“Ngụy Tác, giết ta đi! Đừng mong lấy dược gì từ ta!”
Ngụy Tác tóm lấy Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, cả hai gào lên.
Bình thường mà trọng thương trí mệnh thì ít nhất còn có thể tự tận, nhưng cả
hai không chỉ bị Ngụy Tác cắt đứt tâm mạch, thần thức cũng bị Như Lai thần
mang trọng thương, không thể khống chế chân nguyên nên thành con mồi cho gã.
Ngụy Tác không thừa lời, hạ liền mấy cấm chế, cả hai thậm chí không nói được,
gã lại lấy Huyết tinh thạch ra nhỏ cho hai người không chết.
Gã có Phổ độ thần quang nên muốn giết gì, không lo Tô Thần Huyết và Vương Vô
Nhất không khai, tiếp đó gã sẽ độ hóa cả Bích Tỳ tông tông chủ, Vạn Hoàng công
tử.
Bắt Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết đoạn Ngụy Tác đứng trên hư không nói với
các tu sĩ quanh Hoàng Thiên thành, “Những tông môn hòa đàm mau đến đây!”
Ngụy Tác không đưa ra thời hạn cụ thể như ngcác tu sĩ nghe thấy đều biết thời
đại mới đã bắt đầu. Theo điển tịch thì từ khi Đông Như Lai biến mất, tu đạo
giới có vô số đại năng tranh phong, không ai dùng nổi sức một người trấn áp
được hết nhưng giờ đã có. Những tông môn từng hòa đàm với gã không dám chậm
chễ, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến tham kiến Ngụy Tác.
“Y tạm dừng ở sơn môn Hoàng Thiên đạo.”
“Y triệu tập mọi tông môn từng hòa đàm đến để làm gì?”
Nhất thời, Hoàng Thiên thành liên tục có người ra vào, vô số quang diễm xung
thiên, tin dưa đi khắp bốn phương tám hướng, Vân Linh đại lục và Thiên Huyền
đại lục chấn động, Tịch Hàn đại lục cùng Ngọc Hành đại lục, Lưu Hỏa đại lục
cũng chấn động, thiên hạ đều cả kinh.
Ngụy Tác lên tiếng xong thì đi vào sơn môn Hoàng Thiên đạo.
Dọc đường, mọi cấm chế bị gã phá tan, từng nhà kho bị mở ra, mọi thứ bị vét
sạch.
“Thánh Vương tông tông chủ cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Đơn Nguyên tông tông chủ cầu kiến Ngụy thần quân!”
Hai làn thần huyền khí tức xuất hiện, Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý
thần quân hiển nhiên không rời Vân Linh đại lục, ở cách sơn môn Hoàng Thiên
đạo không xa nên đến ngay.
Tuy dọc đường cả hai bị thần thông của Ngụy Tác chấn kinh nhưng trận này gã
không thương tổn gì mà mười thần huyền đại năng bại thêm thảm, cả hai vẫn
không dám tin.
“Giúp mỗ giữ vị trí đó, Hư không kim hồ của Trạm Đài Linh Lan tuy khiến y trốn
vào hư không, nhưng trong hư không thì không thể chạy, y vẫn ở đó.”
Ngụy Tác vào tàng kinh mật địa của Hoàng Thiên đạo, không hiện thân mà phát
Duy ngã tâm kiếm, giáng vào chỗ Hư không kim hồ tan biến, chỉ hướng cho Thánh
Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân.
“A! A! A! …” Trạm Đài Linh Lan tuy ẩn trong hư không nhưng với Hư không kim
hồ thì vẫn hiểu rõ tình hình, thấy Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần
quân trấn giữ chỗ đó thì vừa cuống vừa sợ, nhưng không biết làm sao.
“Quảng Pháp thiên cung cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Công Đức tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Đăng Tiên tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“…”
Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân hiện thân không lâu thì đạo đạo
độn quang với tốc độ kinh nhân lao tới, các tông môn đến liên tục, phần lớn là
tông chủ và thái thượng trưởng lão.
“Kim Thạch tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Lưu Ly cung cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Thiên Dục tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“…”
Chỉ không đầy nửa canh giờ đã có năm, sáu chục tông môn đến sơn môn Hoàng
Thiên đạo, cung kính chờ đợi, không ít tông môn trước kia thậm chí không chống
lại hay hòa đàm với gã.
Ngụy Tác từ sơn môn Hoàng Thiên đạo hiện thân nói, “ai có thủ đoạn đối phó Hư
không kim hồ, bức Trạm Đài Linh Lan ra hoặc có cấm chế, y cứ ra là trọng
thương thì mỗ sẽ trả giá vừa ý.”
“A…” Trạm Đài Linh Lan suýt phát khùng trong hư không, y và mọi tu sĩ nghe
rõ, Ngụy Tác hiện tại không giết được y nhưng muốn giam y đến chết ở đó.
“Giúp mỗ tìm tung tích ma vật này, có tin là truyền đi. Vực ngoại thiên ma này
có thể nuốt kim đơn của tu sĩ để tu luyện, nguy hại lớn đến tu đạo giới.” Ngụy
Tác lại nói, đoạn dùng chân nguyên ngưng hình thành hình Tứ tí hoang tộc đại
năng.
