Đấy là thiên kiếp chân chính giáng lên mình.
Chỉ trong tích tắc, chân nguyên và khí huyết Ngụy Tác bị xung kích sôi trào,
không thể khống chế nổi, cả mắt cũng không mở ra nổi, thân thể xuất hiện vô số
vết nứt nhỏ từ trong ra ngoài.
“Không được, cứ thế này, dù Nguyên thủy thần mộc thần căn không trụ được bao
lâu mà Đại chư thiên tạo hóa bình và Đại đế thánh tuyền thủy cũng mất!”
Ngụy Tác quả muốn khóc mà không có nước mắt, hoàn toàn dựa vào nhục thân chống
lại thiên kiếp, không nhờ Nguyên thủy thần căn không ngừng phát tinh khí bổ
sung cho nhục thân thì chỉ mấy tích tắc là gã đã tan như một mảnh tinh thạch,
bất quá nhưng tốc độ tiêu hao cỡ này thì Nguyên thủy thần mộc thần căn cũng
không chống chọi được lâu.
“Uống đã rồi tính!”
Nhân lúc tay chân còn hoạt động được, gã như người sắp chết đuối uống nước,
tống cả đơn bình đựng Đại đế thánh tuyền thủy vào miệng, cắn vỡ rồi nuốt.
“Chát!”
Khí tức kinh nhân khí đột nhiên từ thể nội gã bừng lên.
“Chuyện này…” Ngụy Tác cứng người, không phải lúc đó thiên kiếp sắp biến gã
thành vịt nướng, mắt cũng không mở nổi thì gã tất tròn xoe mắt.
Gã nhận ra bình Đại đế thánh tuyền thủy trong bụng hóa thành thất sắc hà quang
vô cùng vô tận.
Trừ từng tia dược lực lạnh như băng, còn tinh thuần hơn thủy linh nguyên khí
thì là vô số thần văn tan ra.
Thất sắc hà quang là do các loại đại đạo thần văn phát ra.
Đại đế thánh tuyền thủy là của nguyên khí đại đế khi chết tụ vào linh tuyền,
Vạn Hoàng công tử bị gã đánh cho chỉ còn đầu mà vẫn sống, Ngụy Tác biết tác
dụng tưới nhuần của với nhục thân sinh cơ còn kinh nhân hơn Nguyên thủy thần
mộc thần căn. Không cần nghĩ cũng biết một đại đế trong đời hút được bao nhiêu
thiên địa linh dược. Ngay cả Ngụy Tác hiện giờ cũng đã sử dụng không biết bao
nhiêu thiên địa linh dược kinh nhân, bất cứ thần huyền đại năng này cũng là
dùng các loại thiên tài địa bảo chất thành, không có những nhân vật biến thái
như thế tu đạo giới đã không mất nhiều linh dược kinh nhân.
Ngụy Tác không ngờ, trong Đại đế thánh tuyền thủy có ngần ấy nguyên khí pháp
tắc, đại đạo thần văn kinh nhân!
Cũng như nguyên khí pháp tắc, đại đạo thần văn trong thể nội đại đế hòa tan
một phần vào Đại đế thánh tuyền thủy, vì tinh khí của đại đế quá kinh nhân nên
dược lực thánh tuyền thủy cũng tự hình thành đại đạo pháp tắc, Ngụy Tác hiện
tại không hiểu được nhưng nhận ra vô số thần văn trong đó tỏa ra là tan vào
thể nội mình.
Cảm giác như đột nhiên dùng Vạn cổ thánh vương kinh khắc vào thật nhiều thần
văn.
Được các loại uy năng và tinh thần nguyên khí của thiên kiếp tôi luyện, thần
văn dung hợp với nhục thân, thể nội nội gã trong veo như thủy tinh tinh thạch.
“Chát!” “Chát!” “Chát!”… Dược lực như băng thủy không ngừng gột rửa thân thể
gã, không chỉ nhanh chóng chữa lành thể nội mà còn cuốn đi cả những tạp chất
mà gã không nhận ra, đồng thời khiến thần thức gã trong trẻo không ngờ, các
loại nguyên khí xung kích vào óc hình thành thiên ma ảo tượng cũng quét sạch
vô ảnh vô tung.
“Lẽ nào ta qua được?”
Ngụy Tác vừa kinh ngạc vừa mừng, vốn mỗi đạo uy năng thiên kiếp xung kích lên
mình như bị búa bổ thì hiện tại như bị con dao tí hon chọc khẽ.
“Thiên kiếp như thế không hạ được y, nhục thân đã tới mức nào?”
Các tu sĩ trên đỉnh núi quan sát Ngụy Tác độ kiếp, diệt quần ma đã tới năm,
sáu trăm người, đều ngẩn ngơ.
Trong hình ảnh liên tục lấp lóe, Ngụy Tác bị đánh tới tả như mảnh vải rách, ai
cũng nhìn thấy gã thập phần thê thảm nhưng trên mình không mảy may sứt sở. Ban
nãy còn bị đánh đến tay chân không thể động đậy mà vẫn đỡ Đại chư thiên tạo
hóa bình, thấy ở đâu uy năng lợi hại là dùng Đại chư thiên tạo hóa bình đỡ.
“Đó là người hả?”
Mọi tu sĩ, kể cả Trưởng Tôn Tiểu Như đều thấy thần tượng quá uy mãnh, trong
các tu sĩ độ kiếp chưa có ai như thế, bị thiên kiếp đánh trúng mà không sao.
“À! Không xong! Y sắp chạm mặt toán vực ngoại thiên ma!”
Đột nhiên tu sĩ điều khiển pháp khí rống lên.
“Phù!” Ai nấy hít một hơi lạnh.
Ngụy Tác hiện tại tuy còn động đậy chân tay được trong thiên kiếp nhưng không
thể ngự không, hoàn toàn mất phương hướng, không thể quay về cạnh bọn Vương Vô
Nhất, bị thiên kiếp đưa đẩy, lúc đó các tu sĩ mới phát hiện Ngụy Tác càng lúc
càng gần toán vực ngoại thiên ma, hình ảnh từ pháp khí truyền về cho thấy đã
đến sát quang hoa mà các vực ngoại thiên ma đang phát ra.
Nhi thả hiện tại Ngụy Tác hoàn tại vãng na cá địa phương khứ, khủng phạ song
phương nan miễn yếu đả cá chiếu diện.
…
“A! Thiên kiếp uy năng sao mà càng lúc càng lợi hại!”
Lúc đó, phe Hoang tộc đại năng sắp đến lúc kiệt quệ, chỉ còn không đầy hai
mươi đại năng tụ lại, trong đó năm, sáu người đã ngã gục. Bát tí Hoang tộc đại
năng vẫn sống, tựa hồ là đại năng duy nhất chống được tinh thần xạ tuyến mà
không bị ảnh hưởng, nhưng lúc này cũng sắp suy sụp, ôm đầu bằng cả tám cánh
tay.
Toán Hoang tộc đại năng đột nhiên phát hiện, thiên kiếp uy năng đột nhiên tăng
cường!
Tuyết bạch sắc thần quang càng lúc càng nhiều, nhân hình, thú hình thiểm điện
hình thành một dòng thác.
“Chuyện này…?” Một Hoang tộc đại năng lưng có cánh, mi tâm có thụ nhãn, tựa
hồ thần thức và mục lực còn hơn Bát tí Hoang tộc đại năng nên nhận ra hình như
đang đương đầu với một bóng người trong thiên uy?
“Hả? Sao thiên kiếp lại sắp kết thúc, uy năng hình như bớt đi?” Ngụy Tác lấy
làm lạ.
Vốn thiên kiếp uy năng từ bốn phương tám hướng oanh kích tới, khắp nơi như có
người cầm dao đâm, nhưng lúc này thì lại khác.
Gã cố ngoái lại mở mắt.
Mở mắt, Ngụy Tác trừ đau nhói như bị kim nung đỏ chọc vào thì thấy hồng sắc
thần quang yêu dị lập lòe cạnh đó như hồng sắc kim cương quyển đang chống lại
các loại thiên kiếp uy năng.
Phía trên hồng sắc kim cương quyển thần quang là lam sắc thần quang đáng sợ
hơn, hình thành một cây cổ thụ, nguyên khí dao động kinh nhân, hình dáng phi
thường quỷ dị, như cây tùng kết nhiều quả nhưng quả nào trông cũng giống con
dơi.
Hồng sắc kim cương thần quang và lam sắc thần quang ngưng thành cổ thụ tựa hồ
chứa những thân thể khổng lồ đang gầm gào?
“Nhĩ muội yêu!” Ngụy Tác đột nhiên hiểu ra, run lên giữa thiên kiếp.
“Tiểu tử đó, là y, thiên uy như thế mà y không chết?!”
Tích tắc đó, mọi Hoang tộc đại năngcòn sống đều trợn tròn con mắt to như
chuông đồng, người bị thiên kiếp đánh đến lại là Ngụy Tác!
Các Hoang tộc đại năng, kể cả Bát tí Hoang tộc đại năng đều không dám tin vào
mắt mình.
“A! Ta giết ngươi!”
Hai Hoang tộc đại năng vốn bị đánh đến không còn lực khí chợt quát to nhảy
lên, lưỡng đạo thần quang một đen một lam quét tới.
“Ta…”
Thấy thế, phản ứng đầu tiên của Ngụy Tác là lần này thảm rồi, vì Hoang tộc đại
năng phát ra uy năng ma khí ngút trời, tựa hồ dốc toàn lực, ít nhất cũng ngang
với chân tiên. Tiếp đó gã định bật cười, nhưng bị thiên kiếp uy năng khiến cho
khóe môi giật giật.
Trong thiên kiếp, thần thức hoàn toàn uốn khúc, hai Hoang tộc đại năng thì một
người phát hắc sắc thần quang không biết bắn đi đâu đó, lam sắc thần quang như
cái ô bao phủ rất rộng, ít gì cũng trùm lên Ngụy Tác nhưng bị thiên kiếp uy
năng làm đi quá nửa, giáng lên gã như có người dùng một con dao cực cùn đâm
vào, đâm không thể ngập.
Trong óc Ngụy Tác hiện lên cảnh Hoang tộc đại năng vừa bị gã khiến cho điên
cuồng, vừa gào to ta đâm chết ngươi nhưng cầm một con dao cùn, đâm mãi cũng
không vào.
Bị Hoang tộc đại năng đó quấy nhiễu, gã đổi phương vị, bị thiên kiếp đẩy sang
phía khác, càng cách xa toán Hoang tộc đại năng nên không nguy hiểm.
“Các vị hảo huynh đệ, đa tạ các vị giúp đỡ chống lại thiên kiếp!” Bị văng đi,
biến mất khỏi cảm quan của toán Hoang tộc đại năng, Ngụy Tác dốc toàn lực gào
lên.
“Phù!” “Phù!”
Hai Hoang tộc đại năng dốc toàn lực mà không giết được gã thì không thở nổi
nữa, cùng mất mạng.