Nhất thời cả động quật chỉ còn tiếng thở hồng hộc.
Ngụy Tác im lặng nhìn bọn Thánh Vương tông tông chủ.
“Thánh Vương tông sẽ công khai kết minh cùng ngươi, đồng thời lập danh sách,
ngươi chọn gì cũng được, chỉ cần được như Đăng Tiên tông nhất dạng, không bị
hủy hoại truyền thừa.” Thánh Vương tông tông chủ lên tiếng đầu tiên. Sau khi
tụ lại nhục thân thì trông y thô thiển nhất nhưng không ngốc, biết là lúc mặc
cả điều kiện, không phải lúc hoài nghi Ngụy Tác có giữ chữ tín hay không.
Quan trọng nhất là y và Ngụy Tác có cừu oán lớn nhất, Vạn cổ thánh vương kinh
thì đối phương đã có y ít có thứ gì hấp dẫn nhất, nếu không thể hiện thái độ
đầu tiên thì e sẽ chết trước.
“Thánh Vương tông đưa ra điều kiện gì, Đơn Nguyên tông cũng thế.” Ngọc Lý thần
thoáng do dự nhưng thở dài nói. Y hiểu với thần thông của Ngụy Tác thì có thêm
đại năng đến tất kết quả cũng như họ.
Trừ phi tin Ngụy Tác lấy được Như Lai thần mang truyền ra, trong các đại năng
có thứ khắc chế thì còn có thể đối phó Ngụy Tác nhưng nếu tin đồn ra thì còn
ai dám đến, lần vây giết này coi như thất bại.
Hiện tại Ngọc Lý thần quân thậm chí hoài nghi, rời khỏi Minh vĩnh băng xuyên
rồi thì ai khắc chế được gã?
E là gã một mình đấu với các siêu cấp đại thế lực, họ buộc phải thần phục hoặc
bị gã đánh bại.
Hiện tại gã có Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang, tương đương với Đông Như
Lai vô địch tu đạo giới mấy nghìn năm trước.
“Ta giết các vị rồi đến Thánh Vương tông và Đơn Nguyên tông thì khác gì?” Ngụy
Tác lạnh lùng nhìn hoa y thanh niên, “Xem ra cần bàn bạc với ngươi.”
“Ta…” Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân nhất vốn mặt cắt không
còn hột máu lại càng nhợt nhạt. “Ngươi không cần giải một số cấm chế, từ rày
ta tôn ngươi làm chủ, cùng đối phó bọn Vương Vô Nhất!” Sững lại đoạn Thánh
Vương tông tông chủ toát mồ hôi lạnh.
“Ta… Ta cũng như thế.” Ngọc Lý thần quân nghiến răng.
“Ta sẽ cho ngươi biết hết nhưng ngươi phải thả ta, ta không muốn bị hạ cấm
chế, phải nghe lệnh ngươi thì có khác gì.” Mắt hoa y thanh niên lóe lên, nói
thế.
“Được, ta nhận hết.” Ngụy Tác gật đầu, gã tự có tính toán, đại năng tu vi càng
cao, càng không đành rũ bỏ nhất thân tu vi, nhất là những người có tông môn
bối cảnh thì càng coi trọng tông môn, thành ra Thánh Vương tông tông chủ và
Ngọc Lý thần quân rất dễ khuất phục, còn hoa y thanh niên không dễ đối phó.
“Ghi lại hết thuật pháp và thần văn.” Không cho cả hai cơ hội biện bác, Ngụy
Tác lấy ra không ít ký sự thanh phù, đưa cho Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc
Lý thần quân, giải khai một đạo cấm chế.
Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân toàn thân nát hết xương cốt,
pháp khí và nạp bảo nang bị Ngụy Tác lột sạch, lại bị gã hạ mấy đạo cấm chế,
không thể đấu nổi, nhưng cả hai vẫn còn tu vi nên ghi chép thuật pháp đơn giản
hơn Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhiều.
Bảo cả hai ghi lại hết công pháp, thuật pháp và thần văn, Ngụy Tác nhìn hoa y
thanh niên thì biết y không dễ chịu lép.
“Ta không tin lời ngươi hứa, ta sẽ cho ngươi biết một phần, lúc thả hẳn thì ta
sẽ nói nốt.” Quả nhiên, hoa y thanh niên nói.
“Thế nào mới là thả thật sự?” Ngụy Tác tỏ vẻ chế nhạo.
“Chí ít trăm phần trăm xác định ta có thể an toàn, như ta vào truyền tống pháp
trận, nằm ngoài phạm vi thần thức xung kích của ngươi. Cho ngươi biết những gì
còn lại xong là ta phát động truyền tống pháp trận.” Hoa y thanh niên nói.
“Xem ra ngươi đã động não, định vào truyền tống pháp trận rồi thì phá một đầu
đi, ta sẽ không thể đuổi kịp.” Ngụy Tác nhìn hoa y thanh niên, cười lạnh,
“Ngoài phạm vi công kích thì ta sao biết ngươi cho ta biết những thứ còn lại,
mà sẽ phát động truyền tống pháp trận đi mất? Ngươi chắc chọn truyền tống pháp
trận cự ly xa hả?”
