“Trạm Đài Linh Lan, không phải…” Ngân Chúc thần quân nuốt nước bọt, nhất
thời không biết nên nói gì, thậm chí cảm giác thấy có ai đó đáng sợ đang nhìn
mình.
“Không cái gì, không phải chỉ nói mấy câu sao, các hạ có Thất tinh bộ diêu,
muốn đi thì ai ngăn được, sao lại sợ như thế.” Trạm Đài Linh Lan cho là Ngân
Chúc thần quân không ra gì, bao nói mấy câu hoành tráng mà sợ sệt thành thế
kia.
Hiệu quả vốn mười phần, như thế này chẳng phải chỉ còn tám phần sao?
“Trưởng Tôn Tiểu Như, chắc đã biết lời đề nghị của tại hạ, nếu đồng ý làm đạo
lữ của tại hạ thì hai nhà sẽ hóa can qua thành ngọc bạch, xem đóa hoa tại hạ
hái này?” Để bù lại việc Ngân Chúc thần quân làm mất mặt, Trạm Đài Linh Lan
hất tóc kiểu có phong phạm nhất, nói vào Tây Hải thành, thần quang lóe lên.
“Chư vị đạo hữu, có vừa ý với mấy lễ vật của tại hạ không?” Trạm Đài Linh Lan
còn bổ sung.
“Vừa ý, vừa ý lắm.” Trưởng Tôn Tiểu Như bật cười đến đỏ mặt.
“… Trạm Đài Linh Lan!” Ngân Chúc thần quân nuốt nước bọt, định nhắc là không
như tưởng tượng.
“Được rồi, không cần giải thích, tại hạ là các hạ chắc cũng sợ.” Trạm Đài Linh
Lan ra vẻ phong độ vỗ Ngân Chúc thần quân, ra hiệu đừng nói nữa. Thần sắc
Trưởng Tôn Tiểu Như khiến y thấy lạ, lúc ở Quỳnh Quang thành có thấy nàng ta,
cũng có ý tứ nên mới muốn nàng ta làm đạo lữ, nhưng giờ thấy nàng ta xinh đẹp
vô ngần thì y triệt để động tâm.
Lẽ nào do Trưởng Tôn Tiểu Như thoát thai hoán cốt, công pháp đặc biệt?
“Không phải…” Ngân Chúc thần quân cuống lên.
“Không cái gì!” Trạm Đài Linh Lan nhìn Trưởng Tôn Tiểu Như, tỏ vẻ không nén
được nữa.
“Đề nghị kết thành đạo lữ của ngươi thì ta sẽ cân nhắc.” Trưởng Tôn Tiểu Như
lại cười, lòng hoa nở rộ, như hoa tươi khắp thiên hạ đột nhiên nở bừng.
“Thật hả?” Trạm Đài Linh Lan ngẩn ra, Trưởng Tôn Tiểu Như khiến y không ngờ.
“Ngươi đái ra rồi soi mình xem, quỳ xuống cầu xin thì ta sẽ cân nhắc.” Trưởng
Tôn Tiểu Như cũng hào hứng cười ha hả, gật đầu.
“Oành!”
Lời lẽ Trưởng Tôn Tiểu Như tuy thô tục, nhưng cùng với ba món lễ vật trước đó
và dáng vẻ Trạm Đài Linh Lan thì hợp. Qua thần sắc các đại năng phe mình, tu
sĩ Thiên Huyền minh biết đối phó Trạm Đài Linh Lan không thành vấn đề, nên đều
cười vang.
Tây Hải đại hội chợt vang tiếng cười.
“Ngươi…” Trạm Đài Linh Lan không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Y đã thành chân tiên, những kẻ đó dám cười chân tiên?
“Trạm Đài Linh Lan, không phải thế, một vạn tu sĩ đưa tới không phải của chúng
mà là của chúng ta, , được đưa tới không phải Cực Âm thần quân mà là bọn Huyết
Vũ thần quân, cả Kim Đỉnh sơn lưu ly kim tháp đại cấm cũng đã bị phá, đưa tới
đây!” Ngân Chúc thần quân thấy Trạm Đài Linh Lan đến giờ chưa hiểu thì kêu
lên.
“Một vạn tu sĩ không phải của chúng mà là của chúng ta? Lẽ nào chúng ta đưa
người của mình làm lễ vật? Gì mà không phải Cực Âm thần quân mà là Huyết Vũ
thần quân, cả Kim Đỉnh sơn lưu ly đại cấm bị phá, nói nhăng!”
Ngân Chúc thần quân suýt ngất vì Trạm Đài Linh Lan nhìn y như nhìn kẻ ngu
xuẩn.
Bọn Tâm Hữu Lan và Lệ Nhược Hải trừ kinh hỉ và không dám tin thì rất yên lòng.
Trạm Đài Linh Lan như thế thì họ chỉ cười chứ không nói gì.
Bất quá Trưởng Tôn Tiểu Như vui vẻ hơn bao giờ hết, phất tay hút Minh thần
quân Diệp Tử Mị bị chế trụ từ một điện vũ ra: “Trạm Đài Linh Lan, hỏi vị huynh
đệ này của ngươi đi.”
“Diệp Tử Mị?!”
Trạm Đài Linh Lan ngẩn người, không hiểu nổi.
“Trạm Đài Linh Lan, đối phương không hiểu có đại năng lợi hại nào mà không chỉ
bắt sống bọn Huyết Vũ thần quân mà cả Diệp Tử Mị!” Ngân Chúc thần quân thấy
Trạm Đài Linh Lan như thế thì suýt khóc, truyền âm.
“Cái gì Thiên Huyền minh có người bắt sống bọn Huyết Vũ thần quân đã đành, cả
Diệp Tử Mị cũng bị bắt sống?” Trạm Đài Linh Lan hít một hơi lạnh.
“Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như, Thiên Huyền minh có nhân vật như thế?
Ai thế, có cần giấu đầu hở đuôi thế không?” Hít một hơi lạnh, Trạm Đài Linh
Lan quát. Y đến Tây Hải thành để diệu võ dương uy, triệt để phá tan sĩ khí
Thiên Huyền minh là thật, còn kết thành đạo lữ với Trưởng Tôn Tiểu Như là giả,
dù gì nàng ta cũng không đồng ý, nhưng hiện tại đối phương đột nhiên có một
đại năng lợi hại, ít nhất cũng Thần huyền ngũ trọng điên phong mói bắt được
Diệp Tử Mị. Xem ra khó mà vào được Tây Hải thành, diệu võ dương uy cũng vô
dụng.
“Lẽ nào Hoàng Đạo Quân lão quỷ chưa chết?” Đột nhiên, Trạm Đài Linh Lan nghĩ
đến một khả năng, kêu to.
“Nói ra thì cũng là người quen cũ của ngươi, nhưng không phải Hoàng Đạo Quân
tiền bối.” Trưởng Tôn Tiểu Như cười tươi, “Chỉ là người đó không muốn ai biết
nên ta không thể cho ngươi biết.”
“Người quen cũ của ta không phải Hoàng Đạo Quân thì là ai?” Trạm Đài Linh Lan
ngơ ngẩn.
“Thị giáp long nướng… ta không thích ăn… Trạm Đài Linh Lan ngươi mặt
dày… để ngươi ăn…” Đúng lúc đó một giọng nói nhẹ tênh vang lên.
“Vù!”
Cùng giọng nói là một điểm đen từ trên mây bắn xuống Trạm Đài Linh Lan, càng
lúc càng to.
“Phù!”
Thứ đo không có bao nhiêu uy năng, cách Trạm Đài Linh Lan không xa thì bị khí
tức của y giữ lại.
Ai nấy tròn mắt, thứ ném tới là một đùi yêu thú còn to hơn Trạm Đài Linh Lan,
mới nướng không lâu, còn bốc hơi nghi ngút.
“Oành!”
Trạm Đài Linh Lan không làm gì, khí tức rung lên là đùi yêu thú bị chấn thành
tro, sắc mặt y cực kỳ khó coi.
Y không cảm nhận được vị trí cụ thể của đối phương, thậm chí đùi yêu thú ném
tới mà y không phát hiện đối phương, tựa hồ đối phương năm ngoài phạm vi cảm
tri của y.
Tức là cự ly thi pháp của đối phương còn hơn y!
Trạm Đài Linh Lan được Hư Không đạo nhân truyền thừa, cũng tu luyện thiên cấp
đỉnh giai công pháp, đã đột phá chân tiên, thần thức gấp đôi so với phổ thông
Thần huyền ngũ trọng đại năng, nhưng thần thức đối phương còn hơn, sao có thể
thế được.
“Sao hả, miếng thịt này ta nướng lâu rồi, ngươi không ăn cũng không nên như
thế, có khác nào không nể mặt ta.” Giọng nói phiêu phiêu hốt hốt lại vang lên.
“Ai mà giả thần giả quỷ!” Trạm Đài Linh Lan nghi thần nghi quỷ nhìn quanh.
“Không cần nhìn, với bản lĩnh của ngươi không tìm được đâu. Nào nào, ăn đi thì
ta ra cho ngươi xem.” Lại một thứ bắn tới.
“Mẹ nó chứ!” Trạm Đài Linh Lan đã tu luyện hơn hai trăm năm, hiện tại không
còn bồng bột như xưa nhưng thấy thứ đó thì vẫn giận run người, tử hồng sắc
thần quang bắn ra, đánh vật đó thành tro từ nghìn trượng.
“Ha ha!”
Tu sĩ Thiên Huyền minh cười thành tiếng, đại năng ẩn thân ném tới một cục phân
yêu thú, không hiểu của loại yêu thú khổng lồ nào.
“Loại chuột bọ, lẽ nào tu sĩ Thiên Huyền minh đều là chuột bọ!” Trạm Đài Linh
Lan vốn đến diệu võ dương uy, kết quả bị người ta đùa cợt thì giận xanh măt,
gầm vang, vân khí cuồn cuộn, cương phong ào ào, thậm chí hình thành vô số
phong nhận.
Chân tiên chi uy, thiên địa biến sắc, nhất thời tu sĩ Thiên Huyền minh trong
Tây Hải thành đều lạnh mình, tiếng cười nhỏ đi.
“Ngươi gọi ta ra đấy… Đừng có hối hận.” Lại giọng nói từ xa hiện ra.
Quang diễm lóe lên, một thanh y tu sĩ lăng không lướt tới.
“…” Ai nấy tắt tiếng, Trưởng Tôn Tiểu Như và Tâm Hữu Lan sáng mắt.
“Y quay về thật rồi.” Tích tắc đó, Trưởng Tôn Tiểu Như cơ hồ lần đầu thấy Ngụy
Tác, cảm giác mình quay về là thiếu nữ khi xưa, mắt đầy sùng bái.
“Gì mà ngươi quen cũ, một thần huyền đại năng mà cũng giả thần giả quỷ!”
Trạm Đài Linh Lan cười lạnh, thanh sam tu sĩ vừa đến là y nhận ra đối phương
khí huyết thịnh vượng, thật ra rất trẻ, tựa hồ chỉ thần huyền tu vi.
“Nào, ngươi không nể mặt ta, ăn đi, ăn xong ta sẽ tha thứ cho.” Thanh sam tu
sĩ mỉm cười, đi tới chỗ Trạm Đài Linh Lan, vung tay hút một dải đen lên, là
phân yêu thú lớn gấp mấy lần y.
“Ngươi… được, thích ăn thì ta để ngươi ăn!” Trạm Đài Linh Lan không nhịn
được nữa, năm thanh sắc thần quang bắn ra.
“Vù!”
Cơ hồ đồng thời, năm làn thanh sắc thần quang hiện lên quanh thanh sam tu sĩ.