Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1226: Kêu cao hứng như vậy hả

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Thế nào, ngươi biết ngôn ngữ của bọn ta còn vị này thì không hả?” Thấy nam
vực ngoại thiên ma bảo mình là ếch ngồi đáy giếng, Ngụy Tác không giận mà nhìn
y vốn đang cười lạnh.

“Ực… Oa cô…” Nữ vực ngoại thiên ma nới với nam vực ngoại thiên ma rồi y tỏ
ra càng khinh thị, ả cười bảo Ngụy Tác: “Phu quân nói là tổ tiên có ghi lại
ngôn ngữ của các ngươi nhưng phu quân thấy không cần học, qua dáng vẻ của các
ngươi là biết toàn hạng ếch ngồi đáy giếng, nên mới lạ lùng việc bọn ta biết
ngôn ngữ của các ngươi.”

“À? Vậy hả?” Ngụy Tác nhìn Hoang Vũ thần quân rồi hai vực ngoại thiên ma, mỉm
cười: “Bất quá ta còn nghe được lời các ngươi, nói chuyện cũng dễ. Để ta giới
thiệu trước, ta là tiểu tán tu Thiên Huyền đại lục chuyên buôn bán nhỏ ở Linh
Nhạc thành, các vị định bàn sinh ý với ta hay là gì khác?”

“Ực… Oa cô…” Nữ vực ngoại thiên ma tạm thời không nói gì, nam vực ngoại
thiên ma lại líu lo một lúc, nhìn Vu thần nữ và bọn Cơ Nhã, bật cười.

“Vị huynh đệ này cười khả ái, vui vẻ như vậy, nói gì hả?” Ngụy Tác chỉ vào nam
vực ngoại thiên ma.

“Phu quân nói muốn bàn sinh ý, nể tình ngươi biết điều, nếu ngoan ngoãn làm nô
lệ cho bọn ta thì bọn ta sẽ tha mạng.” Nữ vực ngoại thiên ma bảo Ngụy Tác.

“Cô oa… Oa la…” Nam vực ngoại thiên ma đột nhiên bật cười.

“Vị huynh đệ này cười càng lúc càng khả ái.” Ngụy Tác cười ha hả, chỉ vào nam
vực ngoại thiên ma. “Y nói gì hả?”

“Phu quân bảo nữ tu của các ngươi là dị vực phong tình, nếu phục vụ vừa ý thì
phu quân sẽ tha cho các ngươi.” Nữ vực ngoại thiên ma giải thích.

“À… mỗ hiểu rồi, vị huynh đệ này quả nhiên hay ho, còn định đổi đạo lữ. Chả
trách cười vui như vậy.” Ngụy Tác giơ ngón tay cái kiểu huynh đài lợi hại, quả
nhiên có bản lĩnh.

“Chỉ là lão bà thái người không phù hợp với thẩm mỹ quan của ta, chi bằng
người lột hết xương ra cho ta xem, vừa ý thì bàn tiế.” Ngụy Tác lại tỏ vẻ
nghiêm túc.

Vốn bọn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhợt nhạt mặt mày vì giận, ngầm trách gã
sao không động thủ, nhưng nghe thế thì lại bật cười.

Không biết bạch cốt của nữ vực ngoại thiên ma có biến đi được không, nếu được
thì thành trần trụi cho bọn gã nhìn, nam vực ngoại thiên ma sao chịu nổi.

“Ực… Oa cổ!” Nữ vực ngoại thiên ma lẩm bẩm, nam vực ngoại thiên ma sầm mặt
quát.

“Vị huynh đệ này nói gì?” Ngụy Tác cói như không nhìn thấy danh nam vực ngoại
thiên ma đổi sắc mặt mà chân thành hỏi nữ vực ngoại thiên ma.

“Phu quân nói ếch ngồi đáy giếng như cắc ngươi mà dám bàn điều kiện với bọn
ta! Nếu ngoan ngoãn quỳ xuống nghe lệnh thì thoát chết!” Nữ vực ngoại thiên ma
cười cợt nhìn bọn Ngụy Tác.

“Cổ cát… Lỗ cổ…” Ngụy Tác cười cười.

“Ngươi nói gì hả?” Nữ vực ngoại thiên ma và nam vực ngoại thiên ma nhìn nhau.

“Ngươi giở trò gì hả?” Hàn Vi Vi truyền âm hỏi.

“Thế nào, tổ tiên của các ngươi không phải đã qua bao nhiêu tinh không đại vực
sao, hà cớ Cổ cát cô lỗ tinh vực lại không biết? Các ngươi không hiểu thì để
đạo lữ của mỗ giải thích.” Ngụy Tác truyền âm cho Hàn Vi Vi rồi mỉm cười bảo
nữ vực ngoại thiên ma và nam vực ngoại thiên ma.

“Phù!” Hàn Vi Vi bật cười, thấy hai vực ngoại thiên ma và tất cả nhìn mình thì
nàng ta nghiêm túc nói: “Cổ cát cô lỗ tinh vực có nghĩa là vị huynh đệ này đùa
vui quá, chi bằng phu quân đưa ra hai điều kiện, hoặc là phu quân tự tay hoặc
các hạ tự bẻ tay nhét vào mông.”