Hiện tại trừ gã và Linh Lung Thiên thì không ai biết Hoang tộc và vực ngoại
thiên ma khác nhau, nói là vực ngoại thiên ma sẽ khiến các tông môn hoảng sợ,
càng dốc sức truy tìm Tứ tí hoang tộc đại năng.
“Cái gì, vực ngoại thiên ma?”
“Lại có vực ngoại thiên ma?”
“Trời ạ, mỗi lần vực ngoại thiên ma đến, đều dấy lên mưa máu gió tanh.”
Quả nhiên, Ngụy Tác nói xong thì tất cả xôn xao sợ hãi.
“Ai có cách phá Đại chư thiên tạo hóa bình, mỗ sẽ trả công xứng đáng!” Không
ngớt có các tông môn đến tham kiến nhưng gã lại nói.
“Ai có Chính dương tiên thảo hoặc thứ tương tự khiến bất tử minh thân hoàn
dương…”
Ngụy Tác lại nhắc đến nhưng thứ để cứu Âm Lệ Hoa và giúp lục bào lão đầu ngưng
hình, bảo các tông môn mua giúp thủy hệ yêu đơn.
Hoàng Thiên đạo thực lực hơn Hóa Thiên giáo, Ngụy Tác lấy được không biết bao
nhiêu linh thạch, để mua thủy hệ yêu đơn và thủy hệ linh dược không thành vấn
đề.
Đắc đạo được trợ giúp, ai cũng có lợi, Ngụy Tác xuất thân tiểu gian thương
Linh Nhạc thành nên hiểu rõ, nên với những tông môn hòa đàm thì gã không chiếm
tiện nghi, mà cho họ lợi lộc.
“Ngụy đạo hữu, tại hạ đến rồi! Không biết không có trận này thì tại hạ phải
trốn đến bao giờ.”
Thần huyền khí tức đột nhiên ập tới, Cực Âm thần quân và người Tiểu Cực giới
đến sơn môn Hoàng Thiên đạo.
“Cực Âm đạo hữu, liên lụu Tiểu Cực giới bị hủy sơn môn!” Ngụy Tác ra đón.
Không có Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân và Tiểu Cực giới thì e gã không
chịu được đến giờ.
“Minh Thổ tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Vạn Hoàng cung cầu kiến Ngụy thần quân!”
“Bích Tỳ tông cầu kiến Ngụy thần quân!”
“…”
Càng có nhiều tông môn ở xa đến, cả Minh Thổ tông cũng xuất hiện, không ít lão
bất tử thoát chết trong trận chiến vừa rồi lại đến, quỹ sụp xin Ngụy Tác tha
cho.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, niệm tình các ngươi bị tông chủ bức bách nên ta
tha mạng, nhưng tội sống khó thoát.” Đối với các tông môn, Ngụy Tác không hề
khách khí, bảo Cực Âm thần quân phái đệ tử Tiểu Cực giới đến các tông môn đó,
lập danh sách đồ đạc để gã chọn.
“Các tông môn nếu có pháp khí chống lại thiên kiếp thì giao dịch với mỗ, mỗ sẽ
khiến các vị mãn ý.” Ngụy Tác lại nói.
Hiện tại Ngụy Tác tìm pháp khí chống lại thiên kiếp cũng không khiến ai bất
ngờ, tuyệt đại đa số thần huyền đại năng đạt tu vi tam, tứ trọng, thấy có hi
vọng đột phá chân tiên thì đều chuẩn bị sẵn pháp bảo và pháp khí, nhân vật hơn
hẳn thần huyền đại năng cùng thời đại như gã mà không chuẩn bị mới là bất
thường. Chỉ không ai ngờ, Ngụy Tác từ Thần huyền tứ trọng đột phá đến Thần
huyền ngũ trọng sẽ nghênh đón thiên kiếp, chứ không cần tới khi đột phá chân
tiên.
Hiện tại Ngụy Tác đối diện với tông môn và thế lực của mấy đại lục.
“Thiên khung sắp cạn thọ nguyên, không chỉ của Thiên Huyền đại lục mà của mọi
đại lục đều sẽ tan.” Nói xong mọi thứ, Ngụy Tác hơi do dự rồi nói ra điều
khiến cả Hoàng Thiên thành hít hơi lạnh, ai nấy chấn kinh còn hơn trận chiến
vừa rồi.
“Cái gì, Thiên khung sắp sập?” Ai nấy tê dại, biết câu này có nghĩa là gì.
“Ngụy thần quân, tin này thật chứ?” Thậm chí có người không biết hỏi thế là
xúc phạm uy nghiêm của Ngụy Tác.
“Tin này không nhầm được. Mọi tông môn nên chuẩn bị nhưng giao dịch phải bình
đẳng, nếu cậy thế hiếp người thì là địch nhân của mỗ!” Ngụy Tác lại quát to,
ai nấy run lên. Ban nãy gã do dự có nên nói không nhưng rồi quyết định nói ra,
có chuẩn bị thì ít ra cũng cứu được tính mệnh nhiều tu sĩ. Hiện tại, gã có
thực lực định lại trật tự tu đạo giới, không sợ các đại tông môn sẽ cướp đoạt
tàn tệ hơn của đê giai tu sĩ.
“Y định lại trật tự tu đạo giới, uy nhiếp mọi đại tông môn hành sự theo quy
củ!” Nhiều người sau cơn kinh hãi thì hiểu ý gã, các đê giai tu sĩ đều cảm
kích, biết gã làm thế khác nào cứu mạng họ.