“A!”
Nhiều tu sĩ Thiên Huyền minh trong Tây Hải thành đều kinh hô.
Từ khi thanh sam tu sĩ lộ diện, tu sĩ Thiên Huyền minh trong thành biết là đại
chiến kinh thiên sẽ xảy ra, là điên phong đối quyết, trừ bọn Trưởng Tôn Tiểu
Như biết rõ Ngụy Tác thì tất cả đều lo lắng.
Trạm Đài Linh Lan xuất thủ, chân tiên chi uy khó tưởng tượng nổi, năm dải
thanh sắc thần quang trực tiếp xuyên hư không, nhanh đến độ không kịp phản
ứng.
Thanh sắc thần quang uy năng cực kỳ kinh nhân, hiện lên quanh thanh sam tu sĩ
là không khí quanh mỗi thần quang nổ vang, như năm Hoang cổ cự thú đồng thời
bổ tới.
“A!”
Trong tiếng tu sĩ Thiên Huyền minh kinh hô, thanh sam tu sĩ lóe hắc sắc hỏa
quang, nhưng bị năm dải thanh sắc thần quang đánh tan, thần quang giáng vào
thanh sam văn sĩ, gã chỉ ré lên, mình tóe năm tia máu, ấn mạnh chân.
“A!”
Dù bọn Tâm Hữu Lan biết rõ Ngụy Tác cũng kinh hô.
“Ha ha! Khẩu khí lớn thế nhưng chỉ là loại hàng mã, tối đa chỉ đạt pháp vực uy
năng Thần huyền ngũ trọng trung kỳ!” Trạm Đài Linh Lan kêu vang chụp tới, bạch
sắc thần quang như thiên hà bắn đi nghìn dặm, hút Ngụy Tác ăn vận như thanh
sam tu sĩ và mớ yêu thú về.
“Muốn ta ăn hả, ngươi ăn đi!” Thoáng sau đã vượt nghìn dặm rồi cách không đầy
nghìn trượng, Trạm Đài Linh Lan cười vang, bạch sắc thần quang và chân tiên
khí tức ràn rạt, định đẩy Ngụy Tác vào đống phân yêu thú.
“A!” Tu sĩ Thiên Huyền minh lại kinh hô, không sao hiểu nổi khẩu khí thanh sam
tu sĩ lớn thế mà giao đấu thì quá tầm thường, lẽ nào vì coi thường chân tiên
chi uy của Trạm Đài Linh Lan?
“Ha ha, đùa chút mà ngươi tưởng thật.”
Thanh sam tu sĩ đang thoi thóp, thân thể như bị đánh thành mấy mảnh đột nhiên
cười ha hả, đến trước mặt Trạm Đài Linh Lan.
“…!”
Không ít tu sĩ trong Tây Hải thành dùng pháp khí quan sát, tận giờ mới nhìn rõ
thanh sam tu sĩ tuy chảy máu, pháp y tan nát, thập phần thê thảm nhưng trên
mình không mảy may có vết thương. Không hiểu dùng máu yêu thú hay thủ đoạn gì
mà Trạm Đài Linh Lan không nhận ra.
Nên biết với cảm tri của Trạm Đài Linh Lan, chỉ bề ngoài thụ trọng thương thì
không gạt được, ít nhất phải khống chế khí huyết và chân nguyên khí tức đến
trạng thái suy nhược. Như thế không chỉ cần bí thuật đặc biệt để phối hợp, mà
tốc độ thi pháp phải hơn y, bởi gã còn kích phát hắc sắc hỏa quang pháp vực
chặn đòn của Trạm Đài Linh Lan rồi mới dùng thủ đoạn qua mặt.
Tốc độ thi pháp và uy năng đó đánh trúng mà không sao, có thần thông này thì
đúng như gã nói, chỉ đùa với Trạm Đài Linh Lan thôi.
“A!”
Trạm Đài Linh Lan định xem dáng vẻ thê thảm người đó bị đánh lún vào đống phân
yêu thú nhưng không sao ngờ đối phương sống lại, đến ngay trước mắt, chỉ cách
không đầy một trượng, thấy đối phương nháy mắt với mình là y rợn tóc gáy. Ầm,
hư không chấn động, dải sáng vàng hình hồ lô trong suốt hiện lên, uy năng kinh
nhân ép lên Ngụy Tác.
“Đấy là chân tiên chi uy!”
Tích tắc đó, tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Huyền minh đều rùng mình, cảm thấy
bất lực, chỉ khí tức chấn động đã khiến họ như sa xuống vực sâu, không thể
chống nổi.
“Mỗi hồ lô thần quang đều như pháp vực của một thần huyền đại năng… ngần ấy
đạo pháp vực cường uy cộng lại thì đòn toàn lực của chân tiên đến mức nào?”
Một lão giả Kim đơn tứ trọng của Thiên Huyền minh rùng mình.
Chân tiên chí uy, như sức một người diễn hóa ra uy năng của vô số thần huyền
đại năng cộng lại, dù ở thời đại nào thì chân tiên cũng là truyền thuyết của
tu đạo giới!
“Oành!”
Ai nấy nín thở vì Ngụy Tác rực lên hồng quang vô cùng và ngân sắc thần quang,
pháp vực uy năng một đen một trắng bắn ra, bị đánh tan là quyền đầu của gã như
chọc thủng thiên địa, giáng vào không trung gợn sóng, xuyên qua thần uy cuồng
loạn mà trúng Trạm Đài Linh Lan.
“Cách!”
Trạm Đài Linh Lan bị đánh tan pháp y, ngực lõm xuống văng đi.
Một chân tiên cũng bị đánh văng!
“A…” Tu sĩ Tây Hải thành kinh hãi không nói thành tiếng.
Họ thấy thân thể Ngụy Tác bị uy năng ném đi nhưng gã không mảy may bị thương,
chân tiên chi uy không động được đến gã, miệng Trạm Đài Linh Lan phun ra vô số
quang hoa như ngọc vỡ và tinh khí vô cùng vô tận.
Càng đáng sợ là trong đòn vừa rồi, trên mình Ngụy Tác dấy lên khí tức càng
đáng sợ, khí tức này tựa như chân tiên nhưng tựa hồ kinh nhân hơn!
“Sao có thể thế được!”
Trạm Đài Linh Lan ngẩn người.
Chân tiên dốc toàn lực, uy năng đến mức nào? Người khác không biết chứ y đã
đột phá đến chân tiên lẽ nào lại không?
Kim đơn đến thần huyền, chủ yếu nhất là nhục thân huyền hóa và hình thành thần
huyền pháp thân, nhưng thần huyền đến chân tiên, thay đổi lớn nhất là chân
nguyên.
Chân tiên chân nguyên từ thượng cổ được gọi là “Tiên nguyên”, thần huyền chân
nguyên so với chân tiên tiên nguyên cũng như so nước với dung dịch thần thiết.
Thuật pháp và pháp vực uy năng đều tăng theo cấp số nhân!
Một Thần huyền ngũ trọng đại năng đối diện mấy Thần huyền tứ trọng đại năng sẽ
cật lực, nhưng cả toán Thần huyền tam, tứ trọng đại năng không thể đối phó cổ
đế thi là vì thế!
Mấy Thần huyền tứ trọng đại năng liên thủ, rất có khả năng chặn được uy năng
thuật pháp của Thần huyền ngũ trọng đại năng nhưng không ngăn được chân tiên.
Dù là thai thể do mấy loại thần thiết luyện thành mà trúng đòn toàn lực cuar y
cũng sẽ thành tro, nhưng nhục thân đối phương không mảy may tổn thương. Sao có
thể thế được!
Trừ phi tên khốn từ hơn hai trăm năm trước chỉ với nhục thân ngăn đón thiên
kiếp!
Nghĩ đến Ngụy Tác, Trạm Đài Linh Lan rùng mình.
“Chát!”
Một khe nứt không gian lóe lên chụp vào Ngụy Tác.
“Tiểu Lan Lan, định cả gan chống lại hả?” Ngụy Tác như biết trước không gian
nến cười to lắc mình tránh khỏi, đến trước mặt Trạm Đài Linh Lan.
“A!”
Trạm Đài Linh Lan thấy Ngụy Tác đột nhiên xuất hiện trước mắt cười hắc hắc thì
dựng tóc gáy.
“Hư không đại phạm cảnh!”
Quang hoa như một tấm pháp kính hình bầu dục hiện lên quanh Trạm Đài Linh Lan.
Ngụy Tác bị giữ trên không trung.
Không hẳn là bị giữ trên không trung, Ngụy Tác thật ra liên tục xuyên qua
quang hoa như pháp kính trong suốt hình bầu dục, qua mỗi mảnh thì vẫn ở nguyên
chỗ cũ. Cảm giác như đi mãi trong mê vụ mà thật ra vẫn ở một chỗ.
“Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!”
Trạm Đài Linh Lan như biến thành mấy chục tuyền nhãn, các loại nguyên khí pháp
tắc kinh nhân hiển hóa.
Mấy chục lưỡi thần đao thần quang chém nhầu vào Ngụy Tác.
Trongo gã cực kỳ thê thảm, như chuột bạch bị trói trên không.
Đồng thời, Trạm Đài Linh Lan chiếm thượng phong, kích phát các loại uy năng
thì toát mồ hôi.
Y đánh thoải mái nhưng uy năng nào cũng vô dụng với Ngụy Tác, gã thậm chí
không hề sây sát! Ngược lại y toàn lực kích phát chí cao bí pháp của Hư Không
đạo là Hư không đại phạm cảnh bị đánh tan.
“Mát qua, mát quá!” Vặn người đoạn Ngụy Tác nói.
“A!”
Thấy Ngụy Tác bước tới, Trạm Đài Linh Lan kêu lên không còn tí gì phong phạm
chân tiên, đồng thời định kích phát Hư không đại phạm cảnh, ít nhất cũng cầm
chân được Ngụy Tác. Nhưng gã lắc đầu, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được,
“Đừng lãng phí lực khí, thiên kiếp không làm gì được ta nữa là ngươi?”
“Ngươi là…!” Giọng nói khá quen, ngữ khí và lời lẽ khiến Trạm Đài Linh Lan
run người, hiện lên một thân ảnh, dừng cả thi pháp.
“Chát!”
Ngụy Tác không dừng, tung quyền trúng Trạm Đài Linh Lan.
“Ngươi là…” Trạm Đài Linh Lan lại văng đi, hãi hùng cực độ.
“Là gì, thấy ngươi nửa ngày nay phun ra ngần ấy thứ chắc mệt rồi, ăn đã rồi
tính!” Ngụy Tác hành động rất nhanh, như đã chuẩn bị trước, Trạm Đài Linh Lan
vừa lên tiếng thì một đạo quang hoa cuốn tới, đống phân yêu thú bị gã ngưng
thành cục cỡ trứng ngỗng, không khác nào một khối tinh kim nhét vào miệng y.
“Hừ…” Tích tắc đó, Trạm Đài Linh Lan không gọi được Ngụy Tác đã đành mà nghịch
huyết và tinh khí sắp phun ra cũng nén lại.