Sơn môn Hoàng Thiên đạo được bình nguyên bao quanh, trong mấy nghìn dặm bố trí
không ít cấm chế đề phòng thổ độn và đột nhập, thiên địa sáng rực.
“Ầm!” “Ầm!” …
Ngụy Tác vượt hư không, thần quang chói lọi, mỗi bước như giẫm lên lòng người.
“Ta đến san bằng sơn môn Hoàng Thiên đạo, ai không định chống lại thì đi cho
mau!” Đột nhiên, Ngụy Tác cất giọng đầy sát ý, thiên địa xôn xao.
“…” Mọi tu sĩ đến Hoàng Thiên thành quan chiến đều tắt tiếng, không ai ngờ
gã lại thản nhiên nói thế.
“Tiểu tử cuồng vọng, chết đến nơi rồi còn không biết!” Tiếng hú vang vọng từ
sơn môn Hoàng Thiên đạo vang lên, chính thị Hoàng Thiên đạo tông chủ Vương Vô
Nhất.
Ngụy Tác quang minh chính đại xuất hiện, Vương Vô Nhất rùng mình nhưng thấy tu
vi gã không có đột phá kinh nhân, nhục thân còn dấu hiệu suy bại thì y vững
lòng hẳn.
Vương Vô Nhất vốn là Vân Linh đại lục đệ nhất nhân, trước kia chỉ thần quang
pháp thân cũng đủ chấn nhiếp nhất phương, uy thế khó tưởng tượng nổi, khí độ
như đế vương nổi giận.
“Không phải các ngươi dùng Đại chư thiên tạo hóa bình bức ta ra sao? Ta đến
rồi, nếu không dám đơn đấu thì cũng không cần co đầu rút cổ như rùa đen thế
này?” Ngụy Tác cười lạnh.
“Y quá cuồng vọng, giờ mà dám nói thế.” Minh Thổ tông thần huyền đại năng giận
xanh mặt.
“Đừng trúng kế, y đang dùng cách khích tướng, để chúng ta không chịu nổi mà
một mình lao ra, dễ bị y giết. Bất quá Vương tông chủ, để xem y thấy thực lực
của chúng ta thì còn huênh hoang được nữa không.” Thiên Cửu thần quân cười
lạnh bảo Vương Vô Nhất.
“Được.” Vương Vô Nhất gật đầu, một lão bất tử sau lưng phát đạo quang hoa, kim
sắc linh quang quang tráo bao trùm phía ngoài Hoàng Thiên đạo tan đi.
“Ầm ầm!” Từng cự thú kéo kim sắc bình đài đi trên không, phát ra vạn đạo kim
quang, bên trên có kim sắc thân ảnh, thần quang hiển hóa vô số lông đuôi vàng
chói.
Kim sắc thân ảnh như thiên đến đi trước, kim quang sau lưng hình thành từng
cây thánh kiếm.
Thanh hồng sắc diễm quang dấy lên, ngưng thành thần linh cầm cổ qua.
…
Từng thần huyền đại năng vốn được Kim đơn tu sĩ coi là thần vương chân chính
đều rực thần quang, xuất hiện.
“Trời ạ, ngần ấy thần huyền đại năng, một mình đấu với ngần ấy thần huyền đại
năng!”
“Ngần ấy thần huyền đại năng tề tụ! Còn mấy thần huyền đại năng kia là ai?”
Tình cảnh quá chấn động, tuyệt đại đa số tu sĩ quanh Hoàng Thiên thành kinh
hô.
Vương Vô Nhất, Thiên Cửu thần quân, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ, Minh
Thổ tông hiện nhiệm tông chủ, Trạm Đài Linh Lan, Trung thiên tử lôi tông tông
chủ, A Tỳ thần quân, Thiên Hỏa thần quân, Vạn Hoàng công tử, tổng cộng bảy
thần huyền đại năng xuất hiện, ai nấy toát lên khí tức kinh thiên động địa.
Mỗi thần huyền đại năng đều như thần linh, Ngụy Tác tuy uy thế kinh nhân nhưng
họ vừa xuất hiện là tạo cảm giác, một thần linh đấu với ngần ấy thần linh,
không còn công bình mà gần như vô sỉ.
Mười thần huyền đại năng, dựa vào sơn môn đấu với chân tiên dã đành nhưng giờ
tụ lại chỉ để đấu với một Thần huyền tu sĩ!
“Y vẫn tiến bước! Vẫn định tấn công Sơn môn Hoàng Thiên đạo?”
“Lẽ nào y không biết càng đến gần sơn môn Hoàng Thiên đạo càng nguy hiểm, càng
dễ lọt vào phạm vi đại cấm công kích?”
Tuyệt đại đa số tu sĩ tu sĩ càng chấn kinh vì ngoài mười thần huyền đại năng
thì còn hai, ba chục Kim đơn lão bất tử ở trong sơn môn Hoàng Thiên đạo, Ngụy
Tác vẫn không dừng bước, phát động Động Hư bộ pháp, như mặt trời tiến bước. Gã
đang đi trên Hoàng Thiên thành, cách sơn môn Hoàng Thiên đạo chỉ mấy nghìn
dặm.
Hoàng Thiên đạo triệt đi chướng nhãn kim quang, ai nấy nhìn thấy trong sơn môn
là điện vũ liên miên, trông như kinh đô một nước, trên một đỉnh núi còn có mấy
tòa điện hùng vĩ, không kém gì một đỉnh núi, Ngụy Tác một mình đi tới chỗ mười
thần huyền đại năng và đại điện như thế thì trong càng nhỏ nhoi.
“Y buộc phải đến?”
“Y dù chết cũng đến.” Nhiều tu sĩ thấy lồng ngực nóng lên, có nữ tu thậm chí
nhỏ lệ, cho rằng Ngụy Tác đi trên con đường chết chắc.
Từ Bá Khí chân nhân đến Bá Khí thần quân, Ngụy Tác tuyệt đối là thần tượng của
tuyệt đại đa số đê giai tu sĩ và tán tu trong thời đại này nhưng lúc này thần
tượng đó đi trên con đường không lối về.
“Đối diện ngần ấy người mà y dám huênh hoang như thê, dám lại gần sao!” Minh
Thổ tông tân nhiệm tông chủ mặc bạch sắc cốt bào thấy Ngụy Tác vẫn đi tới thì
giận xì khói.
Hứa Thiên Ảo và Lâm Thái Hư, những nhân vật càng trẻ, càng thiên tài, thấy
người khác hơn mình thì càng không chịu nổi.
“Ngụy Tác, nếu ngươi ngoan ngoãn quy hàng thì bọn ta có lẽ sẽ tha chết cho!”
Thần huyền đại năng của Minh Thổ tông định làm nhục Ngụy Tác, gầm lên cùng
bạch sắc thần quang, thinh không sôi lên như có vô số bạch cốt khô lâu đang
lao tói.
Ngụy Tác liếc Minh Thổ tông thần huyền đại năng, “ngươi là cái thá gì!”
“Lớn mật!” Minh Thổ tông thần huyền đại năng giận run lên, “Bản tông chủ Lam
Dận, Minh Thổ tông tông chủ!”
“Y là Minh Thổ tông tông chủ! Quả nhiên thần uy phi phàm…”
“Minh Thổ tông, là siêu cấp tông môn của Ngọc Hành đại lục, thực lực vị tất
kém hơn Hoàng Thiên đạo.”
“Minh Thổ tông tông chủ? Ta đã giết một kẻ.” Nhiều người kinh hãi vì thân phận
thần huyền đại năng này nhưng câu tiếp theo của Ngụy Tác khiến tất cả nghẹn
họng. Ngữ khí của gã hiện rõ ý nghĩa Minh Thổ tông tông chủ trước kia bị gã
giết, ngươi so ra còn không đáng gì.
“Ngươi…” Thần huyền đại năng của Minh Thổ tông xanh lét mặt mày, không nói
thành lời, Ngụy Tác đến cách sơn môn Hoàng Thiên đạo nghìn dặm mới dừng, đối
diện mười thần huyền đại năng. Thấy thế, y như tìm được cớ lên tiếng, cười
lạnh, “Còn tưởng bất khả nhất thế, định đánh vào sơn môn, hóa ra chỉ hư trương
thanh thế…”
Ngụy Tác không nói gì, chỉ nhìn y.
“A!”
Đột nhiên, thần huyền đại năng trẻ tuổi đang cười lạnh gào lên thống khổ, bạch
sắc thần quang quanh mình tan đi.
“A!” … tiếng gào thảm thiết vang lên, y thậm chí không thể ngự không, rơi
phịch xuống.
Ngụy Tác chỉ nhìn là thần huyền đại năng trẻ tuổi đó mất chiến lực rơi xuống.
“Cái gì?!”
“Sao có thể?!”
“Chuyện gì hả?!”
Ai nấy co rút tròng mắt, hàn ý kinh nhân bao trùm thể nội.
“Sao vậy?!” Bọn Thiên Cửu thần quân, Vương Vô Nhất nhợt nhạt, Thiên Cửu thần
quân dồn chân nguyên cuốn lấy thần huyền đại năng của Minh Thổ tông lên định
hỏi han.
“Hà… Hà…” Nhưng thần huyền đại năng này được cứu thì cứ co người thổ máu,
mắt trợn ngược, không nói thành lời.
Đổi lại người khác e không chỉ thế, thần huyền đại năng này chỉ tu vi Thần
huyền lưỡng trọng mà lại lên tiếng đầu tiên, thần thức kém Ngụy Tác quá xa,
Như Lai thần mang giáng xuống thì nếu y không có linh dược đại bổ thần thức,
dù trận này không chết, tương lai thần thức cũng tổn thương nặng.
“A!”
Trạm Đài Linh Lan cũng đột nhiên rú lên, trên mình như có làn sóng vô hình dấy
động, sợ hồn phi phách tán phát động liễu Hư không kim hồ, biến mất.
“Không xong! Lùi mau! Y có thần thức sát phạt chi pháp!”
Mọi đại năng rống lên, điên cuồng lui lại, tạo cảm giác không phải một toán
thần linh mà là một đàn chim sẻ táo tác.
“Y có thứ chống lại thần thức xung kích!” Tích tắc đó, Ngụy Tác hiểu ra, định
nhân lúc này hạ gục Trạm Đài Linh Lan nhưng không ngờ Như Lai thần mang lại bị
pháp khí chặn được.
“Thế nào, định chạy?” Ngụy Tác lại liếc toán đại năng.
“A!”
Hư không như có vô hình lãnh điện vạch qua, Thiên Cửu thần quân gào lên, mặt
mũi méo mó, thần quang tan đi.
Ai nấy rùng mình!