“Không cần thử.” Cắn Thiên tuyết thần thiết đoạn Linh Lung Thiên đáp.
Không cần thử thì theo bình thường có hai cách hiểu.
Một là vô dụng nên không cần thử, hoặc khẳng định hữu dụng nên cũng không cần
thử.
Ngụy Tác quá hiểu tính nó, thấy nó nói thế thì biết hôi sắc thủ trạc còn lợi
hại hơn tưởng tượng.
Tích tắc đó, Ngụy Tác hiểu ra vì sao Linh Lung Thiên vội cắn tinh kim như thế.
Linh Lung Thiên vốn tu vi cao nhất, tu vi khôi phục thì nhục thân và kích phát
uy năng hôi sắc thủ trạc càng lúc càng mạnh, đối phó vực ngoại thiên ma cũng
hữu dụng. Trong lúc hung hiểm này nó càng muốn đề thăng tu vi.
“Trên vực ngoại thiên ma cỡ này có hơn mười tên… Nam Cung Vũ Tinh cầm chân
được một, Cương nha muội được một, Trạm Đài Linh Lan bị độ hóa xong…” Nghe
Linh Lung Thiên khẳng định, Ngụy Tác vừa đi vừa tính toán.
Nếu hai vực ngoại thiên ma nói đúng, hơn mười cao thủ tương tự như chúng,
chiến lực tương đương với Chân tiên nhất trọng lưỡng trọng thì mình Ngụy Tác
đối phó được. Nhưng chiến lực gấp mấy lần thì gã chỉ có thể đồng thời ứng phó
một hai, thêm vài kẻ nữa tất bọn Nam Cung Vũ Tinh nhúng tay vào mới thắng
được.
Hiện tại phe gã có Như Lai thần mang, nhưng tính đi tính lại thì chỉ phó được
ba, bốn vực ngoại thiên ma có chiến lực Chân tiên tam trọng, thêm nữa sẽ nguy
hiểm.
Quan trọng là gã không dám tin hẳn vào hai vực ngoại thiên ma.
Ghi chép của tu đạo giới về vực ngoại thiên ma đều là tàn nhẫn, giảo trá vô
cùng.
Vì không phải mỗi lần vực ngoại thiên ma đến tu đạo giới đều là đại địch, đồ
sát vô số tu sĩ, tu đạo giới cũng có không ít đại năng cuồng sát, được ghi lại
là tàn nhẫn hiếu sát, nhưng không hẳn là vô cùng giảo trá. Không có lửa sao có
khói, điển tịch về vực ngoại thiên ma đều thế chứng tỏ chúng không đáng tin.
Ngụy Tác cũng không thể xác định thuật pháp phân biệt nói dối của mình có hữu
dụng với vực ngoại thiên ma quỷ dị này không.
Không thể tin vào thuật pháp thì thật hay giả phải như lúc gã buôn bán tại
Linh Nhạc thành, hỏi dò và quan sát đối phương để đoán.
Giờ gã dám chắc như thế, số lượng vực ngoại thiên ma trong không vực này không
ít, tu vi hơn hai kẻ này không thiếu, không thì khi không địch nổi, chúng đã
không huênh hoang như thế, coi như bọn gã chết chắc, hậu quả sẽ cực kỳ thê
thảm.
Hiện tại đối với Ngụy Tác, gần như mọi thân bằng hảo hữu đều ở đây, không vực
này và tu đạo giới toàn yêu thú không khác gì nhau, về hay không không thành
vấn đề, quan trọng là phải sống sót, mà thực lực hiện thời chưa đủ.
Thầm lẩm bẩm rồi gã nhìn Phong Ngô Thương, truyền âm mấy câu.
Phong Ngô Thương gật đầu, nhãn quang nhìn sang nam vực ngoại thiên ma đang
thoi thóp.
Nguyên khí dao động huyền ảo dấy lên, tinh thần quang hoa ngưng thành đạo tôn
bắn xuống.
“A!”
Nam vực ngoại thiên ma lần này ngất luôn, còn người rú lên và ngưng tụ không
vực địa đồ là nữ vực ngoại thiên ma.
Theo ghi chép, vực ngoại thiên ma hiếm khi dùng pháp khí hoặc pháp bảo, cả hai
bị bắt thì Ngụy Tác đã lục tìm nhưng không có, gã cũng cha kịp hỏi kỹ. Nữ vực
ngoại thiên ma giao không vực địa đồ cũng rất đặc biệt, từng tia bạch sắc
nguyên khí từ tay bắn ra như gai trắng rồi liên tục biến hóa, ngưng thành vẫn
thạch nhỏ hơn ả không biết bao nhiêu lần, chất lại thành lập thể.
Hiện tại lập thể không vực đồ trước mặt gã rộng mấy trượng vuông, ngưng thành
thực thể, nhưng làm bằng xương trắng. Phong Ngô Thương đột nhiên thi pháp,
đánh ngất nam vực ngoại thiên ma thì nữ vực ngoại thiên ma rú lên phẫn nộ, “Ta
đã nghe theo ngươi, ngươi bảo gì ta làm nấy, sao còn làm thế với phu quân!”
“Yên tâm đi, uy năng xuất thủ của y không là gì với phu quân của ngươi, chỉ
ngất đi thôi.” Ngụy Tác nhìn Phong Ngô Thương gật đầu, đã thử ra rằng Bắc minh
đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp cũng có lực sát thương cực mạnh với vực
ngoại thiên ma, nhi thả tựa hơn nữa ở trong không vực thì uy lực càng cao.
Đoạn gã coi như chưa có chuyện gì, nhạt nhẽo nhìn không vực đồ, “Không vực đồ
này cũng lạ quá, có biết đoạt xá không?”
