng cự lãng và tử
sắc thiên long, lóe quang hoa rồi tan vỡ.
Cùng lúc, bên ngoài Ngụy Tác lại hình thành một màn sáng hai màu.
Đồng thời, tay gã xuất hiện một tòa bạch sắc bảo tháp.
Tất cả xảy ra trong điện quang hỏa thạch.
Ngân hoàng lưỡng sắc quang tằng cũng võ tan nhanh chóng, thân thể Ngụy Tác
không chống nổi uy năng liên tục xung kích, phun ra một ngụm máu, cũng nhân
lúc bạch quang lóe lên mà tan biến rồi xuất hiện cách đó năm mươi trượng.
“A! A! A!”
Mọi tu sĩ thấy thế đều kêu lên như phát cuồng!
Mỗi một đạo phòng ngự của Ngụy Tác bị xung phá đồng thì thân thể gã cũng bị uy
năng đẩy bay lùi, tận năm mươi trượng mới triệt để thoát khỏi phạm vi uy năng
kim đan nổ tung.
Dải sáng do kim đan nổ tung bành trướng đến cực điểm, bắt đầu co lại.
Từ dưới nhìn lên, Ngụy Tác chỉ là một con ruồi so với dải sáng, nhưng gã lại
chống nổi viên kim đan tự nổ!
“Trên mình y có bao nhiêu pháp bảo phòng ngự đạo giai thượng phẩm trở lên!”
“Cả kim đan tự nổ mà y cũng chống nổi!”
Tuyệt đại đa số tu sĩ đều cảm nhận được kim đan tự nổ có uy năng thế nào.
Sự thực thì Ngụy Tác trong tích tắc này kích phát một món đạo giai thượng phẩm
kim sắc pháp bảo, lực phòng ngự từ đạo giai trở lên, Trường hà thao thiên
quyển là bán huyền giai pháp bảo, uy năng ngang với hai đạo giai thượng phẩm
pháp bảo. kim đan hà quang của gã có uy năng cuđạo giai thượng phẩm pháp bảo,
cộng thêm sau tấm phổ thông thanh sắc bố y là Hỗn nguyên ngân oa pháp y, cũng
đạt mức phòng ngự đạo giai thượng phẩm.
Coi như quanh gã có sáu lớp pháp bảo phòng ngự đạo giai thượng phẩm!
Ngần ấy uy năng phòng ngự, dù đối với tu sĩ Kim đan kỳ nhất trọng thì cũng
rùng mình, nói gì phổ thông tu sĩ.
Bất quá nếu sau cùng không nhờ Như ý linh lung tháp thuấn di, Ngụy Tác không
chỉ đan giản là chấn thương vài kinh mạch.
“Sao lại như thế! Kim đan tự nổ, cả tu sĩ Kim đan tam trọng, tứ trọng cũng sẽ
tan xác! Y lại chống nổi!”
Kim đan nổ, Đổng Diệu Chân tuy cũng thụ thương nhưng thấy kế mưu đắc sính thì
mỉm cười đắc ý cực độ, tiếp đó thấy Ngụy Tác chặn đừng kim đan tự nổ, sắc mặt
lão biến thành kinh hãi đến không dám tin.
“A!” Đổng Diệu Chân gầm lên điên cuồng, định phát nổ viên kim đan còn lại.
“Đổng Diệu Chân, không ngờ ngươi còn trò này, tưởng thế giết được ta ha!” Ngụy
Tác cười lạnh, nhìn thanh sắc kim đan lấp lánh vô số quang văn giáng tới, gã
không lùi mà tiến, tích tắc một đạo kim sắc tinh quang oanh kích vào kim đan
thì tử sắc kim đan của gã cũng phát ra tử sắc hà quang, trấn áp lên thanh sắc
kim đan.
“Ta nhận thua!”
Ngụy Tác vốn cho rằng, Đổng Diệu Chân phát cuồng thì sẽ không dừng tay, gã
đang định trấn áp chân nguyên của lão, như thế sẽ có thêm một viên Tuyệt diệt
kim đan. Nhưng gã lại ngẩn ra vì Đổng Diệu Chân kêu to đầu hàng.
“À!” Mắt Ngụy Tác ánh lên, không động thủ, để Đổng Diệu Chân thu thanh sắc kim
đan lại.
“Song Đan chân nhân, lợi hại.” Lúc Đổng Diệu Chân tế xuất hai viên kim đan,
một tu sĩ Thất Tinh thành thấy Đổng Diệu Chân cực kỳ lợi hại đã nói thế.
Nhưng giờ thấy Đổng Diệu Chân trực tiếp cầu xin, thu hồi kim đan, tu sĩ vốn
ngả về phía lão, cho rằng lão có thể sẽ giết được Ngụy Tác, trở thành một
truyền kỳ tu sĩ, tức thì bực bội kêu lên, “Hừ, giờ biến thành Thặng Đan lão
nhân rồi.”
“Các hạ cần công pháp gì?” Tự nổ một viên kim đan, nguyên khí hao kiệt thập
phần lợi hại, Đổng Diệu Chân có vẻ già đi mấy chục tuổi, run lên một lúc rồi
xám ngoét mặt mày hỏi.
“Đương nhiên là thuật pháp tu thành hai viên kim đan.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh
tanh nói.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: