Hoàng quang lướt đi trên mặt biển, đột nhiên thu lại, đáp xuống một hòn đảo
hoang vu, mọc toàn cây bụi đỏ rực.
Tu sĩ này ăn vận theo kiểu thanh sam nho sĩ, chính thị Vương chưởng quỹ của
Vương gia thương hành.
Dừng lại ở bãi đất trống, Vương chưởng quỹ không ngừng ngó nghiêng như tìm ai,
rồi tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chào Vương chưởng quỹ.”
Đổ nhiên mặt biển bắn lên thủy hoa, hình thành một liên đài, bạch bào thanh
niên thần bí từ liên đài bước ra.
Bạch bào thanh niên vẫn cầm bạch sắc pháp ấn, thủy linh khí tức không ngừng
gột rửa nhục thân y, vẻ mặt vẫn cao cao tại thượng, tựa hồ trời sinh cao nhân
nhất đẳng.
“Lâm đạo hữu?” Vương chưởng quỹ tỏ ra cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh, càng kinh
ngạc.
“Vương chưởng quỹ trí nhớ không tệ.” Bạch bào thanh niên vuốt ve bạch sắc kỳ
lân tiểu ấn, mỉm cười: “Vương chưởng quỹ đang tìm Kim đan đại tu sĩ trẻ nhất
Vân Linh đại lục, Ngụy trưởng lão của Hải Tiên tông hả, đừng nóng, cùng lắm
một hai tuần hương nữa là y tới.”
“Lâm đạo hữu, sao đạo hữu biết Ngụy trưởng lão gặp tại hạ ở đây?” Vương chưởng
quỹ ngẩn người, “Lẽ nào đạo hữu có giao tình với Ngụy trưởng lão?”
“Vương chưởng quỹ hiểu sai rồi.” Bạch bào thanh niên lắc đầu, nhìn Vương
chưởng quỹ, “Chưởng quỹ và Ngụy Tác đều do mỗ sắp sếp cho đến đây.”
“Cái gì?” Vương chưởng quỹ biến sắc, thầm nhủ không xong, trực tiếp tế xuất
hoàng sắc phi độn pháp khí hình lá đào và ngân sắc đoản côn. “Lâm đạo hữu làm
vậy là ý gì?”
“Không có gì, Ngụy Tác tại phách mại hội đã mua Kim lưu đạo đan, tranh cướp
mảnh vỡ đó với ta. Ta định giết y cướp lại mảnh vỡ.” Bạch bào thanh niên mỉm
cười.
“Sao đạo hữu biết Ngụy trưởng lão sẽ tới?” Vương chưởng quỹ nghe bạch bào
thanh niên nói thì nhợt nhạt mặt mày.
“Vì mỗ sai người Vương gia thương hành đến báo là chưởng quỹ có việc gấp đến
đây trước, y sẽ không hoài nghi.”
“Ngươi!”
Vương chưởng quỹ biến sắc mấy lần, khóe mắt hơi co lại, không nhiều lời mà
kích phát ngân sắc đoản côn.
Ngân sắc đoản côn dài cả thước to lên với tốc độ kinh nhân, biến thành ngân
sắc cự trụ mười mấy người mới ôm vừa, khắc đầy phù văn hình hổ. Ngân sắc cự
trụ đập vào bạch bào thanh niên.
Cùng lúc, phi độn pháp bảo hình lá đào rực hoàng quang, đưa lão quay về Hải
Tiên thành.
“Vương chưởng quỹ, tu vi của ông mà muốn đi thì khó lắm.”
Bạch bào thanh niên mỉm cười, thủy hoa hình hoa sen chợt ngưng thành chặn đứng
ngân sắc đoản côn. Cùng lúc, bạch quang từ tay y bay ra.
Bạch quang bắn tới, trôn như chiếc khăn tơ trắng chỉ dài chừng một thước nhưng
thoáng sau đã hóa thành một bức tường nước cao mấy trượng, vây khốn Vương
chưởng quỹ.
“Chát!” Vương chưởng quỹ kích phát xuất một thanh sắc linh quang quang tráo,
nhưng linh quang quang tráo bị tường nước ép vào là tan vỡ.
Vương chưởng quỹ cuống quýt kích phát pháp bảo khác, nhưng tích tắc đó mấy sợi
tơ xanh thoạt có thoạt không bắn ra đầy quỷ dị, thanh quang lóe lên, đâm vào
thể nội ông ta.
Mấy sợi tơ xanh đâm vào, mắt Vương chưởng quỹ ánh lên kinh hãi, linh khí dao
động tắt hết.
Tường nước cuốn lại, Vương chưởng quỹ tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng trực tiếp
bị cuốn đến trước bạch bào thanh niên.
Bạch bào thanh niên thò tay, tường nước lại hóa thành cái khăn trắng hơi trong
quay lại tay, ngân sắc đoản côn cũng lọt vào tay còn Vương chưởng quỹ mềm nhũn
ngã xuống.
“Ngụy Tác không để mỗ đợi lâu, đến nhanh lắm.”
Chế trụ Vương chưởng quỹ xong, bạch bào thanh niên nhìn lên thinh không ngoài
xa, thu chiếc khăn tơ trắng và ngân sắc đoản côn lại, nói với bạch sắc tiểu
ấn.
Thinh không hiện lên hắc hồng sắc quang hoa uy thế kinh nhân, lao tới hòn đảo
y và Vương chưởng quỹ có mặt với tốc độ chóng mặt.
Cách mấy dặm, hắc hồng sắc quang hoa dừng lại, chính thị Ly Hỏa phảng của Hỏa
Vân chân nhân.
Trên Ly Hỏa phảng là Ngụy Tác bất động nhìn xuống hòn đảo.