“Ta sẽ nhấn mạnh lần cuối.” Hoa y thanh niên nhãn quang lóe lên: “Ta không
nhầm thì nếu ngươi không có linh dược đại bổ thần thức thì thần thức khẳng
định sẽ tổn thương vĩnh cửu, tu vi cũng đã chạm đến đại đạo pháp vực, thần
thức tổn thương đủ khiến ngươi gặp khó khăn khi lĩnh ngộ nguyên khí pháp tắc,
thậm chí vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực.”
Y tiếp lời, “Cho ngươi biết, trong số Hoang cổ thực chu của ta có hai nhánh có
thể đại bổ thần thức, đạo thần thức sát phạt chi của ta cũng có cách tu luyện
và tăng cường thần thức. Ta chỉ cần giữ hai nhánh Hoang cổ thực chu và cách
luyện hóa cùng pháp môn đó. Như Lai thần mang tuy lợi hại nhưng thần thức của
ta không bị thương nặng như ngươi nên hai nhánh Hoang cổ thực chu đó vô dụng
với ta, công pháp cùng thuật pháp khác thì đã cho ngươi biết, chỉ giữ lại một
môn pháp môn bảo mệnh, ngươi yên tâm chưa.”
“Không được, ta cùng lắm chỉ cho ngươi hai nhánh Hoang cổ thực chu và cách
luyện hóa, đạo thần thức sát phạt chi pháp của ngươi phải giao ra hoàn chỉnh.”
Ngụy Tác quả quyết bảo hoa y thanh niên.
“Ngươi cẩn thận thế cũng dược.” Hoa y thanh niên cũng cười lạnh, “Thần thức
ngươi chỉ cần trong ba ngày không luyện hóa hai nhánh linh dược đó thì tổn
thương vĩnh cửu. Nên chỉ cần ngươi đưa ta tới truyền tống pháp trận để thả ta
thì ta sẽ đáp ứng điều kiện, để lại hai nhánh Hoang cổ thực chu và cách luyện
hóa.”
Ngụy Tác mắt ánh lên liên tục.
Hoa y thanh niên nói không sai, liên tục động dụng Như Lai thần mang thì gã
nhận ra không có cực phẩm linh dược để luyện hóa thì thần thức sẽ tổn thương
vĩnh cửu.
Nhưng thả hoa y thanh niên thì nằm ngoài tính toàn của gã nên cần tính đối
sách tiếp theo.
Mục quang lóe lên mấy lần, Ngụy Tác tính toán lại, nhìn hoa y thanh niên, lấy
ra hơn mười tấm ký sự thanh phù rồi giải khai một đạo cấm chế, “Được, ta đáp
ứng điều kiện.”
“Kỳ thực ta đã đoán ra, ngươi cũng như ta, được một cánh tay cụt. Ta muốn biết
ngươi lấy được trong trường hợp nào, còn nữa trước kia ngươi không biết Như
Lai thần mang, đột nhiên sao lại biết?” Hoa y thanh niên phát chân nguyên, ghi
lên ký sự thanh phù đồng thời hỏi Ngụy Tác.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng sáng mắt.
Ả cũng không nghĩ thông nơi này vì sao có Như Lai thần mang, ả đã đọc kinh
văn, biết kinh văn này không khó lý giải với tu sĩ như Ngụy Tác, lại càng
không hiểu vì sao tận giờ gã mới đến tu luyện.
“Công pháp của ta, cả cánh tay cụt là lấy từ một tu sĩ như ngươi. Nên ta muốn
biết ngươi lấy được bằng cách nào. Như Lai thần mang thì trong khi bị truy
sát, ta phát hiện manh mối Đông Như Lai mà đến đây luyện thành.” Ngụy Tác bảo
hoa y thanh niên.
“Trong lúc bị truy sát mà tìm được manh mối… Người tính không bằng trời
tính.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhợt nhạt. Nhiều việc, chỉ thiếu một bước là có kết
quả khác nhau, nhưng hiện tại phe ả thất bại không phải vì giao chiến mà vì
thiên ý lộng nhân, thời vận không đủ.
“Ngươi không biết?” Hoa y thanh niên ngẩn ra, “Kỳ thực ta cũng không biết cánh
tay tới thế nào, lúc lấy được thì cùng hai bằng hữu thu hái tại man hoang
hoang nguyên, kết quả thấy nó lao tới như vẫn tinh.”
“Như vẫn tinh?” Ngụy Tác nhíu mày, dùng đạo thuật pháp của Đông Hoang tông nên
biết y nói thật.
“Trước kia ngươi là ai? Tại chỗ nào trong man hoang hoang nguyên thấy cánh tay
cụt lao tới như sao băng? Ngươi từ đâu mà có được truyền thừa?” Hơi nhíu mày,
Ngụy Tác lại hỏi.