Trong tĩnh thất, Ngụy Tác cất hết mọi thứ, chỉ để lại một mớ linh dược.
Trầm ngâm một chốc, gã cho toàn bộ linh dược vào nạp bảo nang, mặc tấm áo vải
bố xanh tầm thường nhất rồi ra khỏi cửa, đến chỗ ở thiên cấp của Hàn Vi Vi.
Gã đã nghĩ chín rồi, trong số linh dược đó, hai quả Hoàng linh quả có thể tăng
cường khí huyết và thọ nguyên, khẳng định để lại cho mình luyện hóa.
Hai cánh Huyền minh tiên liên, gã khẳng định sẽ luyện hóa, xem có biến thành
băng linh căn tu sĩ không.
Còn Địa hỏa tiên liên, theo lời mấy tu sĩ đó và lục bào lão đầu, rất có khả
năng một cánh Địa hỏa tiên liên cũng đủ cho gã trực tiếp biến thành hỏa linh
căn tu sĩ, dù gã xui xẻo thì hai cánh là đủ. Nên hỏa linh căn khẳng định sẽ
thành.
Địa hỏa tiên liên còn lại, Ngụy Tác tạm thời không thể mang ra bán. Những thứ
cơ hồ thị độc nhất vô nhị thế này mang ra đấu giá tất sẽ tạo thành chấn động,
rất có khả năng khiến những nhân vật đáng sợ như Hà Thác Đối lần ra gã.
Tử hồ hoa, trừ một nhánh cho Hàn Vi Vi thì ba nhánh còn lại, gã sẽ dùng cho
mình.
Linh dược này đối với tu sĩ, là hai mươi năm thọ nguyên, đừng nói gã đã nuốt
một viên Hợp hư đơn, phải tiêu hao một nhánh Tử hồ hoa, gã còn một viên Hợp hư
đơn nữa, nếu cần thiết đề thăng tu vi thì vẫn còn cách tiêu hao thêm một
nhánh. Chỉ là gã không định lãng phí như thế, Tử hồ hoa có thể nâng cao xác
suất kết đơn thành công khi từ Phân niệm cảnh đột phá đến Kim đơn cảnh.
Hiện tại Ngụy Tác bị bức nuốt một viên Hợp hư đơn, đã có tu vi Chu thiên cảnh
lưỡng trọng, có được ngần ấy Kim linh đơn, tiếp theo sẽ phải bế quan luyện hóa
một nhánh Tử hồ hoa, trừ đi dược lực bất lợi của Hợp hư đơn rồi nhân thể xung
kích tu vi Chu thiên cảnh tam trọng, thậm chí sẽ luyện hóa Huyền minh tiên
liên và Địa hỏa tiên liên.
Linh dược như thế để lại trên mình không an toàn bằng luyện hóa, biến thành
linh căn.
Việc này không thể chỉ vài ngày là xong.
Ngụy Tác quyết định tìm Hàn Vi Vi trước, đưa Tử hồ hoa cho nàng ta rồi lấy lại
hai tấm ngọc phù, sau đó không còn gì vương vấn nữa thì gã chuyên tâm đề thăng
tu vi.
…
“Ngụy Tác?” Chỗ ở của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi không cách xa, thoáng sau đã
tới, liên tục lắc truyền tấn kim tuyến ba lầm mới thấy ngân sam tiểu mỹ nữ
mông cong Hàn Vi Vi từ trong lam sắc quang tráo thò đầu ra, hỏi gã đầy kinh
ngạc: “Không phải ngươi bảo đi xa làm việc gì đó sao? Ngươi xong rồi quay về
hay là chưa xuất phát?”
“Làm xong rồi, vào trong rồi nói chuyện.”
Vào trong lam sắc quang tráo, Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi, “Hai tấm ngọc phù ta đưa
cho ngươi có ở đây không?”
“À, ngọc phù.” Hàn Vi Vi cười ha hả: “Của ta vẫn còn, tấm của Nam Cung Vũ Tinh
thì tỷ ấy có việc phải đi, chừng nửa tháng nữa mới về.”
“Cái gì!” Nghe Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác thiếu chút nữa nhảy dựng lên,
“Chẳng phải ta bảo ngươi sau nửa tháng mới giao hả?”