“À…” Thái độ của Ngụy Tác khiến nữ vực ngoại thiên ma phát cuồng ré lên,
nhưng tháy ánh mắt gã quét qua mông mình thì ả thót người, có cảm giác như táo
bón mười bảy, mười tám ngày, “Trừ phi huyết nhục của chúng ta mới có thể đoạt
xá còn nguyên khí ngưng kết này thì không.” Ả lạnh mình co mông lại, ngoan
ngoãn hồi đáp, với thần thông của gã, dù đã thiêu cháy cánh tay cụt thì muốn
hành hạ ả thật quá dễ.
“Không thể đoạt xá là tốt nhất, vực ngoại thiên ma có luyện chế pháp bảo và
pháp khí không? Có thứ gì như nạp bảo nang không? Các ngươi để đồ bình thường
ở đâu?” Ngụy Tác quét ánh mắt qua mông nữ vực ngoại thiên ma.
Nữ vực ngoại thiên ma run run, “Không vực này, cả thiên địa của các ngươi thì
nguyên liệu thích hợp với nguyên khí của bọn ta rất hiếm, tuy bọn ta có cách
luyện khí nhưng hiếm khi thành pháp bảo và pháp khí. Bọn ta dùng xương là binh
khí, xương cốt chính là pháp bảo, trừ số ít tộc nhân thì không ai cần pháp bảo
và pháp khí.”
“Đến giờ thì sinh ý của chúng ta rất vui vẻ. Mỗ mặc kệ các ngươi có bao nhiêu
tộc nhân hại, thần thông của mỗ thì các ngươi đã rõ, dù kẻ hơn mỗ tới thì mỗ
giết các ngươi thập phần giản đơn.” Ngụy Tác nhạt giọng, “Nếu các ngươi nói
thật thì ta có thể còn chừa đường sống, nhưng nếu lú giao chiến mà mỗ thấy
không đúng như thế thì đảm bảo phu quân của ngươi sẽ chết rất khó coi, ngươi
sẽ còn tệ hơn.”
“Vui vẻ? Thế này rồi còn nói vui vẻ?” Nữ vực ngoại thiên ma gần như phát điên,
suýt kêu lên như thế, nhưng nghe nửa câu sau thì run lên gật đầu.
“Được, tiếp tục ngưng luyện không vực địa đồ, đồng thời chúng ta trò chuyện
vui vẻ. Ví như vực ngoại thiên ma lợi hại hơn các ngươi, có năng lực và thần
thông gì càng đặc biệt?” Ngụy Tác hỏi.
“Trừ uy năng pháp và nhục thân hơn bọn ta, họ… cảm tri cực tốt về thần thức
và tinh thần, dù không dấy lên nguyên khí dao động thì chúng cũng có thể qua
thần thức phiêu tán mà cảm tri đối thủ, thậm chí có thể qua tinh thần để cảm
tri ý nghĩ trong óc đối phương.” Nữ vực ngoại thiên ma hơi do dự, ngữ khí run
rẩy. Nhắc đến những vực ngoại thiên ma lợi hại hơn thì ả cực kỳ kính sợ.
“Qua tinh thần để cảm tri ý nghĩ trong óc đối phương?” Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên hít một hơi lạnh, Nghĩ đến ghi chép trong điển tịch, “Không phải chúng
ta nghĩ gì, định làm gì thì đối phương đều biết sao, chúng xung kích và khống
chế thần thức chắc càng lợi hại?” Ngụy Tác hỏi tiếp.
“Đúng.” Nữ vực ngoại thiên ma gật đầu, “ý chí hơi bạc nhược thì gặp chúng là
dù không bị trực tiếp khống chế tinh thần, ý thức cũng toàn ảo ảnh, khó mà
giao chiến.”
“Không biết hồ lô của Trạm Đài Linh Lan có chặn được không.” Ngụy Tác ấm ức
mắng thầm, vung tay lấy ra tử ngọc hồ lô cỡ một thước.
Tử ngọc hồ lô lấp lánh, không có phù văn nhưng có những quang phù nhỏ xíu mà
thần thức cũng không nhìn rõ đang lưu chuyển, hình thành tử sắc quang hoa như
vũng xoáy. Hồ lô này không đến cùng lam sắc đoạn tí mà Trạm Đài Linh Lan lấy
được tại một thượng cổ di tích, nhờ nó mà chống nổi thần thức sát phạt của
Ngụy Tác.
Ngụy Tác đã thử, kích phát xong có thể bảo vệ được trong vòng mấy trượng, nếu
tụ lại thì có thể che cho cả nhóm, chỉ là thứ này ngăn được cường độ thần thức
của gã, còn lợi hại hơn thì không biết.
“Vực ngoại thiên chắc cũng tu luyện công pháp, ngưng xong không vực địa đồ thì
ghi lại công pháp các ngươi tu luyện bằng ngôn ngữ của vón ta. Trong không vực
này có linh dược gì, nguyên liệu gì, tác dụng ra sao cũng ghi lại hết.”
“…”
Dọc đường, Ngụy Tác liên tục hỏi han tin tức hữu dụng từ nữ vực ngoại thiên
ma.
Được nữ vực ngoại thiên ma cảm tri, đường họ đi và đường nguyên khí dao động
gặp nhau, không đầy nửa ngày, bọn Ngụy Tác đã thấy độn quang đó.
“Cái gì kia?”
Đợi khi độn quang lọt vào phạm vi cảm tri, Ngụy Tác càng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Hoang thần nô, là Hoang thần nô đó!” Hoang Vũ thần quân nhìn rõ thì run rẩy,
kêu lên oán độc.