“Phù!”

Bọn Cơ Nhã đều cười thành tiếng.

Sắc mặt nữ vực ngoại thiên ma cực kỳ khó coi, ngốc đến đâu cũng nhận ra Ngụy
Tác cố ý trêu cợt.

“Dát cổ… Bát sách…” Nam vực ngoại thiên ma nhìn sắc mặt nữ vực ngoại thiên
ma rồi kêu lên, rõ ràng hỏi Ngụy Tác nói gì.

“Ngươi… muốn chết!” Y biến sắc, gầm vang.

“A!”

Nhưng tiếng gầm của y biến thành tiếng kêu hãi hùng.

Ngụy Tác đột nhiên xuất hiện tại cạnh y.

Xoạt!

Nam vực ngoại thiên ma tuy rợn tóc gáy nhưng cùng nữ vực ngoại thiên ma phản
ứng không chậm, hai cây bạch cốt trường mâu hiện lên trong tay, đâm vào đầu và
tâm mạch gã.

“Cạch, cạch, cạch…” Hư không quanh Ngụy Tác nổ vang, tạo cảm giác dù một
khối thần thiết cũng bị đâm xuyên, nát thành mấy khối.

“À?”

Ngụy Tác thoáng tỏ ra kinh ngạc.

Đòn của hai vực ngoại thiên ma thập phần cổ quái, hai thanh bạch cốt trường
mâu từ thể nội mọc ra, như uy năng thuật pháp hòa cùng xương cốt.

Từ nguyên khí dao động của chúng thì ngang với Nam Cung Vũ Tinh, Trạm Đài Linh
Lan, tu vi Chân tiên nhất trọng, nhưng uy năng hai thanh bạch cốt trường mâu
lại hơn hẳn Chân tiên nhất trọng tu sĩ.

Dùng xương cốt làm binh khí tung đòn, thần thông của vực ngoại thiên ma đích
xác thập phần quỷ dị.

Ngụy Tác thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không dừng tay, chụp lấy hai thanh bạch
cốt trường mâu.

“Ni cổ! Na nê!”

Hai vực ngoại thiên ma tròn mắt, kêu lên không dám tin.

Hai thanh bạch cốt trường mâu bị Ngụy Tác chụp vào thì như bị mấy vì sap ép
xuống, cả hai dốc lực nhưng tay gã không sao hết, thậm chí không bong một mảnh
da.

“Oành!”

Ngụy Tác rực lên khí tức khí huyết siêu phàm, như có dòng sông do vô số thần
thiết tan chảy thành gầm gào, mi tâm bắn ra xích hồng sắc hà quang, tiếp đó
toàn thân chói rực.

“Cách!”

Hai vực ngoại thiên ma kêu lên không dám tin, bạch cốt trường mâu bị bẻ gãy,
cả hai văng đi.

“Chát!”

Không hề dừng lại, bẻ gãy bạch cốt trường mâu đoạn gã bước tới, tới sau lưng
nam vực ngoại thiên ma đá lên xương sống.

Nam vực ngoại thiên ma văng đi như vẫn thạch, chợt dừng lại trên không, nửa
thân trên uốn éo quỷ dị tựa cái đũa gãy giữa, phun ra bạch sắc huyết vụ.

“A! …”

Nữ vực ngoại thiên ma suýt rớt tròng, ré lên.

Trong vòng hơn nghìn dặm như tắt hết ánh sáng, bọn Hàn Vi Vi đều thấy đầu óc
bị vô số hàn băng nhét vào, vô số thiên ma bay loạn.

Ma âm sung não!

Tích tắc đó, nữ vực ngoại thiên ma phát ra ma âm mạnh hơn bình thường không
biết bao nhiêu lần.

“Kêu cái gì, ta có làm gì ngươi đâu mà kêu hào hứng thế hả!”

Cùng lúc, Ngụy Tác cười với nữ vực ngoại thiên ma.

“Oành!” Uy năng vô hình chấn rung nữ vực ngoại thiên ma, mặt ả vốn méo mó, óc
như chợt găm vào vô số đinh nung đỏ, mắt cơ hồ sáng lên, lưỡi thè ra.

“A! …”

Nữ vực ngoại thiên ma mới dừng kêu, bị Ngụy Tác đá văng vào nam vực ngoại
thiên ma, lại ré lên.

“Các ngươi đúng là một đôi trời sinh, thay nhau kêu. Ta còn chưa bẻ tay ngươi
nhét vào mông, kêu cao hứng thế làm gì.” Ngụy Tác cười ha hả, bảo nam vực
ngoại thiên ma.

“Chát!”

Hư không như có vô hình lãnh điện quét qua.

Nam vực ngoại thiên ma tắt tiếng, há miệng nhưng không thành tiếng, lưỡi cũng
thò ra.

“Cách!”

Ngụy Tác chụp cánh tay nam vực ngoại thiên ma kéo mạnh, xương trắng trên tay y
tan vỡ, bị gã xé ra, bạch sắc khí huyết tuôn tràn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận