Nhục thân Ngụy Tác lúc này như thủy tinh không còn tạp chất, thần văn khắc vào
cũng bị thiên hỏa nung chảy, hòa làm một với nhục thân.
“Ầm!” “Ầm!” …
Nhục thân tăng cường, Ngụy Tác nhận ra mình như cái động không đáy, hút nguyên
khí càng nhiều, thiên địa nguyên khí bị hút tới thậm chí vang lên như tiếng
sóng khiến bọn Vương Vô Nhất đứng cũng không vững.
“Y hút thiên địa nguyên khí và thủy hệ yêu đơn, thủy hệ linh, sao lại càng lúc
càng mạnh!”
Bên ngoài càng lúc càng tụ tập đông tu sĩ, tu sĩ đó liên tục điều khiển pháp
khí quan sát Ngụy Tác và Hoang tộc nên bọn Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu
Như, Hoàng Đạo Quân đều nhìn rõ.
Rõ ràng nhất là ban đầu gió từ khu vực thiên kiếp thổi đi bốn phương tám
hướng, thiên kiếp uy năng xung kích không khí nên hình thành cuồng phong,
nhưng hiện tại gió lại từ bốn phương tám hướng thổi vào khu vực thiên kiếp.
Ngụy Tác hút thiên địa nguyên khí kiểu này thật quá lợi hại.
Thiên uy tiếp tục tàn sát các Hoang tộc đại năng, liên tục có những thân thể
cao lớn đổ xuống, uy năng vô tận và máu đặc tựa hồ vĩnh viễn không cạn chảy
tràn dưới đất.
Từ hơn trăm Hoang tộc đại năng còn sống, giờ còn hại hai mươi mấy.
“Kiên trì! Tối đa nửa tuần hương nữa là thiên kiếp kết thúc!” Đột nhiên, Bát
tí Hoang tộc đại vung cả tám cánh tay lên không, kích động kêu to.
“A!”
Các Hoang tộc đại năng sau cùng cũng thấy ánh sáng thắng lợi, khổ tận cam lai
liễu, nên cùng gào to.
“Chát!”
Lúc đó vô tận hư không đột nhiên rung lên, tất cả biến thành trắng ngần.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Các Hoang tộc đại năng đang kích động đều nhìn Bát tí
Hoang tộc đại năng.
Vì trong số này, chỉ còn lão qua được thiên kiếp.
Trong đó hai tu sĩ đại năng tu vi cực kỳ cường cao siêu, đã từng độ thiên
kiếp, chết oan uổng. Là một lão đạo sĩ mặc huyền thiết sắc pháp y, toàn thân
như huyền thiết, và một tĩ sĩ tóc xõa mặc hắc bào, đều tu vi Chân tiên tứ
trọng nhưng nhục thân không so được với tuyệt đại đa số Hoang tộc đại năng,
nên dù thần thông nghịch thiên thì vì khí huyết và chân nguyên hao hụt nên bị
tinh thần xạ tuyến lấy mạng.
“Sao lại như thế?” Bát tí Hoang tộc đại năng không còn kích động nổi mà trở
nên hoang mang.
Rõ ràng thiên kiếp chỉ thế là hết, nhưng sao lại biến hóa!
“Chát!”
Hư không lại rung lên, tuyết bạch sắc thần quang trút xuống.
“A!” Tu sĩ ở ngoài thiên kiếp càng nhìn rõ, tuyết bạch sắc thần quang là hình
ảnh đạo tôn đội châu liêm hoàng quan tay cầm trường mâu cổ qua!
Đạo tôn như tiên vương lao đến, nguyên khí pháp tắc dao động đến cực độ, chân
tiên khí tức thấp thoáng!
Nhi thả giá nhất điều tuyết bạch sắc thần quang chích thị khai thủy!
Từng dải tuyết bạch sắc thần quang áp xuống, đều là hình đạo tôn cầm cổ binh!
“Tiên vương phá hư!”
Bát tí Hoang tộc đại năng co cả tám cánh tay. “Tiên vương phá hư… trời cũng
không dung… vì nguyên nhân gì mà y lại dẫn phát Tiên vương phá hư mà trăm
người độ kiếp cũng khó xuất hiện một lần!”
“Gì cơ!”
Mọi Hoang tộc đại năng đều đỏ mắt, lưỡi run run, vì hiểu rõ cái gì là Tiên
vương phá hư, nhưng mỗi người ít nhất đều đạt chân tiên cảnh giới nên nhận ra
tuyết bạch sắc thần quang hình đạo tôn còn đáng sợ hơn thiên uy vẫn thạch!
“Không phải ngươi bảo thiên kiếp sắp xong rồi hả!” Mấy Hoang tộc đại năng thậm
chí muốn đập chết Bát tí Hoang tộc đại năng. Chỉ là ai cũng biết có giết Bát
tí Hoang tộc đại năng cũng không thay đổi được kết quả, hơn nữa cũng không làm
gì được đối phương.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Ngụy Tác hoàn toàn không biết mình chạm vào thứ gì, cũng
không biết Tiên vương phá hư là gì, chỉ thấy trên không có khí tức đáng sợ nên
dừng tu luyện, mới nháy mắt là thấy một tuyết bạch sắc đạo tôn xé tan thiên
kiếp uy năng, cầm cổ binh bổ vào mình.
“Choang!” Tuyết bạch sắc đạo tôn đạt tốc độ thậm chí trên cả Kim phong hỏa
tuyến, Ngụy Tác chưa kịp phản ứng thì đạo đã xung kích vào Đại chư thiên tạo
hóa bình, hất cái bình văng đi như vẫn tinh, va lên hỗn kim sắc tàn phiến.
“Thiên kiếp có uy năng cỡ này? Ai nói tu vi càng thấp, dẫn động thiên kiếp uy
năng càng thấp, ít nhất cũng không biến thái quá, ta chỉ thần huyền tu vi, uy
năng này thì thần huyền tu sĩ sao chống nổi.”
Tuyết bạch sắc đạo tôn đầu tiên chém xuống, Ngụy Tác vừa mới tu luyện Thiên
long quần tinh tôi thể thuật, lơ lửng bên dưới hỗn kim sắc tàn phiến, Đại chư
thiên tạo hóa bình văng lên, hỗn kim sắc tàn phiến ép xuống, nhục thân Ngụy
Tác được lợi vô cùng, sức mạnh như không thể phát tiết, không nghĩ ngợi gì mà
giơ tay lên đỡ, tức thì tiếng cách cách vang vọng, xương tay hơi nứt ra, lúc
đó gã mới nhận ra tuyết bạch sắc đạo tôn có uy năng ít nhất cũng tương đương
với Tứ tí hoang tộc đại năng dốc toàn lực.
Theo ghi chép, thiên kiếp tuyệt đối thị không thể xuất hiện uy năng như thế
nhưng tích tắc đó, Ngụy Tác đã thấy liên tục có tuyết bạch sắc đạo tôn lao
xuống.
“Keng!” “Keng!” “Keng!”…
Ngụy Tác không kịp nghĩ nhiều, từng tuyết bạch sắc thần quang đều hình đạo tôn
nên gã lại như lúc trước, không ngừng thi triển Đại thành khi thiên kinh, xem
có thu hút được thứ đáng sợ này về phía các Hoang tộc đại năng không.
“Hừ!…” Mục quang gã cứng lại, phân thân lao ra đều bị uy năng giữ cứng rồi
nghiền nát.
Tuyết bạch sắc đạo tôn đổ xuống, như vô số cổ đế thi ra tay, uy năng ép cho gã
bất động trên không trung.
“Không xong!”
Tuyết bạch sắc đạo tôn thứ hai chém mạnh lên hỗn kim sắc tàn phiến.
Hỗn kim sắc tàn phiến còn chống nổi chứ Đại chư thiên tạo hóa bình ở trên văng
đi.
Ngụy Tác hồn phi phách tán,liều mạng lao lên, nắm Đại chư thiên tạo hóa bình.
Đấy là tính mạng gã, hiện giờ hứng chịu ngần ấy thiên uy lôi hỏa xung kích, có
khi đã thay đổi chất liệu, giờ mà văng đi đâu không tìm được, rồi không thể
phá vỡ thì dù qua được thiên kiếp thì gã vẫn triệt để thất bại.
“Vù!” Đại chư thiên tạo hóa bình trông không khác gì, vẫn toát lên ánh trắng
pha lam nhưng Ngụy Tác nắm vào thì nhiệt lực cao đến khó tưởng tượng nổi, nhục
thân như gã cũng xém da, như chạm vào tinh hạch đang cháy.
Tích tắc đó, tiếng động như thần thiết vang lên, một tuyết bạch sắc đạo tôn
giáng xuống.
“A!” Trên đỉnh núi ngoài phạm vi thiên kiếp tụ tập bốn, năm trăm tu sĩ, tuyết
bạch sắc đạo tôn giáng xuống thì mọi người quan sát Ngụy Tác đều như bị chém
trúng, run rẩy rống lên.
Chỗ Ngụy Tác bị cổ mâu chém trúng hơi lõm lại, không hề có vết thương, nhưng
gã văng khỏi hỗn kim sắc tàn phiến!
“Nhục thân của ta hiện tại có thể chịu nổi đòn toàn lực của Tứ tí hoang tộc
đại năng!”
Tích tắc bị tuyết bạch sắc đạo tôn chém trúng, óc gã lập tức lóe lên ý nghĩ
này, dù bị trúng eo nhưng chỉ xương cốt hơi nứt, khí huyết chấn động liên tục,
thương thế không đáng kể gì.
“Thảm rồi!” Ý nghĩ thứ hai của gã là thế.
“Keng!” “Keng!” “Keng!” …
Bị văng đi, gã lao vào trung tâm cơn bão, tuyết bạch sắc đạo tôn đều bị hút
tới. Tuyết bạch sắc đạo tôn và các loại thiên uy uy năng liên tục xung kích
lên mình gã.