Ngụy Tác đoán không hề sai.
Tử đồng cổ điện có các Hoang tộc đại năng là nơi có uy năng phòng ngự mạnh
nhất.
Nhưng chống lại liền bốn đợt, lam sắc thần văn bao quanh tử đồng cổ điện bắt
đầu tan đi, mọi Hoang tộc đại năng chìm vào hoảng sợ.
“A!”
Một Hoang tộc đại năng chỉ có hai tay nhưng mọc cánh đen chợt suy sụp tâm lý,
rực tử hắc sắc thần quang, hình thành một quang cầu, từ trong tử đồng cổ điện
sắp sụp lao ra, định chạy khỏi phạm vi thiên kiếp.
Nhưng không đầy năm trăm trượng, tử hắc sắc quang cầu bị Cửu thiên âm phong
chém tan, Hoang tộc đại năng đó bị đông cứng rồi tan thành tro.
“Ngu xuẩn!”
Bát tí Hoang tộc đại năng vỗ tám cánh tay lên không khí, thần quang lấp lánh,
tựa hồ Hoang tộc đại năng kia không bị Cửu thiên âm phong đánh chết thì lão
cũng lấy mạng y, “Trong thiên kiếp, thần thức đều bị uốn cong, dù lao thẳng
thì cũng thành vòng, một vạn dặm tương đương với mấy vạn dặm lúc bình thường,
ngươi lao như thế mà thoát thì còn là thiên kiếp hả?”
“Làm sao bây giờ?” Mấy Hoang tộc đại năng ré lên.
“Còn gì nữa, thay nhau dốc sức chống lại!” Bát tí Hoang tộc đại năng dùng ánh
mắt sát nhân nhìn mấy đại năng kêu gào, cùng lúc tử đồng cổ điện sập xuống.
“Ngươi! Ngươi! Cả ngươi! Mau toàn lực xuất! Còn lại nghe theo hiệu lệnh của
ta!” Tử đồng cổ điện sập xuống, Bát tí Hoang tộc đại năng gầm lên, chỉ vào ba
Hoang tộc đại năng.
“A!”
Ba Hoang tộc đại năng đó không sung sướng gì, một người nát ngực, hai người
không còn tí huyết nhục nào, dù qua được thiên kiếp thì cũng không hiểu có
chống nổi thương thế và đủ nguyên khí sống tiếp không, nên cả ba rống lên, hai
người phát ra màn sáng, đỉnh đầu một người lóe quang, bản mệnh pháp bảo như
cái đĩa bằng huyền thiết bay lên.
“Âm lôi này có thể truy tung khí tức tu sĩ! Sao mà chặn được!”
Đồng thời, Ngụy Tác càng nhợt nhạt, Cửu thiên âm phong có vẻ thưa hơn lôi hỏa,
tinh thần xạ tuyến cũng bị hỗn kim sắc tàn phiến chặn lại, xem ra thứ lợi hại
hơn thì nó cũng chặn được. Nhưng quan trọng là Cửu thiên âm phong giáng xuống
nhân hình thiểm điện và thú hình thiểm điện lại như vật sống, chia làm hai,
một lao vào phía gã, một đổ về xa hơn.
Ngụy Tác biết nguyên khí dao động của thị tu sĩ và pháp có sức hấp dẫn nhân
hình thiểm điện và thú hình thiểm điện như nam châm hút sắt. Làn còn lại khẳng
định là phe Hoang tộc đại năng đang chống cự, không phải sấm sét kiểu này có
sinh mệnh, biết truy tung địch thủ.
Nhưng lúc đó uy lực mỗi nhân hình thiểm điện và thú hành thiểm điện thậm chí
còn hơn lôi cầu, tích tắc là mấy chục dải hoặc cả trăm dải lóe qua, sao có thể
ngăn nổi.
Cứ thế này đừng nói hai mươi pháp khí cùng pháp bảo chuẩn bị sẵn, dù sáu mươn
món cũng không chống nổi!
“Không biết Đại thành khi thiên kinh có thể thu hút luồng sét biến thái này
không!”
Ngụy Tác cũng hết cách, hai tia ngân sắc thần quang từ sau lưng bay ra, hóa
thành hai phân thân bắn đi.
Hai phân thân lao ra, nhân hình thiểm điện và thú hình thiểm điện bị hút tới
quá nửa!
“Được rồi!”
Ngụy Tác sáng mắt.
“Keng!” “Keng!” “Keng!”
Tốc độ thi pháp của gã vượt cực hạn bình thường, phân thân bay ra liên tục.
Tuy thi triển Đại thành khi thiên kinh sẽ không ngừng tiêu hao chân nguyên và
khí huyết, như cắt một chút sợt thịt ra, với tình huống hiện tại thì không
đáng gì.
“Ha ha! Sấm sét này dù gì cũng không phải vật sống, bị nguyên khí dao động
kịch liệt hấp dẫn!”
Ngụy Tác cũng há miệng vì phân thân lao ra thì nhân hình thiểm điện và thú
hình thiểm điện đang xô đến quang tráo chỗ gã lại tản đi, có khi va vào nhau
hoặc va vào Cửu thiên âm phong mà tan thành lôi cương khí tức.
Cửu thiên âm phong uy lực đại giảm, đối với Ngụy Tác thì qua được lớp này.
“Các vị có nhiều sét như thế chứng tỏ còn chống nổi, vậy thì nên giúp tiểu đệ
thêm chút nữa, hắc hắc.” Thấy chống chọi được, Ngụy Tác trở nên nhăn nhở, đảo
mắt thi triển Đại thành khi thiên kinh, tách phân thên lao về phía các Hoang
tộc đại năng.
Trong thiên kiếp, thần thức và uy năng đều bị uốn cong, Ngụy Tác hiện tại muốn
phát uy năng đánh tới cũng không trúng, nhưng quan trọng là nhân hình thiểm
điện và thú hình thiểm điện bị nguyên khí dao động thu hút, phân thân lao ra
thì dọc đường đã bị đánh tan nhưng sấm sét bị dẫn đến gần chỗ các Hoang tộc
đại năng, ùa tới như ong vỡ tổ.
“A! A! A!”
Ngụy Tác nhẹ nhàng hẳn, lại nhân thể thừa gió bẻ măng, coi như nhà mình nhiều
chuột thì đào lỗ trên tường nhà hàng xòm rồi dùng bánh thị dẫn sang, phe Hoang
tộc đại năng triệt để điên cuồng. Vốn nhân hình thiểm điện và thú hình thiểm
điện đều là âm lôi mang theo tinh thần chân hỏa, hai loại uy năng cực lãnh cực
nhiệt cùng với sấm sét nổ vang, chống đỡ không dễ tí nào, giờ đột nhiên nhiều
hẳn lên thì ai cũng xanh lét mặt mày.
“A!” Một Tứ tí hoang tộc đại năng tế xuất bản mệnh pháp bảo hình kim sắc bài
ra bị đánh nát, thân thể nổ tung như gỗ mục, sinh cơ tắt ngóm, hao tổn quá mức
mà chết.
“Sao lại thế!” Bát tí Hoang tộc đại năng kêu lên không dám tin, cách một
tiếng, làm nát nền đất. Chỉ một thoáng, đã đổi đến toán thứ ba mà Cửu thiên âm
lôi còn nhiều hơn khiến người từng trải thiên kiếp như lão không thể hiểu nổi.
Toán Hoang tộc đại năng này tu vi với tu đạo giới hiện tại thì đều nghịch
thiên nhưng chiến lực tối đa khôi phục được ba bốn phần mười, so với Ngụy Tác
còn một điểm kém hẳn là không có pháp bảo, trước khi bị phong ấn thì các Hoang
tộc đại năng khác đã lấy hết ra đại chiến cùng Linh tộc, để chống lại thiên
kiếp thì đành dựa vào tu vi và bản mệnh pháp bảo.
“Ngươi! Ngươi! Cả ngươi! Xông lên!” Bát tí Hoang tộc đại năng hết cách, gọi ba
Hoang tộc đại năng khác bù vào, xem ra không chỉ thuần túy và Ngụy Tác và
thiên kiếp đua tiêu hao mà có tới ba phe cùng đua tranh.
“A!” Một Hoang tộc đại năng toàn lực thi pháp chợt nứt mi tâm, thương thế vỡ
ra, bạch sắc thần quang tỏa khắp toàn thân, y tan thành từng mảnh màu lam.
“Phù!” Một Hoang tộc đại năng đang điều tức vì quá hư nhược, không chịu nổi uy
năng chấn động và tinh thần nguyên khí nên gục ngã.
…
Thiên kiếp đối với các Hoang tộc đại năng đã biến thành một lò sát sinh tập
trung, mỗi tích tắc qua đi là có một Hoang tộc đại năng xuất thế đủ dọa chết
không biết bao nhiêu tu sĩ lại mất mạng, khó khăn lắm mới qua được sáu, bảy
vạn năm, chưa kịp oai hùng thì đã chết ở đây.
“Tiểu tử, ta phải xé xác ngươi!” Tứ tí hoang tộc đại năng cầm lam sắc thần
dược gần như nát lòng, không sao ngờ nổi một tiểu nhân vật trong mắt y lại dồn
tất cả vào cảnh này!
“Ha ha ha… Phân, phân, phân thêm này, bay đi, bay đi, bay vào bụi hoa nào.
Cửu thiên âm phong đừng đến, nhân hình thiểm điện a, thú hình thiểm điện ađến
thêm đi.”
Lúc đó mà các Hoang tộc đại năng thấy dáng vẻ Ngụy Tác thì e giận đến chết mất
quá nửa, vì gã vừa thi triển Đại thành khi thiên kinh vừa hầm hừ.
Trong thiên kiếp mà còn như thế, Ngụy Tác là đầu tiên trong mấy vạn năm nay,
dù Linh Lung Thiên thấy cũng sẽ muốn cho gã một cước.