Gã nhìn rõ bạch bào thanh niên và Vương chưởng quỹ mềm nhũn nằm dưới đất, tuy
chưa hiểu gì nhưng rõ ràng bạch bào thanh niên là địch chứ không phải bạn.
Vọng khí thuật quét vào như bị thủy quang tựa sóng nước hất bắn lại, không
nhận ra tu vi cụ thể của bạch bào thanh niên, chỉ bằng trực giác, gã khẳng
định đối thủ cũng là Kim đan kỳ đại tu sĩ.
Bạch bào thanh niên tuổi tác tương tự gã, đột nhiên xuất hiện Kim đan tu sĩ
như thế, khiến gã thập phần kinh nghi, trước đó gã biết Vân Linh đại lục không
có ai trước ba mươi tuổi đạt được mức tu sĩ Kim đan kỳ. Còn bạch bào thanh
niên này nhìn gã bằng vị trí của kẻ cao cao tại thượng, tựa hồ coi gã là đồ
chơi trong tay, khiến gã khó chịu.
“Xem ra ngươi là Ngụy Tác.” Ngụy Tác còn đang kinh nghi bất định thì bạch bào
thanh niên mỉm cười, lên tiếng trước.
“Mỗ là Ngụy Tác. Không biết các hạ là ai, có quan hệ gì với Vương chưởng quỹ?
Vương chưởng quỹ bị các hạ khống chế?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu
với bạch bào thanh niên.
“Ta tên Lâm Phong Hoa, các hạ không cần biết lai lịch.” Bạch bào thanh niên
mỉm cười: “Trước đây chúng ta gặp một lần, mảnh vỡ Diệu thụ chắc vẫn trên mình
các hạ. Còn Vương chưởng quỹ vô dụng với mỗ. Có thêm chưởng quỹ một thương
hành, chưa biết chừng sẽ giúp mỗ tìm được đồ tốt, mỗ sẽ giữ mạng cho y, xong
việc sẽ để y về. Hiện tại không thả vì chúng ta còn cần bàn việc bí mật, không
muốn y về Hải Tiên thành sẽ đến tìm Hải Tiên tông tới quấy nhiễu nhã hứng của
chúng ta.”
Đoạn bạch bào thanh niên chỉ tay, quang hoa xung kích lên đầu Vương chưởng
quỹ. Vương chưởng quỹ không còn năng lực phản kháng ngoẹo đầu hôn mê.
“Nhã hứng? Mỗ không có hứng với các hạ.” Ngụy Tác liếc bạch bào thanh niên,
“Xem ra mỗ và Vương chưởng quỹ đến đây đều do các hạ sắp xếp?”
“Vậy hả?” Bạch bào thanh niên mỉm cười: “Không biết về thượng cổ khí linh thì
các hạ có hứng không?”
Bạch bào thanh niên cho rằng mình nói vậy, Ngụy Tác khẳng định sẽ biến hẳn sắc
mặt, nói thẳng luôn nhưng y ngẩn người vì Ngụy Tác trực tiếp lắc đầu, “Không
có hứng, nếu không có việc gì, mỗ đi.” Đoạn gã kích phát Ly Hỏa phảng lướt về
phía Hải Tiên thành. Không trung còn vang lại tiếng y lẩm bẩm, “Thần kinh,
thượng cổ khí linh cái gì, vô vị.”
“Ta…” Bạch bào thanh niên có cảm giác giả cao thâm lại thành loại ngốc, ngẩn
người rồi biến sắc, “Muốn chạy, không dễ thế đâu!” Lạnh lùng lên tiếng, thân
ảnh loáng lên, bạch bào thanh niên sử dụng một đóa thủy liên còn lớn hơn Ly
Hỏa phảng va mạnh vào.
“Ầm, một đạo kim sắc thiểm điện có hình đầu sư tử từ trên không giáng xuống
đóa hoa sen nước. Cả hai tan ra, tung tóe vô số thủy tiễn và điện quang.
Ly Hỏa phảng xuyên qua thủy tiễn và điện quang.
“Ta đã nói không có hứng với ngươi, còn đeo bám làm gì?” Giọng Ngụy Tác vang
lên.
“Giả dại thì ta không nhiều lời nữa.”
Bạch bào thanh niên tự xưng tên Lâm Phong Hoa cười lạnh, bạch sắc tiểu ấn từ
tay bay ra.
Bạch sắc tiểu ấn tràn ra bạch sắc thủy linh nguyên khí, hình thành một con
bạch sắc kỳ lân, gầm lên vô thượng uy nghiêm. Bạch sắc kỳ lân và hình trên cái
ấn không khác gì nhau, cùng toát ra vương giả chi khí, thủy linh khí tức ngưng
thành hình mây xoáy trôn ốc. Bạch sắc kỳ lân này dài hơn năm trượng, khí tức
hùng hậu khôn tả.
Vù!
Kích phát bạch sắc tiểu ấn, vô số nguyên khí từ trên trời trút xuống, ngưng
thành thủy tiễn trước mặt bạch bào thanh niên.
“Chuyện gì hả? Sao thủy linh khí tức nồng như thế, nguyên khí dao động kịch
liệt thế nhỉ!”
Ngụy Tác rời Hải Tiên thành thì có mang theo Dưỡng quỷ quán, vì là ban ngày
nên lục bào lão đầu không ra, giờ bạch bào thanh niên kích phát pháp bảo,
thuật pháp, cả lục bào lão đầu cũng bị kinh động, kinh hô trong tai gã.
“Đây là… Thủy Lân vương ấn…!” Lục bào lão đầu kêu lên không dám tin như bị
bóp cổ họng.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: