Vừa đột phá, Chân tiên cảnh đối với Ngụy Tác như món đồ chơi mới của trẻ con.
Thử ngưng luyện thần văn giản đơn của Trưởng Tôn Tiểu Như xong, Ngụy Tác không
vội cảm ngộ Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực mà hiển hóa chân tiên pháp
thân.
Hai chân tiên pháp thân trên đỉnh đầu, ra ra vào vào như qua lại cửa thành.
“Hắc hắc.”
Cảm tri này đích xác thập phần kỳ diệu, theo lý thì chân tiên pháp thân cũng
là thứ gã luyện thành, ở trong thể nội, nhưng ngưng thành chân tiên pháp thân
rồi thì gã thấy cảm tri hơi kém hơn, để chân tiên pháp thân triệt để tan ra
thì như có hai con mắt nhìn thiên địa nguyên khí.
Điều khiển chân tiên pháp thân ra vào, Ngụy Tác chợt nhìn lên hư không.
“Nếu cứ phi độn lên thì thế nào?”
Ngụy Tác chợt có ý định lên chín tầng trời xem thế nào.
Xưa nay gã chưa từng có ý nghĩ đấy.
Với tu vi trước kia, dù bay lên cũng không được bao nhiêu, nhưng giờ khống chế
chân tiên pháp thân thì ý niệm đó lại dấy lên.
Lúc Thiên khung vẫn còn, mỗi tu sĩ đều muốn bay lên cao xem Thiên khung có
điểm kết thúc hay không, bên trên là gì, chỉ là tu vi không thể nào.
Ngao du thái hư, triệt để rời khỏi thiên địa, vào tinh không bên ngoài để xem
sao trời và thiên địa khác là những thứ các đại năng muốn làm.
Cũng như leo lên một ngọn núi khó tưởng tượng nổi xong thì lại muốn lên ngọn
cao hơn.
Tích tắc đó, ý nghĩ này âm ỉ trong óc gã.
“Lên xem đã.”
Ngụy Tác hào hứng, không cả nghĩ mà lao lên thinh không.
“Vù!” “Vù!” …
Ngụy Tác thi triển linh quang độn pháp, thoáng sau đã rời khỏi mây trời.
Không biết bay lên bao lâu, chỉ thấy thân thể tựa hồ càng lúc càng trầm trọng,
sức mạnh kinh nhân kéo xuống nhưng gã vân lao lên, đột nhiên, khí tức trở nên
cực kỳ âm lạnh, từng lưỡi dao trong suốt đổ tới.
“Kim đơn tu sĩ đến đây tất không đủ.”
Ngụy Tác biết là Cửu thiên cương phong, uy năng e sánh với đạo giai pháp bảo.
Bất quá đối với Ngụy Tác thì không là gì, gã thị diễn hóa Thái cổ hung hỏa,
hỏa vực cháy lên quanh mình, chặn hết cửu thiên cương phong rồi lao lên.
Lên thêm hơn nghìn trượng, Ngụy Tác đột nhiên cảm giác thấy không khí đều là
quang mang chói lòa.
Uy năng đặc biệt đang hình thành.
Là cửu thiên lôi cương!
“Mạnh thật! Phổ thông thần huyền đại năng chỉ đến được đây thôi.”
Ngụy Tác vào trong quang mang chói lòa, có cảm giác sức mạnh lan tràn khắp đất
trời, như một pháp vực từ bốn phương tám hướng ép tới.
Tích tắc đó, nhục thân gã cũng có cảm giác đau vào tận xương tủy.
Bất quá Ngụy Tác không dừng lại.
Lôi cương cực nhỏ này có thể xé tan thần huyền tu sĩ nhưng đối với Ngụy Tác
thì như một đàn kiến cắn, không hề hấn gì.
Thiên địa nguyên khí hỗn loạn cực độ, lôi cương từ bốn phương tám hướng xô lại
nhưng tạo cảm giác khác hẳn, nếu dừng ở đây sẽ qua lôi cương diễn hóa mà sáng
tạo ra được lôi cương thuật pháp.
Điều đó càng khiến gã muốn lên thêm xem thế nào.
Liên tục lao lên không biết bao nhiêu trượng, Ngụy Tác đột nhiên thấy trước
mắt tối đi, cơ hồ từ một cái chợ náo nhiệt vào bầu trời đêm cực kỳ yên tĩnh,
hơi nóng khiến khí gã bốc hơi lan khắp toàn thân.
“Được! Tinh thần chân hỏa và vực ngoại thiên hỏa!”
Ngụy Tác nuốt ừng ực, bên dưới như có sương mờ bao lấy thiên địa. Trong màn
sương là sấm sét và nguyên khí va nhau.
Bên dưới là lôi cương nhỏ xíu đang diễn hóa, nhưng ngoài xa còn lôi cương
ngưng thành từng gốc thiểm điện cự thụ, bên dưới nữa có chỗ còn ngưng thành
ngư hình, thú hình, thậm chí hình đạo tôn.
Sao trên đầu đều như cái chậu khảm vào trời đêm, có những ngồi sao bao bọc
trong quầng sáng rực rỡ, vô số tiểu tinh quay quanh, trông như có thể hái được
ngay, có điều thật ra cách rất xa.
Bề ngoài tầng lôi cương có ngọn lửa màu đỏ, vàng, lam bốc lên.
Gã hiểu tinh thần chân hỏa và vực ngoại thiên hỏa đều được cửu thiên địa lôi
cương tằng và cương phong tằng ngăn lại. Không thì thiên địa bên dưới đã biến
thành biển lửa.
“Tại đây tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật xem sao.”
Tuy tinh thần chân hỏa và vực ngoại thiên hỏa không làm gì được gã nhưng gã
dừng lại, uốn thành long hình, tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật. Gã
nhận ra ở đây trừ chân hỏa ngưng thành thực chất thì tinh thần nguyên khí cùng
nồng đượm như mưa.
“Lần tới tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật cần bỏ chút công sức lên
đây.” Mấy tích tắc sau, Ngụy Tác lại thấy hưng phấn.
Tuy tinh thần nguyên khí không được như cao thủ cỡ Phong Ngô Thương dẫn động
nhưng hơn ở dưới không biết bao nhiêu lần.
Được kích thích, gã càng lên thêm.
“Lợi hại, nếu không đột phá chân tiên, dù Thần huyền ngũ trọng điên phong cũng
chỉ đến được đây.”
Lên thêm mấy nghìn trượng, Ngụy Tác nhận ra không gian biến thành như thần
thiết, vô số tinh thần nguyên khí không khác nào pháp khí xung kích lên, nhục
thân gã còn chống nổi nhưng chân nguyên cùng uy năng thuật pháp bị kéo tan.
Hỗn kim sắc tàn phiến sau thiên kiếp thì được bọn Hoàng Đạo Quân thu lại, giờ
giao cho gã, tế xuất ra thì áp lực đại giảm nhưng gã muốn thử xem tu vi và
nhục thân đến mức nào nên không lấy ra, mà nghiến răng chống đỡ.
“Gần rồi, cứ chống đỡ thì khác nào lão thọ tinh bị treo cổ, tự thiêu đốt thọ
nguyên để chơi.”
Nghiến răng thêm gần nghìn trượng, Ngụy Tác thấy phía trên thoáng có đường
giới hạn, tựa hồ sắp thoát khỏi trói buộc, nhưng không rõ là bao nhiêu trượng,
thần thức chỉ còn đủ vươn đi mấy trăm trượng, tinh thần chân hỏa và các loại
tinh thần xạ tuyến khiến khí huyết gã nhanh chóng suy bại, dừng lại là như đùa
với tính mạng.
Nhăn nhó chìm xuống nghìn trượng, Ngụy Tác mới thấy nhục thân chịu nổi, xem ra
chỉ ở độ cao này tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật là phù hợp.
Thử Thiên long quần tinh tôi thể thuật, cảm giác đích xác tinh thần nguyên khí
càng nồng, hiệu quả càng cao thì gã vung tay, lấy hỗn kim sắc tàn phiến ra thử
xem mình lên được đến mức nào.
“Vù!”
Có hỗn kim sắc tàn phiến ở trên, cách tuyệt một phần áp lực của tinh thần
nguyên khí, Ngụy Tác quả nhiên áp lực giảm hẳn, lướt đến dưới phân giới tự
nhiên.
Thể nội khí huyết như bốc cháy, dừng thêm mỗi giây đều thương tổn không nhẹ,
nhưng gã hiếu kỳ xem ra khỏi biên giới phía trên sẽ thế nào nên nghiến răng
vận hết toàn thân nguyên khí lao lên.
Như chục thủng một quả cầu da.
Ngụy Tác cảm giác đại lực phía dưới tan đi, thân thể nặng đến khó tưởng tượng
chợt nhẹ bẫng. “A…” Tích tắc đó, gã sợ đến nhợt nhạt mặt mày.
Mọi trói buộc tiêu tan, gã không bị khống chế, lướt lên hư không vô biên.
Thiên địa nguyên khí quen thuộc không còn, chỉ còn tinh thần nguyên khí tạp
loạn.
Gã đã vượt khỏi giới hạn của bản thân thiên địa, nhưng với thần thông vốn có
thì không thể khống chế được mình. Bay vào thái hư tinh không tất mất mạng.
“Phù!” Tích tắc đó, Ngụy Tác phun ra nguyên khí, mượn lực cản chìm xuống.
“Hừ…”
Ngụy Tác toát mồ hôi chìm xuốn.
Cảm giác hoàn toàn không thể khống chế đó khiến gã cực kỳ khó chịu.
“Ta đã thoát khỏi chướng ngại thiên địa?” Nhưng mấy tích tắc sau, gã lại tròn
mắt, kinh hỉ xen lẫn không dám tin.
“Là thật!” Gã vỗ lên trán.
Tuy chưa so được với viễn cổ đại năng ngao du thái hư nhưng gã biết ở thời đại
này mà thoát khỏi thiên địa đã là việc cực kỳ bất phàm, là bước đầu tiên để
thông thiên.
“Vù!”
Ngụy Tác ở trên tầng không cực cao lao đi, tâm tình kích động chưa lặng lại,
đột nhiên có tiếng nổ kỳ dị cùng dải sáng chói lòa lao tới. “Ầm”, va vào lôi
cương tằng rồi uy năng bùng lên thành trụ sét.
“Hả, cái gì kia?”
Ngụy Tác hiểu ra ngay, đang có vẫn thạch rơi xuống, gã thấy ngoài xa có quang
hoa lạ lùng sáng lên.