Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1116: Tịnh niệm tâm kiếm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ta vốn là đệ tử Lưu gia thương hành ở Tuyết Dao thành. Tại phía bắc một nơi
cách Thiên khung hơn hai vạn dặm thì thấy cánh tay cụt bay tới.” Hoa y thanh
niên bảo Ngụy Tác, “Lúc thấy thế ta cũng cả kinh, định lại gần xem nhưng cánh
tay lao tới chỗ ta, dừng trước mặt, từ đó ta lấy được truyền thừa.”

Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Lý thần quân và Hắc Bồ Đề thiên mẫu đều kinh
ngạc, quá trình được truyền thừa này quá ly kỳ. Nhưng Ngụy Tác không cho cả ba
nghe tiếp mà lấy Bất diệt tịnh bình ra thu mình và hoa y thanh niên vào.

“Nói rõ ra đi.” Ngụy Tác vẫn nhíu, hoa y thanh niên nói ra những điều ngoài dự
liệu.

“Lúc đó trên cánh tay toàn là lam sắc quang hoa, dừng trước mặt ta thì quang
hoa lóe lên rồi tan đi, óc ta có thêm nhiều thứ.” Hoa y thanh niên không giấu,
thậm chí định qua Ngụy Tác mà biết thêm về Hoang tộc đoạn tí, “Cũng như quán
đỉnh, óc ta có thêm những thứ hiện giờ tu luyện như công pháp cùng thuật pháp,
kiến thức về Hoang cổ thực chu, thậm chí cả thượng cổ di tích.”

“Thượng cổ di tích?” Ngụy Tác giật giật chân mày, “Trừ ra còn gì? Còn lai lịch
cánh tay cụt?”

“Là di tích của thượng cổ tông môn hoặc động phủ của tu sĩ nhưng vì quá lâu
nên có những chỗ không còn, có chỗ bị thăm dò rồi, tìm hết mọi chỗ thì tại một
nơi, ta lấy được pháp y này và vài đạo giai cổ bảo. Không có mấy tác dụng. Trừ
ra, không có ghi chép gì nhắc đến lai lịch cánh tay.”

“Ngươi cho biết địa điểm cụ thể lấy được cánh tay và những gì lấy được từ cánh
tay, trừ hai nhánh Hoang cổ thực chu, cả cách luyện hóa nữa.” Ngụy Tác trầm
ngâm một lúc mới nói.

Ngoài mặt gã bình tĩnh nhưng trong lòng như kinh đào hãi lãng.

Nếu hoa y thanh niên lấy được ở di tích như Bắc Mang đại chiến một cánh tay
cụt hoặc điển tịch, hoặc phát hiện động phủ của Hoang tộc đại năng nào đó thì
gã không hề chấn kinh, nhưng từ trên không bay tới thì quá ly kỳ.

Lâm Phong Hoa được Tam Hoàng tông truyền thừa, có được cánh tay cụt khiến gã
hoài nghi y cũng được một cánh tay bay tới truyền thừa. Thậm chí, gã hoài nghi
Trạm Đài Linh Lan dù được Hư Không đạo nhân truyền thừa thì cũng nhờ thế mà có
cánh tay cụt.

Cánh tay cụt từ dâu bay tới, sao lại có cánh tay phi độn? Có phải mọi cánh tay
cụt đều ở man hoang hoang nguyên đó, hay vùng đó có gì đặc biệt cổ quái?

Nhất thời đầu óc gã ngập câu hỏi, nhưng Lâm Phong Hoa đã bị giết, muốn có thêm
manh mối thì cần bắt sống Trạm Đài Linh Lan.

“Ngươi nói lúc đó đi cùng hai bằng hữu, họ là ai? Họ có cùng đến tra xét
không? Sao chỉ mình ngươi được truyền thừa?” Ngụy Tác hít sâu một hơi hỏi. Tuy
gã chưa nghe nói đến Lưu gia thương hành nhưng Tuyết Dao thành là thành trì ở
Tịch Hàn đại lục nam bộ, thương hành ở đó thì thế lực cũng không đáng gì, tức
là trước khi hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa cũng chỉ là hạng nhỏ
nhoi.

“Hừ, họ thấy cánh tay, cho là bất phàm, định cướp đoạt nên bị ta giết rồi.”
Hoa y thanh niên hừ lạnh, “Họ là sư huynh ta, quan hệ cũng không tệ, nhưng
cánh tay cụt dừng trước mặt ta, uy năng trong đó như quán đỉnh, ta trực tiếp
lĩnh ngộ được thuật pháp, nên tu vi học tuy cao hơn ta nhưng không phải đối
thủ.”

Ngụy Tác hơi biến sắc.

Trước đó gã cho là bọn Thánh Vương tông tông chủ thì còn tha được, các tông
chủ bị tông môn truyền thừa hạn chế, hòa thượng chạy được thì còn miếu, bị
hàng phục rồi thì không dám làm gì, nhưng hoa y thanh niên là tán tu, không có
gì e dè. Y hành sự thập phần độc ác, quả quyết, là nhân vật kiêu hùng, lúc
trước gã và Linh Lung Thiên chỉ muốn hỏi xem việc có liên quan đến cánh tay
Hoang tộc, kết quả hoa y thanh niên hạ sát thủ.