“Đừng nóng, đùa với ngươi thôi mà.” Hàn Vi Vi thấy gã có vẻ muốn trở mặt thì
đắc ý lấy ra hai tấm ngọc phù đưa cho, “Ta vẫn để ở đây, bất quá Nam Cung Vũ
Tinh đã đi thật rồi, cùng một số tu sĩ của Thiết Sách đến Thất Tinh thành,
không rõ định làm gì, theo tin tức chính đáng thì thư thư ấy đã tu luyện đến
Chu thiên cảnh đệ nhất trọng, ngươi nên cố gắng, đừng… ”
Hàn Vi Vi đã nghĩ mãi câu tiếp theo là tu vi đừng có không bằng hai nữ nhân
bọn ta, nhưng mới được ba chữ thì kêu lên như phát hiện tân đại lục, “Ngụy
Tác, sao hả? Ngươi đã đột phá đến Chu thiên cảnh đệ nhị trọng rồi hả?”
“Việc này ngươi đừng hỏi đến.” Ngụy Tác trừng mắt Hàn Vi Vi dám trêu gã, “Sao
ngươi lại điều tra tung tích của Nam Cung Vũ Tinh?”
“Đương nhiên có nguyên nhân.” Hàn Vi Vi kinh ngạc tột bậc nhìn Ngụy Tác, “Bất
quá ngươi phải cho ta biết sao lại nhanh chóng đột phá đến Chu thiên cảnh nhị
trọng như thế. Mới có mấy ngày thôi mà.”
“Vậy hả? Ngươi có cần thứ này không?” Ngụy Tác hừ lạnh một tiếng, lấy một
nhanh Tử hồ hoa ra lắc lắc trước mắt nàng ta, “Muốn thì nói mau, đừng rườm lời
nữa.”
“Đây là hoa gì mà đẹp thế hả?” Hàn Vi Vi tỏ ra kinh ngạc.
“Ngươi thật ra có phải Trân Bảo các đại tiểu thư không? Tử hồ hoa mà cũng
không biết!” Ngụy Tác thiếu chút nữa bị Hàn Vi Vi khiến cho giận ngất đi. Gã
vì Tử hồ hoa mà vào sinh ra tử tại Di Thiên cốc, cửu tử nhất sinh, nhưng để Tử
hồ hoa đô trước mặt hồi lâu mà nàng ta không nhận ra?
“Tử hồ hoa?!” Hàn Vi Vi tròn mắt không dám tin, “Thật sự là Tử hồ hoa? Ngụy
Tác, ngươi không lừa ta chứ, ngươi lấy đâu ra?”
“Đừng có hỏi.” Ngụy Tác cấm cảu trợn tròng mắt lên, “Muốn thì nói mau, không
ta ăn nó đây.”
“Đương nhiên muốn, ngươi tưởng ta ngốc chắc?” Hàn Vi Vi hớn hở giật lấy Tử hồ
hoa trong tay gã, mắt sáng rỡ ngắm nghía rồi giải thích, “Ta đang thấy vô
liêu, tu luyện vô dụng, ra ngoài lại sợ bị sư thư nhìn thấy sẽ phát hiện ta sử
dụng Hợp hư đơn, nghĩ rằng vạn nhất ngươi không về thì ta phải đến tìm thư thư
ấy, thành ra mới nghe ngóng được hành tung.”
“Chà! Hình như ngươi mong ta không quay lại?” Ngụy Tác hậm hực.
“Thật lòng đương nhiên hi vọng ngươi về mau, ta không thể đi đâu, tu luyện
cũng vô dụng, vô liêu chết đi được. Dù gì phối hợp với ngươi săn yêu thú cũng
vui.” Hàn Vi Vi háo hức ngắm Tử hồ hoa, “Không ngờ đây lại là Tử hồ hoa, thật
ra ngươi lấy ở đâu?”
“Đã bảo là đừng hỏi nữa. Bất quá ngươi phải hứa với ta là không cho ai biết
ngươi có được Tử hồ hoa.” Ngụy Tác dặn.
