Lam sắc quang hoa tốc độ cực nhanh, ai nấy nhận ra bên trong là nửa thân thể.
Nửa dưới thân thể không con, nửa trên phi độn, huyết nhục và nội phủ uốn éo
như xúc tu.
Lục bào lão đầu rợn tóc gáy, kêu lên thê thảm, “Tiểu tử, lần này đúng là bị
ngươi hại chết, ngươi mắng khó nghe qua nên Hoang tộc mới tìm tới!”
Ngụy Tác vốn định bảo lục bào lão đầu im miệng, vì thần thức gã nhận ra nửa
thân thể đó chỉ là một tu sĩ, tu vi Thần huyền ngũ trọng, khiến gã e dè chỉ là
hai dải độn quang phía sau, tựa hồ tệ nhất cũng chân tiên tu vi, khí tức thập
phần cổ quái.
“…” Câu tiếp theo lục bào lão đầu kêu khiến gã tắt tiếng.
Lão rên rỉ: “Tiểu tử, đúng là bị ngươi hại chết, còn nói nhét tay vào mông đối
phương, giờ y không có mông thì nhét thế nào…”
“Đừng sợ, chỉ là Thần huyền ngũ trọng đại năng, không phải Hoang tộc, hai dải
độn quang phía sau mới quỷ dị, tựa hồ đang truy sát.” Nam Cung Vũ Tinh nhận ra
khí tức, nói.
“Không phải Hoang tộc đại năng?” Lục bào lão đầu ngẩn ra.
“Chư vị đạo hữu! Xin giúp đỡ! Đằng sau có hai vực ngoại thiên ma!” Nửa thân
thể trong lam sắc quang hoa lí càng lúc càng rõ, là bạch bào đại năng bị Hoang
thần nô đánh tan thân thể, đang mọc ra một nửa, phát hiện độn quang của bọn
Ngụy Tác thì ngẩn ra rồi kêu lên, lao tới.
“À?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên giật giật chân mày, đến gần nên cả hai nhận
ra nguyên khí dao động của bạch bào đại năng và đại năng thần bí bị Tứ tí
hoang tộc đại năng đoạt xá rất giống nhau, cùng một truyền thừa.
“Hoang Vũ thần quân của Hoang cổ minh! Sao y lại ở đây?” Trưởng Tôn Cảnh và
Cực Âm thần quân nhìn rõ thì cực kỳ kinh ngạc.
“Trưởng Tôn đạo hữu?” Bạch bào đại năng nhìn rõ bọn Trưởng Tôn Cảnh nên kêu
vang vui mừng.
“Hoang Vũ thần quân?” Ngụy Tác kinh ngạc nhìn bọn Trưởng Tôn Cảnh.
“Hoang Vũ thần quân là đại năng tối lợi hại của Hoang cổ minh, tương đương với
minh chủ, thần huyền đại năng khác của Hoang cổ minh đều nghe lệnh y. Chỉ là
không xung đột gì với Thiên Huyền minh, bọn tại hạ chỉ qua tranh vẽ mà biết
mặt y chứ không hiểu gì.” Trưởng Tôn Tiểu Như biết Ngụy Tác muốn hiểu thêm tin
tức nên truyền âm.
“Cái gì kia? Cương nha muội, hình như khác với Hoang tộc khí tức, là một chi
của Hoang tộc hả?” Ngụy Tác gật đầu, mắt lóe hàn quang hỏi Linh Lung Thiên.
Người khác chưa nhìn rõ chứ Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã thấy hai độn quang
đuổi theo Hoang Vũ thần quân là hai thân ảnh cao hơn người thường nửa cái đầu,
sau lưng có cánh thịt, trên mình lấp lánh bạch quang, tựa hồ là xương trắng
mọc ra từ thển ội.
“Chúng ta gặp may rồi.” Linh Lung Thiên địa nheo mắt lạnh giọng: “Xưa nay gọi
Hoang tộc là vực ngoại thiên ma, hiện tại đã gặp được hai vực ngoại thiên ma.”
“Cái gì, vực ngoại thiên ma thật sự?”
Đừng nói bọn Hàn Vi Vi, cả Ngụy Tác cũng tròn mắt.
“Đấy là vực ngoại thiên ma?”
Bọn Ngụy Tác nhìn lên độn quang càng lúc càng gần.
Đối với họ, vực ngoại thiên ma và Hoang tộc vốn giống nhau, số điển tịch của
tu đạo giới vô đã tả vực ngoại thiên ma đáng sợ thế nào, biến thái ra sao, nếu
bọn Ngụy Tác không hiểu rõ Hoang tộc thì tất cũng cho rằng vực ngoại thiên ma
còn đáng sợ hơn. Quan trọng nhất, họ thấy không ít Hoang tộc nhưng vực ngoại
thiên ma thì chưa. Vực ngoại thiên ma hiếm xuất hiện tại tu đạo giới, tuy
nhiên mỗi lần xuất hiện đều dấy lên mưa máu gió tanh, được ghi lại, nhưng
chúng từ đâu đến, có thần thông gì thì không ghi kỹ, thậm chí tuyệt đại đa số
điển tịch chi chép vực ngoại thiên ma đều khác nhau. Nguyên nhân vì trong tinh
không thái hư có không ít sinh linh có trí tuệ không kém tu sĩ, linh thú, vực
ngoại thiên ma chỉ là một chủng tộc biết tu luyện thuật pháp, biết tu đạo mà
thôi.
Vực ngoại thiên ma đến tu đạo giới không phải lần này cũng từ một nơi, là một
chủng tộc. Có điều đại đa số có thể vượt hư không, đến được tu đạo giới thì
cực kỳ đáng sợ.
Đối với tu sĩ, đối thủ chưa biết vĩnh viễn là đáng sợ nhất, tuyệt đại đa số
vực ngoại thiên ma đều có dị năng đặc thù, nên đi lại được trong tinh không,
đến thiên địa của bọn Ngụy tất thực lực giảm nhiều nhưng ở Thiên vực chiến
trường thì khác nào trong sơn môn, sẽ phát huy chiến lực mạnh nhất.
Thoáng sau Hoang Vũ thần quân cách bọn Ngụy Tác không đầy năm trăm dặm, hai
làn độn quang sau lưng cũng cách không đầy một nghìn hai trăm dặm, phe Ngụy
Tác dều nhìn rõ hai vực ngoại thiên ma là một nam một nữ, một người cao lớn,
một đầy đặn nở nang, diện mạo như tu sĩ, nam hay nữ đều cực kỳ anh tuấn xinh
đẹp, thấy cả hai đành không còn từ nào khác nào Ma để hình dung.
Trừ đôi cánh thịt thật rộng thì hai vực ngoại thiên ma diện mục anh tuấn đều
mọc đầy bạch cốt, hình thành bạch cốt khải giáp, nhiều bộ vị còn mọc gai
xương, cộng thêm ngươi mặt anh tuấn dị thường, khiến người ta thấy quỷ dị và
sợ hãi.
“Ha ha… Ha ha… Ha ha…”
Hai vực ngoại thiên ma đã thấy bọn Ngụy Tác đợi sẵn thì tỏ ra đã liệu trước,
cười nhạo thành tiếng.
“Ô ô ô ô…”
Nghe tiếng hai vực ngoại thiên ma, bọn Hàn Vi Vi tu vi hơi thấp thì cảm thấy
như gió lạnh thổi vào ý thức, tinh thần ý thức như bị đông cứng.
“Thiên ma ma âm, lực xung kích với thần thức lại mạnh thế!” Nam Cung Vũ Tinh
bảo Ngụy Tác. Nàng lấy làm may mắn vì cả toán đều tu vi kim đơn trở lên, không
thì chỉ với tiếng cười, hai vực ngoại thiên ma sẽ khiến thần thức họ tan vỡ.
“Buồn cười lắm hả?” Ngụy Tác quát to, thần thức uy áp dồn tới.
Gã đang thăm dò, muốn qua hai vực ngoại thiên ma để biết đang ở đâu, sợ Như
Lai thần mang ra đòn là chúng sẽ biến thành si ngốc, còn hỏi được gì nữa.
“Oành!”
Thần thức, ý niệm đều là vô hình chi vật, nhưng thần thức của Ngụy Tác ép tới
thì hư không như ngưng thành thực chất, cơ hồ có vô hình cự sơn giáng vào hai
vực ngoại thiên ma.
Hai vực ngoại thiên ma tắt cười, hơi sững lại, có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều.
“Thần thức hai vực ngoại thiên ma đến mức này, vài đòn Như Lai thần mang không
đủ khiến chúng mất chiến lực.”
Ngụy Tác nhận ra thần thức chúng kém hơn mình nhưng không nhiều, e còn trên
Trạm Đài Linh Lan và Nam Cung Vũ Tinh. Gã cũng nhận ra Thiên vực chiến trường
tuy nguyên khí ổn định, nhưng uy năng thuật pháp bị giảm đi không ít, Như Lai
thần mang không được như bình thường.
Bất quá Ngụy Tác không kinh hãi, khí tức của hai vực ngoại thiên ma không
khiến gã thấy mình không đối phó nổi, chiến lực chủ yếu của gã lại là nhục
thân vốn không hề bị ảnh hưởng.
“À, chả trách lại không sợ, té ra có tu vi này, xem ra đã coi thường ngươi.”
Ngụy Tác mục quang lóe lên, nhận rõ thực lực hai vực ngoại thiên thì nữ vực
ngoại thiên ma cực kỳ xinh đẹp, nhưng toàn thân là xương trắng lại lên tiếng
khiến tất cả ngẩn ra. Ả dùng khẩu âm Vân Linh đại lục.
“À? Ngươi biết ngôn ngữ của bọn ta?” Ngụy Tác không vội động thủ, thản nhiên
nói.
“Ực… Oa tức… Cô cát…” Nam vực ngoại thiên ma cười lạnh khinh miệt, liên
tục đảo mắt qua bọn Vu thần nữ và Cơ Nhã.
“Theo lời của các ngươi thì là gọi phu quân. Phu quân nói ếch ngồi đáy giếng
như các ngươi sao biết tổ tiên bọn ta đã du lịch qua bao nhiêu tinh không đại
vực, thấy bao nhiêu sinh linh, nô dịch bao nhiêu vì sao, biết ngôn ngữ của các
ngươi có gì là lạ.” Nữ đích vực ngoại thiên ma nhìn đồng bạn cười lạnh ở cạnh,
giải thích.