Hoa y thanh niên nhắc đến việc giết hai sư huynh như bóp chết hai con kiến,
không hề e dè, tâm tính này càng khiến Ngụy Tác quyết không để lại y.

“Tư chất tu luyện của họ so với ngươi thế nào?” Ngụy Tác dâng sát ý nhưng
không tỏ vẻ gì hỏi hoa y thanh niên.

“Cả hai đều Chu thiên ngũ trọng, ta tuy Chu thiên lưỡng trọng nhưng họ nhập
môn sớm hơn mười năm, thiên tư tu luyện rất thường.” Hoa y thanh niên tỏ vẻ
coi thường.

Ngụy Tác hồi lâu không nói gì, trong lòng dậy sóng.

Hiện tại gã gặp ba kẻ được Hoang tộc truyền thừa là Lâm Phong Hoa, Trạm Đài
Linh Lan, và Trác Thanh Ngưng này.

Cả ba có điểm chung là tựa hồ không biết gì về Linh tộc và Hoang tộc, cả việc
được Hoang tộc truyền thừa cũng không biết.

Cả ba đều có thiên tư tu luyện, thậm chí tâm cơ cực kỳ bất phàm, Trạm Đài Linh
Lan và Trác Thanh Ngưng đã đột phá đến thần huyền, Lâm Phong Hoa nếu không bị
gã giết, có được thiên long trủng thì thần thông vị tất kém gã.

Nếu Trạm Đài Linh Lan cũng có Hoang tộc đoạn tí, thì quả thật ánh tay này thật
đáng sợ khi chọn truyền thừa giả.

Hoang tộc đại năng còn sóng tất nhiên không ra được nhưng dùng thủ đoạn tự tàn
thân thể tìm truyền thừa giả.

Nhưng cũng như thần niệm của Kiếm vương lão tổ cực kỳ đáng sợ.

Nhưng cánh tay từ đâu tới, có Hoang tộc truyền thừa, nhưng không nhắc đến
Hoang tộc là gì? Ngụy Tác nhất thời không nghĩ thấu.

Ngụy Tác trầm ngâm, hoa y thanh niên mắt lóe hàn quang như độc xà, không biết
tính toán gì mà thoáng sau đã ghi lại hết truyền thừa của Hoang tộc đoạn tí,
trừ hai nhánh Hoang cổ thực chu.

Việc liên quan đến Hoang tộc truyền thừa tuy vì Tứ tí hoang tộc xuất thế mà
càng quan trọng nhưng với gã thì không phải việc trọng yếu nhất. Hoa y thanh
niên viết nhưng điều đã biết ra là gã cầm ký sự thanh phù lên đọc.

“Từ hàng phương hoa kinh… Tịnh niệm tâm kiếm… Hoang cổ bản thảo kinh…
Lạc cúc hoang nguyên…”

Thần thức quét qua, Ngụy Tác phát hiện thứ mình cần.

Công pháp của hoa y thanh niên là Từ hàng phương hoa kinh, đối với Ngụy Tác
hiện tại cũng thập phần kinh nhân, trực tiếp luyện hóa được linh dược chứa
kịch độc và nguyên khí bất lợi. Môn công pháp này tương tự Thủy hoàng phệ nhật
quyết, chỉ là linh dược chứa kịch độc không nhiều như thủy hệ yêu đơn, tốc độ
tu luyện chậm hơn Thủy hoàng phệ nhật quyết.

Từ hàng phương hoa kinh cũng có chỗ đặc biệt là những nguyên khí, độc tố bất
lợi trong linh dược, khi tu luyện sẽ tụ vào một khiếu vị, lúc đối địch sẽ phát
ra khiến đối thủ tổn hại.

Tương đương với lợi dụng được hết mặt lợi và mặt hại của kịch độc linh dược.

Chỉ là nguyên khí, độc tố bất lợi này khi đột phá thần huyền thì mới theo công
pháp tích lại, hoa y thanh niên hiển nhiên mới đột phá thần huyền nên chưa
tích tụ được, không thì Ngụy Tác đối phó không dễ.

Khóc trách lúc Ngụy Tác trò chuyện với Linh Lung Thiên, nói rằng Hoang tộc đại
năng tu luyện công pháp này là chủ lực trận chiến Bắc Mang, lúc nó nhớ lại có
nói trong vòng chiến đó có đào sắc độc chướng cực nồng, nhiều đại năng tu vi
hơi kém hơn không thể nhúng vào.

Hà huống, còn Hoang cổ bản thảo kinh!

Thiên kinh văn này chép lại công dụng và cách vận dụng các loại Hoang cổ thực,
thậm chí có công thức luyện đơn!

Hoang cổ thực chu ghi trong này chỉ Hoang tộc mới hiểu chứ bên ngoài không có
truyền thừa, ít nhất Ngụy Tác tiếp xúc với ngần ấy điển tịch, mà không có ghi.

Từ hàng phương hoa kinh không đáng gì nhưng Hoang cổ bản thảo kinh thì như hổ
thêm cánh, có hai thiên kinh văn này mà không tu thành thần huyền thì không
còn thiên lý.

Tim gã thắt lại vì thần thức sát phạt chi pháp của hoa y thanh niên là Tịnh
niệm tâm kiếm.

Lực sát thương với thần thức đích xác không bằng Như Lai thần mang, nhưng có
cách tăng cường thần thức!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận