“Ngươi nhận ra là tu sĩ của bọn ta hay người của các ngươi?” Ngụy Tác mục
quang lóe lên, vỗ vỗ cánh tay cụt hỏi nữ vực ngoại thiên ma.
“Không phải người của bọn ta.” Nữ vực ngoại thiên ma thấy Ngụy Tác vỗ cánh tay
gãy thì co mông, nhợt nhạt đáp.
“Tựa hồ nói không đủ rõ.” Ngụy Tác liếc hai vực ngoại thiên ma, “Tay chân ta
hơi ngứa rồi.”
“Chắc là tu sĩ, nguyên khí dao động không phải của tinh thú ở không vực này,
tu vi cũng không cao như ngươi.” Nữ vực ngoại thiên ma càng nhợt nhạt mặt mày
bổ sung.
“Bao nhiêu người?” Ngụy Tác không vừa ý, liếc nữ vực ngoại thiên ma.
“Cảm ứng của bọn ta chỉ nhận ra nguyên khí dao động khác thường, cụ thể có bao
nhiêu người thì không thể.” Nữ vực ngoại thiên ma liên tục bị Ngụy Tác áp bức
thì nói theo quán tính.
“Chỉ giúp phương vị để bọn ta xem là ai, đưa địa đồ Thiên vực chiến trường ra
nữa.” Ngụy Tác ra hiệu cho bọn Linh Lung Thiên, Huyền sát quỷ trảo chụp hai
vực ngoại thiên ma, nhắm hướng nữ vực ngoại thiên ma chỉ.
Linh Lung Thiên và bọn Nam Cung Vũ Tinh theo sát.
“Vị đạo hữu này là Hoang Vũ thần quân? Hai trăm mấy chục năm trước mỗ có thấy
một đại năng có công pháp y hệt các hạ, không hiểu truyền thừa của các hạ từ
đâu?” Ngụy Tác vừa đi vừa hỏi.
Hoang Vũ thần quân vốn còn nửa thân thể cũng run lên, nghiến răng bám theo.
“Tại hạ vốn là tu sĩ Hắc Vu đại lục, truyền thừa từ Hoang thần tông.” Hoang Vũ
thần quân vừa đi theo vừa nói, y ngốc đến mấy cũng nhận ra Ngụy Tác muốn bức
hỏi, thần thông của gã khiến y lạnh mình, biết không hợp tác thì cũng sẽ như
hai vực ngoại thiên ma.
“Hơn hai trăm năm trước, Hoang thần tông đích xác có một tông chủ xuất sơn rồi
thất tung. Lẽ nào đạo hữu thấy là vị tông chủ đó?” Hoang Vũ thần quân thấy
Ngụy Tác im lặng thì lạnh ngắt cõi lòng.
“Chắc vậy.” Ngụy Tác ngoái nhìn Hoang Vũ thần quân, “Hoang thần tông là thế
nào, Hoang thần tổ tông là sao?”
Hoang Vũ thần quân biến sắc, không ngờ gã biết ngần ấy, nhưng đã thấy thủ đoạn
của gã nên y không do dự, nghiến răng đáp: “Hoang thần tông tổ sư được một tứ
tí đại năng truyền thừa, đại năng đó buộc tổ sư thề rằng coi y là tổ tông, cả
chi mạch liên tục tìm người như y. Tổ sư vốn chỉ là một phổ thông tán tu già
nua, được truyền thừa thì thành tựu bất phàm, lập ra môn quy cho đời đời tuân
thủ. Hoang thần tổ tông của bọn tại hạ là tứ tí đại năng.”
“Lo lắng không sai, tiếc là dụng ý của Hoang thần tổ tông không giản đơn. Y
truyền công pháp cói như chuẩn bị sẵn lô đỉnh thích hợp để đoạt xá.” Ngụy Tác
hiểu ngay mắc mứu về thần huyền đại năng thần bí năm xưa.
“Xin tiền bối chỉ dẫn.” Hoang Vũ thần quân tu vi còn hơn đại năng thần bí năm
xưa run lên, biến sắc.
“Nói giản đơn một chút là tứ tí đại năng truyền công pháp cho các vị cũng là
dị loại như vực ngoại thiên ma. Ai tu luyện công pháp đó thì bọn y có thể đoạt
xá. Tông chủ hơn hai trăm năm trước đó đã bị tứ tí đại năng đoạt xá, mỗ thấy
tận mắt.” Ngụy Tác giải thích đoạn nhìn vực ngoại thiên ma sắc mặt khó coi cực
độ: “Sao các hạ lại đến Thiên vực chiến trường, lại bị hai vực ngoại thiên ma
truy sát?”
Sắc mặt Hoang Vũ thần quân vô cùng khó coi.
Y là Hoang cổ minh minh chủ, tương đương với đế quân của một tu đạo quốc độ,
nhưng không chỉ thần thông kém xa bọn Ngụy Tác mà công pháp cũng có vấn đề,
với y khác nào từ chín tầng trời rơi xuống vực sâu. Đối diện Ngụy Tác, y không
dám chần chừ, nghiến răng nói: “Bọn tại hạ phát hiện đại năng của Nghịch Hỏa
minh đến gần Lạc cúc hoang nguyên rồi nhận ra vài đại cấm có quang hoa dị
tượng, tại hạ đến nơi thì có cảm ứng đặc biệt, thăm dò vào trong thì phát hiện
di tích, tại đỉnh núi chọc trời trong đó có hắc sắc thần quang quang trụ, vào
đó rồi thì đến đây, mới tìm chưa đầy năm nghìn dặm thì bị hai vực ngoại thiên
ma truy sát.”
“Có phải các hạ đuổi theo linh dược dược lực kinh nhân nên mới vào hắc sắc
thần quang quang trụ?” Ngụy Tác hỏi.
Hoang Vũ thần quân rùng mình há hốc miệng, cười khổ gật đầu: “Khải bẩm tiền
bối, đúng là tiểu bối đuổi theo thông linh tiên thảo nên mới đến đây.”
“Lẽ nào thông linh tiên thảo đó dụ các hạ vào hắc sắc quang trụ?” Bọn Hàn Vi
Vi nhìn nhau truyền âm.
“Cương nha muội, ngươi bảo trận chiến Bắc Mang năm xưa đỉnh cấp đại năng của
Linh Hoang song phương có từ Phù đồ đó đánh đến tận Thiên vực chiến trường,
kết quả lưỡng bại câu thương rồi gặp vực ngoại thiên ma đang tới không vực này
nên chúng chiếm tiện nghi không.” Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Linh Lung
Thiên, “nhưng vẫn còn Hoang tộc đại năng sống sót, liên tục để cánh tay cụt
bay ra, hấp dẫn người ta đến không vực này.”
“Có thể.” Linh Lung Thiên thần sắc phức tạp, nheo mắt bắn ra kim quang, “Y giở
trò trong công pháp, tu sĩ tu luyện công pháp này lọt vào không vực sẽ bị y
khống chế. Y không cần tu sĩ đó khôi phục nguyên khí mà bắt người đó làm
thay.”
“Nói vậy, Linh Hoang đại chiến năm xưa sau cùng lưỡng bại câu thương?” Hàn Vi
Vi và Thủy Linh Nhi, Cơ Nhã nhìn nhau, thần sắc cổ quái hẳn.
“Hừ… Nếu thế song phương, nhất là phe chắc thắng tất thổ huyết.” Lục bào lão
đầu lẩm bẩm, nói ra lời bọn Hàn Vi Vi không nói.
Trận chiến năm xưa dù Linh tộc hay Hoang tộc, khẳng định đều giở trò, kết quả
sau cùng bị vực ngoại thiên ma ngư ông đắc lợi, quả người tính không bằng trời
tính.
“Dù thế nào thông linh tiên thảo đó đến được Thiên vực chiến trường và Phù đồ
thì Thiên vực chiến trường này ít nhất cũng có lối về Phù đồ.” Ngụy Tác bảo
bọn Hàn Vi Vi.
“Không sai.” Ai nấy tinh thần phấn chấn.
“Phù!”
Thái cổ hung hỏa từ tay Ngụy Tác dấy lên, bao lấy cánh tay cụt.
“Xoạt… Xoạt… Xoạt…”
Ai nấy đều thấy Thái cổ hung hỏa thiêu đốt nhưng cánh tay cụt không sao, mãi
đến khi mắt gã ánh lên, chân hỏa và lôi cương ngưng thành thần quang quấn lấy
thì cánh tay mới bị thiêu từng lớp, từng chiếc gai xương trắng thành tro, cánh
tay lại như ma anh, uốn éo càng kịch liệt, kêu gào rợn người.
Ngụy Tác nhíu mày lại.
“Vũ Tinh, thử xem Đại hoang vấn đạo kinh có tác dụng với vực ngoại thiên ma
hữu một hữu dhay khôngụng?”
Mục quang lóe lên, Ngụy Tác phát Thái cổ hung hỏa và lôi hỏa đẩy cánh tay cụt
đến trước mặt Nam Cung Vũ Tinh.
Trong không vực này, uy năng thuật pháp của Chân tiên nhất trọng đại năng e
không đối phó được cánh tay này.
“Chát!”
Nam Cung Vũ Tinh hiểu ý gật đầu, hoàng sắc thần quang rực lên bao lấy cánh
tay.
“Xoạt… Xoạt… Xoạt…”
Cánh tay rung càng mạnh.
Mấy chục tích tắc sau thì cánh tay khô cong, biến thành tro.
Hai vực ngoại thiên ma bị Huyền sát quỷ trảo tóm về biến sắc, nhìn Nam Cung Vũ
Tinh với vẻ kinh hãi.
Ngụy Tác giãn chân này, uy năng Đại hoang vấn đạo kinh hữu dụng với vực ngoại
thiên ma, chỉ cần Nam Cung Vũ Tinh có phòng ngự pháp bảo, đối diện vực ngoại
thiên ma đồng cấp không thành vấn đề.
“Cương nha muội, hôi sắc thủ trạc của ngươi có tác dụng với uy năng thuật pháp
của vực ngoại thiên ma không?” Ngụy Tác nhìn hôi sắc thủ trạc. Linh Lung Thiên
lại cắn Thiên tuyết thần thiết.