Thấy gã thập phần ngưng trọng, Hàn Vi Vi gật đầu, phản ứng lại ngay, “Ngụy
Tác, ngươi bảo ra ngoài có việc, là giúp ta tìm Tử hồ hoa hả?”
“Có thể nói vậy, việc ta giao cho ngươi thì phải nhớ.” Ngụy Tác gật đầu. Đích
xác gã vào Di Thiên cốc, chủ yếu vì Tử hồ hoa.
Thấy gã gật đầu, Hàn Vi Vi hơi cảm động, dùng ngón chân mà suy nghĩ, nàng ta
cũng biết lấy được Tử hồ hoa không dễ.
“Ngụy Tác, nói thật là ta hơi bất ngờ vì ngươi.” Hàn Vi Vi vỗ ngực bằng bàn
tay trắng nõn: “Không vì ngươi nhăn nhở lưu manh, trông lại tầm thường thì với
biểu hiện này, có khi ta sẽ kích động mà gửi thân cho ngươi. Hàn Vi Vi ta đảm
bảo, sau này ngươi có việc gì hoặc đi săn yêu thú thì ta sẽ không đòi chia đôi
mà tối đa cũng chỉ bốn sáu với ngươi.”
“Trông ta ngọc thụ lâm phong thế này mà ngươi bảo là tầm thường?” Ngụy Tác chỉ
muốn cho Hàn Vi Vi một trận nhưng thấy nàng ta vỗ ngực đến rung rinh thì gã
cũng thấy mình thật lưu manh, không mắng mỹ nữ quyến rũ này nữa mà nói, “Được
thôi, ngươi muốn giúp ta thì tới đây cứ luyện hóa Tử hồ hoa, hơn mười ngay tới
không có việc gì đặc biệt thì đừng tìm ta, ta phải bế quan tu luyện
Hàn Vi Vi gật đầu gọn ghẽ: “Không sao, chỉ cần luyện hóa Tử hồ hoa xong là sẽ
ra ngoài chơi được, ngươi bế quan xong thì đến gặp ta, lâu rồi ta không gặp sư
thư, về gặp đã rồi tính.”
“Vậy đi, nên nhớ là không cho ai biết ngươi có Tử hồ hoa.” Ngụy Tác trước khi
quay đi lại dặn.
“Biết rồi, Hàn Vi Vi ta nói là giữ lời.” Hàn Vi Vi thấy gã đi mà không ngoái
lại, đột nhiên hỏi, “Tung tích của Nam Cung Vũ Tinh, ngươi có cần ta tìm giúp
không.”
“Tìm chứ.” Ngụy Tác ngừng lại một chút, bật ra hai chữ. Lâu ngày không thấy
Nam Cung Vũ Tinh, gã cũng có cảm giác hơi nhơ nhớ.
…
“Chát!”
Về đến tĩnh thất, Ngụy Tác bóp vụn cả hai tấm ngọc phù.
Đoạn gã lấy ra một nhánh Tử hồ hoa, nuốt chửng rồi xếp bằng luyện hóa.
Ngụy Tác bất động nhắm mắt xếp bằng.
Đêm đến, lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán bay ra nhìn Ngụy Tác một lúc rồi
quay lại Dưỡng quỷ quán.
Gã ngồi liền năm ngày.
Ngày đầu tiên, gã tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng từ ngày thứ hai trở đi,
trong mọi lỗ chân lông như toát mồ hôi, bài tiết ra chất ô uế đen xì.
Hai ngày tiếp theo, chất ô uế ngày càng nhiều, toàn thân gã như ngã xuống
rãnh, tanh hôi lợm giọng.
Đến tối ngày thứ năm, gã mới mở bừng mắt thở phào, lẩm bẩm, “Con bà nó chứ,
sau cùng cũng luyện hóa xong!”
Chưa thở xong, trên mặt gã chợt hiện lên dáng vẻ thiếu chút nữa bị mùi tanh
của mình làm cho ngất đi, tròn mắt nhìn một lượt, bịt mũi lao ra ôn tuyền trì.
“Dễ chịu thật!”
Trong ôn tuyền trì, gã tắm liền nửa canh giờ mới tẩy hết chất ô uế trên mình,
mãn ý tột bậc vặn người. Thân thể gã lúc này như trong suốt lấp lánh.