Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1200: Bắt đầu nghĩ ra pháp của bản thân

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong uy năng do vẫn thạch rơi xuống dẫn động, quang hoa bất động vững vàng,
chỉ hơi lấp lóe.

Ngụy Tác run lên, phát động Động Hư bộ pháp, nhanh hơn cả vẫn thạch rơi xuống,
chỉ cách tắc là cách quang hoa không đầy mấy dặm.

“Kia là… ?”

Ngụy Tác kinh ngạc, vì thấy quang hoa là một tấm ngân sắc ngọc phù!

Bình thường ở hoang nguyên thấy ngân sắc ngọc phù lơ lửng đã đành, còn đây là
đỉnh cửu thiên lôi cương tằng, sắp sửa thoát khỏi rồi.

Ngân sắc ngọc phù lơ lửng ở đây quả thật lạ lùng.

Thân ảnh loáng lên, Ngụy Tác đến sát ngân sắc ngọc phù.

Chân tiên khí tức hùng hậu cuốn tới.

“Nhất Trần Tử đột phá chân tiên, muốn lên cửu thiên, đến đây thì dừng lại,
trong mấy ngày cảm ngộ thiên hỏa lôi cương biến hóa, sáng tạo ra một đạo thuật
pháp, để cho đạo hữu nào lên sau ấn chứng.”

Thoáng nhìn là gã đọc được chữ trên ngân sắc ngọc phù.

“…”

Ngụy Tác tắt tiếng, ngân sắc ngọc phù cũng là một đột phá chân tiên như gã để
lại.

“Ta lợi hại hơn, lên được cao hơn.” Nhất thời, Ngụy Tác đắc ý.

Nhìn lên ngân sắc ngọc phù, gã lại thấy mất mặt, cười hắc hắc mà mặt mũi nóng
bừng.

Xích sắc thần quang thoạt ẩn thoạt hiện quanh phiến ngân sắc ngọc, đại năng để
lại đã dùng pháp vực uy năng cố định ngọc phù định ở đây, biến lôi cương khí
tức thành uy năng bổ sung khiến pháp vực bất diệt, so ra Ngụy Tác kém xa.

So ra, gã mới lĩnh ngộ được Thái cổ hung hỏa pháp vực, chỉ biết trông vào nhục
thân thì không khác nào một kẻ nhà quê, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

“Xem ra cần cố gắng, lĩnh ngộ thêm nguyên khí pháp tắc, thêm pháp vực lợi
hại.”

Ngụy Tác gào lên, tuy trước mắt chỉ có con đường nhục thân thành thánh mà
Thanh Vũ đại đế chỉ dẫn thì mới chống nổi thiên kiếp về sau, nhưng với tu vi
và cảm tri này mà không lĩnh ngộ thêm pháp vực uy năng thì quá phí của trời.

Huyền diệu khi vận dụng nguyên khí, diễn hóa uy năng, đích xác là vô thượng
lợi khí mà nhục thân không làm nổi.

“Cảm ngộ thiên hỏa lôi cương biến hóa, không hiểu sẽ sáng tạo ra thuật pháp
gì.”

Ngụy Tác phá pháp vực uy năng quanh ngân sắc ngọc phù rồi cầm lấy. Nhất Trần
Tử đột phá chân tiên xong thì cũng nóng lòng mà lao lên tận đây, để lại ngọc
phù cũng vì đắc ý, gã cho rằng môn thuật pháp này không giản đơn.

“Trong các loại thiên địa nguyên khí, uy năng mạnh nhất là lôi, hỏa, tại hạ
quan sát lôi hỏa giao tiếp, tương khắc tương sinh, thấy vẫn thạch thiên hỏa
rơi xuống, nhờ cơ duyên xảo hợp ngộ ra môn thuật pháp này…”

“Lại là một môn thuật pháp như thế!”

Ngụy Tác chợt thấy hơi mất mặt, cùng là chân tiên mà cảm ngộ nguyên khí pháp
vực của gã quá tệ, cần phải cố gắng. Qua khí tức ngân sắc ngọc phù thì phải
ba, bốn vạn năm rồi, tức là Nhất Trần Tử là tu sĩ từ thời kỳ đó, giữ cho ngọc
phù đến giờ, thuật pháp ghi trong đó là Nghiệp hỏa lôi cương kiếm, cũng kết
hợp thiên hỏa và lôi cương, đồng thời chứa thiên hỏa và lôi cương chi uy.

Đặc biệt nhất, môn thuật pháp này chủ yếu không dựa vào chân nguyên diễn hóa
uy năng, mà hút thiên hỏa hòa lôi cương.

Thi triển đạo thuật pháp này sẽ liên tục hút thiên hỏa và lôi cương, hình
thành một thanh lôi hỏa thần kiếm, hút được càng nhiều, uy năng càng mạnh!

Chỉ cần chân nguyên đầy đủ, có thể liên tục hút thiên hỏa và lôi cương thì uy
năng lôi hỏa thần kiếm càng mạnh, không bao giờ dứt!

Đạo thuật pháp này khá kinh nhân, bình thường mà ở dưới đất hay thinh không
thì chỉ hút được lượng thiên hỏa và lôi cương hữu hạn, nhưng ở cửu thiên lôi
cương tằng, nhất là trên đỉnh, lôi hỏa tương giao, thi triển đạo thuật pháp
này thì uy lực chân khó tưởng tượng nổi.

Cũng như thần chi, lôi cương và thiên hỏa đều như pháp khí, có thể dễ dàng lấy
ra được.

“Không phải càng hay sao?”

Nhất thời, Ngụy Tác lẩm bẩm. Đạo thuật pháp này mà như Nhất Trần Tử nói thì có
khác gì thần tiên, đánh ai thì đành, đừng nói Chân tiên nhất lưỡng trọng mà dù
tu vi Chân tiên tam trọng ở đây cũng không địch nổi.

“…”

Vừa từ cửu thiên lôi cương tằng đi về phía Lạc cúc hoang nguyên, Ngụy Tác vừa
đọc thuật pháp trong ngọc phù, đọc được một nửa là tắt tiếng. Không thể giả
được, vừa huyền ảo vừa có lý.

“Nhĩ muội yêu…”

Không đầy một tuần hương sau, Ngụy Tác lĩnh ngộ xong thiên thuật pháp này,
điều động chân nguyên thi pháp, chát một tiếng, hư không chấn động, nguyên khí
dao động kinh nhân dấy lên, tay gã có vô số lôi cương và thiên hỏa tụ lại với
tốc độ kinh nhân, trong vòng mấy trăm trượng như bị rút thành chân không, một
thanh hỏa hồng trường kiếm do thiên hỏa hòa lôi cương tôi luyện hình thành,
dài hơn trượng. Gã tiếp thục thi pháp, như chân nguyên quấn lấy lôi hỏa, càng
lúc càng nhiều lôi hỏa tụ lên hồng trường kiếm, cây kiếm càng lúc càng dài, uy
năng càng lúc càng đáng sợ, thân kiếm bừng nở đóa đóa hỏa hồng sắc đạo liên,
kim hoàng sắc lôi mang như kiếm khí bắn ra, quang mang chói lòa.

Nhất Trần Tử đích xác không quá lời về môn thuật pháp này, có thể dẫn tụ cửu
thiên lôi hỏa, tu sĩ thi triển thuật pháp này tại cửu thiên lôi cương tằng thì
cũng như thần tiên trên trời, uy năng đối địch khôn tả, bình thường mà gã lấy
được thuật pháp cỡ này, không hiểu sẽ cao hứng cỡ nào nhưng giờ so sánh với
Nhất Trần Tử thì gã không vui nổi.

“Người ta ở đây lĩnh ngộ được một môn cường pháp, cảm tri của ta giờ còn hơn
Chân tiên tam trọng thì phải tham ngộ ra gì đó mới được.” Vốn lúc lao lên,
thấy lôi quang ảo hóa thành các loại hình dạng, hiển hiện thiên địa chi uy thì
gã đã có cảm ngộ, được Nhất Trần Tử kích thích thì ý nghĩ tự cảm ngộ một môn
thuật pháp càng không áp chế nổi.

“Lôi hỏa giao dung… Nguyên khí pháp tắc là lôi cương và thiên hỏa tương khắc
tương sinh, Nhất Trần Tử vốn hiểu rất sâu về lôi hệ thuật pháp và hỏa hệ thuật
pháp… Lôi hỏa… Lôi hỏa… Đúng! Nếu là Động Thiên thần hỏa có thêm lôi
cương thần uy thì chẳng hơn sao!”

Từ cổ tu sĩ đại năng cảm ngộ thiên địa nguyên khí, lĩnh ngộ quyết pháp, đều
nhờ vào tích lũy rồi đột nhiên đốn ngộ, óc gã chở sáng lên, mắt cũng sáng
theo.

Lôi cương và chân hỏa là thứ có lực sát thương cực mạnh với thần niệm, ý thức,
nhất lôi cương, có thể xuyên vào bất cứ đâu.

Động Thiên thần hỏa chỉ dấy lên chân hỏa, nếu có thêm lôi cương, lực sát
thương với thần thức không chỉ gấp đôi!

“Lưỡng đạo hợp nhất…”

Thay đổi thuật pháp, nhất là thêm vào nguyên khí pháp tắc trái ngược cực kỳ
khó, nhưng hiện tại Ngụy Tác có cảm giác đã tích tụ đủ.

“Vù!”

Thủy linh nguyên khí từ thể nội chảy ra, hình thành một quả cầu trong veo, bay
về phía Lạc cúc hoang nguyên, Ngụy Tác xếp bằng trên cửu thiên lôi cương tằng,
nhắm mắt tham ngộ.

“Oành!”

“Chát!”

Ngụy nhắm mắt bất động, nhưng quanh mình không ngừng gợn sóng vô hình, dấy lên
thiên hỏa cuồng bạo.

Không biết bao lâu sau, đột nhiên cùng với sóng vô hình, lôi cương quanh gã
thay đổi, hình thành từng tia sét.

Sét giáng ra, thiên hỏa cũng cháy lên.

Sau cùng cả hai cùng tan biến, nhưng xuất hiện khí tức càng đáng sợ, hồng kim
lưỡng sắc giao nhau, như lôi hỏa thần kiếm!

“Chát!”

Ngụy Tác đột nhiên mở bừng mắt, quanh mình không gề biến hóa, nhưng tích tắc
đó hư không ngoài xa ánh lên kim hồng lưỡng sắc thần quang.

“Thành! Sau rốt cũng không tệ lắm! Oa ha ha ha!”

Ngụy Tác ngẩn người, đoạn nhảy lên, cười vang, chống nạnh không theo phong
phạm cao thủ tí nào.

Đông Như Lai để lại Động hư thần hỏa và Nhất Trần Tử để lại Nghiệp hỏa lôi
cương kiếm, cảm ngộ đối với hư không, chân hỏa và lôi hỏa tương khắc tương
sinh của cả hai được Ngụy Tác hoàn mỹ kết hợp lại, tạo thành pháp của riêng
gã!

Hiện tại Như Lai thần mang và Động Thiên thần hỏa không chỉ dung hợp chân hỏa,
còn có thêm lôi cương uy năng kinh nhân!

“Như Lai thần mang vẫn là Như Lai thần mang, Động Thiên thần hỏa không thể là
thần hỏa mà là Động thiên lôi hỏa… Bất quá gọi là lôi hỏa có phần tục khí,
gọi là gì nhỉ?” Nhất thời, Ngụy Tác hớn hở tìm tên.

Tuy cũng như đứng trên vai Đông Như Lai và Nhất Trần Tử mà tiến thêm bước này
nhưng sáng tạo ra thuật pháp riêng là cảnh giới khác hẳn, cũng như thoát khỏi
giới hạn thiên địa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận