“Cửu thiên âm phong sau cùng cũng sắp kết thúc, nếu dài thêm một chút, lớp tới
ngắn hơn một chút thì tốt.”
Nhăn nhở thi triển Đại thành khi thiên kinh đoạn Ngụy Tác thấy kiếp vân lại
đổi màu, từng tia Cửu thiên âm phong sáng rực như lưỡi dao cùng nhân hình
thiểm điện, thú hình thiểm điện thưa dần, xem ra đợt thiên uy đặc biệt này sắp
kết thúc.
Nhờ Đại thành khi thiên kinh mà giai đoạn cực kỳ nguy hiểm này lại còn nhẹ
nhàng hơn giai đoạn trước, hai mươi pháp bảo và pháp khí vốn chuẩn bị sẵn còn
lại tới năm, tử đồng cổ điện trong linh quang quang tráo của Ngụy Tác vẫn
nguyên, độ kiếp kiểu này thật khó hình dung.
Bất quá thấy Cửu thiên âm phong và âm lôi sắp biến hóa, Ngụy Tác khẩn trương
hẳn, vì biết sắp đối diện với khảo nghiệm nghiêm khắc nhất.
Những ghi chép về thiên kiếp của gã chỉ đến Kim phong hỏa tuyến là hết, ngay
cả Kim phong hỏa tuyến thì cũng không biết nhiều, chỉ biết là tinh thần xạ
tuyến tụ tập tinh thần chân hỏa và vẫn thiết xạ lưu, uy năng càng đáng sợ. Cụ
thể uy năng đến mức nào thì không ghi rõ, tuy đã chuẩn bị bốn mươi tư pháp bảo
và pháp khí, nhưng gã không chắc có bao nhiêu món thích hợp.
Cũng không biết sau Kim phong hỏa tuyến còn uy năng gì.
“Chuẩn bị sẵn thi thể của chúng, Kim phong hỏa tuyến tới đây thì lực xuyên
thấu càng kinh nhân, phổ thông thần thiết cũng sẽ bị nung chảy! Thi thể chúng
còn hữu dụng hơn pháp bảo.” Trong khi Ngụy Tác cờ đợi xem uy năng cụ thể của
Kim phong hỏa tuyến thì ở chỗ các Hoang tộc đại năng đã tan tác, Bát tí Hoang
tộc đại năng rung rung tám cánh tay, bảo những ai còn sống gom thi thể các
Hoang tộc đại năng lại để ngăn đỡ.
Trước khi thiên kiếp phát động, có tới hơn bảy mươi Hoang tộc đại năng khôi
phục hoạt động và tạm thời có thể thi pháp nhưng hiện tại chỉ còn năm mươi
mấy. Những Hoang tộc đại năng được cứu trị về sau, chưa kịp khôi phục nguyên
khí đều chết.
Hiện tại năm mươi mấy Hoang tộc đại năng đều sắp tuyệt vọng, không chỉ gom
những đồng bạn vừa chết về, mà cả thi thể những đồng bạn sẵn có ở cổ điện cũng
được gom lại. Nhục thân các Hoang tộc đại năng này không kém gì thai thể pháp
bảo, có thể đem chặn đỡ.
“Thiên kiếp, là thiên kiếp…”
“Thiên kiếp lại thế này, đáng sợ như thế.”
“Tu đạo giới hiện tại còn có người có thể dẫn động thiên kiếp!”
Càng lúc càng nhiều tu sĩ nhìn thấy thiên kiếp, đó không phải là chấn động
bình thường, nhiều người tắt tiếng trước uy năng như thủy ngân trút xuống đất
cùng kiếp vân đô như địa lục đè lên. Càng lúc càng nhiều tông môn tu sĩ đến,
tin tức có người độ kiếp tại man hoang hoang nguyên lan đi cực nhanh, càng
nhiều tu sĩ đổ về nơi nguy hiểm này mà không biết là trong thiên kiếp tù cấm
số lượng kinh nhân các lão ma.
Nhiều người kích động phi phàm, đúng là may mănb, vạn năm không ai được thấy
thiên kiếp mà mình lại thấy. Có người không biết người phát động thiên kiếp là
Ngụy Tác nên nói cao nhân chân chính thì không nổi danh, độ kiếp kiểu này mới
là bá khí, so ra thì Bá Khí chân nhân Ngụy Tác không là gì.
Lấy Ngụy Tác làm trung tâm, trong vòng vạn mấy dặm đã bị thiên uy gọt mất một
tầng đất, địa mạo hình thành một lòng cốc khổng lồ, chỗ gã và các Hoang tộc
đại năng có mặt vốn là sơn cốc, vì có cấm chế nên không bị gọt, thành ra lại
trở thành một đỉnh núi.
Từ vị trí bọn Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như, dùng pháp khí tăng cường
mục lực là có thể nhìn thấy những công trình đổ nát trên đỉnh núi có vô số
quang hoa đáng sợ bắn ra.
“Ngụy đại ca đúng là Ngụy đại ca, như thế mà cũng qua được.”
Vốn khi Cửu thiên âm phong và âm lôi giáng xuống, Trưởng Tôn Tiểu Như cơ hồ
suy sụp nhưng thấy Ngụy Tác vẫn còn sống thì nàng ta gần như sùng bái gã đến
mù quáng.
…
Kiếp vân triệt để biến thành màu vàng kim kỳ dị, đột nhiên từng đạo kim quang
nhỏ xíu trút xuống.
“Đến rồi!”
Ngụy Tác đang chờ đợi chợt nheo mắt, kim quang quá nhỏ, chỉ như sợi tóc, trong
thinh không vàng rực thì rất khó nhìn ra.
“Keng!”, ngân quang từ sau lưng Ngụy Tác bừng lên, phân thành mấy phân thân
lao đi.
“Vô dụng!” Gã định xem Đại thành khi thiên kinh có thu hút được Kim phong hỏa
tuyến chút nào không, nhưng phân thân vừa bay ra là Kim phong hỏa tuyến dày
đặc trút xuống, không hề thay đổi quỹ tích vận hành, hiển nhiên cũng như vẫn
tinh, cứ the quỹ tích bắn xuống.
Nhìn rõ Kim phong hỏa tuyến, Ngụy Tác vung tay lấy ra một bình trà cổ đồng
sắc.
Bình trà do vẫn thiết luyện chế thành, khắc không ít pháp trận không bị tinh
thần nguyên khí quấy nhiễu, trước đây lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên chọn
ra là thứ thích hợp để chống lại thiên kiếp.
“Chát!” “Chát!” “Chát!”!
Kim phong hỏa tuyến giáng lên pháp bảo này thì bốc khói, đồng thời màu vàng
lan khắp thai thể.
“Kim phong hỏa tuyến u xâm thực nguyên khí uy năng đến mức này hả!” Cổ đồng
sắc trà hồ nhất thời chưa bị xuyên thấu, nhưng Ngụy Tác biến sắc.
Vốn trong linh quang quang tráo của gã có ba tử đồng sắc cổ điện hóa thành lam
sắc thần nguyệt, lục sắc thần quang hình tàu lá chuối, và một dải xích hồng
sắc thần quang trông như con rết, ba thần uy này thập phần uy vũ, mấy lần
trước đều giúp gã đón đỡ không ít thiên uy, uy lực ít nhất cũng Thần huyền ngũ
trọng.
Trừ lục sắc thần quang hình tàu lá chuối còn chống đỡ được, hai uy năng kia
sắp bị xuyên thủng.
Sự thực hoàn toàn chứng minh trực giác của gã. “Oành!” Hai tử đồng cổ điện
không chịu nổi uy năng mà sụp xuống, lam sắc thần nguyệt và xích hồng sắc thần
quang tan hết!
Tích tắc tan vỡ đó, Ngụy Tác hiểu rõ Kim phong hỏa tuyến hoàn toàn như thần
thiết vẫn tinh chảy ra ngưng tụ thành tia, lực xuyên phá và phá hoại gấp đôi
vẫn tinh lúc trước trở lên!
“Vù!”
Chỉ chịu mấy tia Kim phong hỏa tuyến, bình trà mềm đi, bị thiêu chảy.
“Không được, cứ thế này, chỉ trông vào pháp bảo và pháp khí e chỉ chịu nổi nửa
thời gian, cấm chế sẽ bị hủy hết!”
Ngụy Tác biết đã đến lúc liều mạng nên nghiến răng, kiếm quang như dòng thác
chảy ra, thi triển Thiên kiếm tru tà kiếm trận.
Không dám phát ra hết, Ngụy Tác vạch kiếm quyết liên tục, từng thanh phi kiếm
bắn ra nghênh đón Kim phong hỏa tuyến.
“Choang!” “Choang!” “Choang!” “Choang!” Thai thể phi kiếm đều được rèn giũa,
mỗi thanh có thể chịu nổi hai, ba làn Kim phong hỏa tuyến.
Không biết bao lâu sau, hơn nghìn phi kiếm biến thành mưa ánh sáng khắp trời,
bị đánh tan tành, có nhiều thanh cháy lên.
Hiện tại không còn cách nào khác, đành nghiến răng đua theo. Thấy nghìn thanh
phi kiếm đều bị hủy, Ngụy Tác nghiến răng lấy Bất diệt tịnh bình ra.
“Choang! Choang! Choang!” Không lâu sau, Bất diệt tịnh bình rên lên, băng tử
sắc linh quang tan hết, Hoang cổ cự ngao giáp xác tan trước rồi thành tro, cái
bình trở thành một cục tinh kim xù xì, Đại chư thiên tạo hóa bình như cột
chống trời, bao nhiêu Kim phong hỏa tuyến xung kích lên cũng vô dụng, bọn
Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ khống chế cái bình quay
tít, chặn được không biết bao nhiêu Kim phong hỏa tuyến, hóa ra đây lại là
pháp bảo hữu dụng nhất.
Bất diệt tịnh bình cũng bị thiêu chảy, Ngụy Tác đánh lôi hết pháp bảo và pháp
khí chống lại thiên kiếp ra.
“Mẹ nó chứ! Còn chưa kết thúc!”
Như gã phán đoán, dù thậm chí tiêu hao hơn nghìn phi kiếm và Bất diệt tịnh
bình, chưa đến lúc kiếp vân đổi màu thì gã đã dùng hết pháp khí cùng pháp bảo
chống lại thiên kiếp mà Kim phong hỏa tuyến vẫn trút xuống.
“Liều thôi!” Ngụy Tác nghiến răng, đỉnh đầu lóe linh quang, đưa mệnh pháp bảo
Bất hủ đế mộc ra.