Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1112: Địa khí ngút trời

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu tuy tu vi phế hết, nhưng kiến thức và cảm tri vẫn hơn xa
người thường.

Thoạt nhìn kinh văn Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang, Động Thiên thần hỏa
là ả biết đích đích xác xác là vô thượng cường pháp.

Ả hiểu rõ kinh văn đó có ý nghĩa gì.

Ả cũng có hi vọng duy nhất là các đại năng đến trước khi Ngụy Tác tham ngộ
được Như Lai thần mang.

Hiện tại, Ngụy Tác không chỉ tham ngộ được Như Lai thần mang, mà ôn dưỡng thần
thức đến mức có thể thi pháp, Như Lai thần mang thì dù tu vi của ả khôi phục
cũng không ngăn được.

Ả cũng hiểu rõ các đại năng vây giết Ngụy Tác đều có mục đích riêng nên không
thể đến cùng lúc, dù gã không giết hết được nhưng thoát thân không thành vấn
đề.

Nên khi gã mở mắt ra là ả hoàn toàn suy sụp.

“Tha cho Đại Hỉ tông?” Thấy Hắc Bồ Đề thiên mẫu chịu lép, Ngụy Tác cười lạnh:
“Đừng quên ta và Đại Hỉ tông vốn không có ân oán, ngươi tự tìm đến ta.”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng không chủ động đối phó Đại Hỉ tông, để Đại Hỉ tông tiếp
tục truyền thừa là được.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu hiểu ý nên van xin, “Ta sẽ để
Đại Hỉ tông thần phục ngươi như Đăng Tiên tông.”

“Trước kia ngươi là tông chủ, bảo Đại Hỉ tông làm gì tất không ai phản đối
nhưng sau khi ngươi chết, liệu Đại Hỉ tông còn nghe lời không?” Ngụy Tác nghe
Hắc Bồ Đề thiên mẫu nói, cũng thoáng khoái ý.

“Ta sẽ cho ngươi biết đại cấm và bí ẩn của Đại Hỉ tông, đồng thời đưa thủ dụ,
dù các thân truyền đệ tử không tin thì ngươi vẫn có thể tùy ý ra vào, chế trụ
những nhân vật cao cấp của Đại Hỉ tông, không cần giết chóc.” Hắc Bồ Đề thiên
mẫu biết bị Phổ độ thần quang luyện hóa thì cũng nên, giờ nói ra thì Đại Hỉ
tông còn cơ may truyền thừa.

“Được, ta đáp ứng điều kiện này.” Ngụy Tác gật đầu với Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

Vốn gã san bằng một tông môn xong thì không muốn giết chóc thêm nữa, cũng chưa
chắc sẽ tới Đại Hỉ tông, điều kiện Hắc Bồ Đề thiên mẫu với gã vô hại.

“Từ lúc ta luyện Như Lai thần mang đến giờ là bao lâu?” Đoạn gã hỏi thẳng.

“Hai ngày rưỡi.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu thấy gã gật đầu thì thở phào, mắt mờ hẳn
đi, không còn hung diễm nữa.

“Ghi hết thuật pháp, phẩm giai nào cũng được ra.” Ngụy Tác lấy ra một nhánh
linh dược, dùng chân nguyên nghiền nát cho vào thể nội Hắc Bồ Đề thiên mẫu,
lấy ra cả mớ ký sự thanh phù. Đồng thời gã cảm tri kỹ, ẩn ẩn ước ước có nguyên
khí dao động, rõ ràng có đại năng đến gần Minh vĩnh băng xuyên, chỉ là gã
không rõ ai đến, đối phương có biết phương vị cụ thể của gã không.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu không còn nghĩ gì, liên tục ghi kinh văn vào ký sự thanh
phù. Mỗi khi ả hoàn thành, Ngụy Tác cầm lên quét thần thức vào đọc nội dung là
thuật pháp gì.

“Yên không hàng ma xử.”

“Ưu đàm ma liên.”

“…”

“Đây là pháp môn Pháp ngoại kim cương: Vô lượng ma thân?”

Thoáng sau, Hắc Bồ Đề thiên mẫu không chỉ ghi đủ sáu đại đạo pháp vực mà cả
kinh văn Pháp ngoại kim cương.

Khó trách Hắc Bồ Đề thiên mẫu vừa đen vừa cao như thế, đích xác như Ngụy Tác
suy đoán, “Vô lượng ma thân” tu luyện đến cùng thì có màu như thần thiết, càng
tu luyện, càng luyện hóa các loại thần thiết tinh anh thì da càng tối. Hiện
tại khí huyết Hắc Bồ Đề thiên mẫu kịch liệt lưu động thì mới ánh lên màu thần
thiết nhưng theo kinh thì đạt mức cao tất không cần khí huyết hoạt động cũng
được như thế.

“Phật ma pháp tâm? Môn thuật pháp bạo phát khí huyết… Thiên ngưỡng dao cảm
kinh? … Đúng là trời giúp ta!”

Mắt Ngụy Tác sáng lên khác thường.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu vừa ghi xong một tấm ký sự thanh phù. Một môn là Phật ma
pháp tâm, chính thị bí pháp liên tục kích phát khí huyết khiến nhục thân tăng
gấp mấy, từng dùng đấu với gã.

Đạo bí pháp này dùng uy năng đặc biệt bảo vệ tâm mạch, tăng tốc độ vận hành
khí huyết gấp mấy. Tuy khi đối địch không thể duy trì lâu, tổn thương đến tâm
mạch nhưng vốn là một môn luyện thể bí thuật tuyệt cường. Thi triển mà không
làm tổn thương kinh mạch thì lâu dần, nhục thân càng cao cấp.

Vô lượng ma thân cần đạo thuật pháp này phối hợp, bình thường tu luyện cũng
cần liên tục thi triển để chấn động khí huyết, gột rửa nhục thân, tiêu trừ vết
thương do bị kim thiết nguyên khí xâm thực.

Vô lượng ma thân cần tìm nhiều thần thiết tinh anh, hạn chế rất nhiều, vị tất
sánh với Thiên long quần tinh tôi thể thuật và Vạn cổ thánh vương kinh nhưng
Phật ma pháp tâm với cách kích thích khí huyết để tôi luyện nhục thân thì Ngụy
Tác có thể dùng, là tôi thể cường pháp cực kỳ hữu dụng.

Thiên ngưỡng dao cảm kinh là thuật pháp cảm tri khí tức đối phương mà Ngụy Tác
thèm muốn đã lâu.

Lúc đấu với Vũ Hóa Ứng Thiên, gã biết y có một môn thuật pháp như thế, cách y
bốn nghìn dặm là y nhận ra.

Lần đó công phá sơn môn Vũ Hóa thế gia xong, không lấy được môn đó ở trong chỗ
tàng kinh khiến gã rất tiếc nuối.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu lại có pháp quyết tương tự, qua nguyên khí dao động cực
nhẹ mà cảm nhận đối phương, thuật pháp này không như thần thức, có thể cảm tri
rõ cảnh vật nằm ngoài phạm vi thần thức nhưng có yêu thú và tu sĩ phát ra
nguyên khí dao động kịch liệt thì lại cảm tri được trước.

“Hắc Bồ Đề thiên mẫu, dừng lại đã, nói cho ta nghe những chỗ vi diệu khi Thiên
ngưỡng dao cảm kinh thi pháp.” Ngụy Tác cầm kinh văn môn thuật pháp không được
coi trọng lên bảo Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

Có đại năng trực tiếp chỉ điểm cách thi pháp, lĩnh ngộ dĩ nhiên càng nhanh.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu mất hết hung diễm, căn bản không dám cãi lại, nghe Ngụy
Tác nói thì giải thích rõ ràng ngay.

Ngụy Tác hiện tại lĩnh ngộ không biết bao nhiêu thuật pháp, khả năng lĩnh ngộ
cực kỳ kinh nhân, được Hắc Bồ Đề thiên mẫu giảng giải thì chỉ mấy chục tích
tắc sau là đã triệt để lĩnh ngộ đạo pháp quyết.

“Chát!”

Tâm niệm lóe lên, gã lại thi triển thuật pháp, hư không tựa hồ có vô số tinh
quang thấu vào thiên linh, đồng thời cảm tri rõ có ba làn khí diễm cách mình
và Hắc Bồ Đề thiên mẫu không đầy ba nghìn năm trăm dặm, đang lao nhanh tới.

“Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên, còn một người nữa là Thần
huyền tứ trọng đại năng.”

Đạo thuật pháp này thi triển ra thì không biết gì về cảnh vật bên ngoài, như
có ba đại năng đang đến, không rõ có phi độn trên không gian hay không, nhưng
cảm tri rõ về ba người, Ngụy Tác như có trực giác, nhận ra hai trong số đó là
Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa. Khí
tức một người còn lại rất lạ, không phải đại năng nào từng gặp.

“Tốt lắm, chỉ có ba tên này, y được Hoang tộc truyền thừa, uy hiếp lớn nhất
đến ta, trừ y trước vậy!”

Cảm nhận rõ ba người, Ngụy Tác dấy lên sát ý lạnh lùng. “Vù”, gã đốt Thái cổ
hung hỏa, thiêu ba thiên kinh văn đã rõ thành tro, đồng thời phong ấn Hắc Bồ
Đề thiên mẫu, kích phát Man thiên cổ phù của hoa y thanh niên.

Man thiên cổ phù để chạy trốn thì chỉ được một lần, còn bị thu mất nhưng để
đánh lén thì quá thích hợp.

Kích phát Man thiên cổ phù, Ngụy Tác rực hắc hỏa, đốt cháy mặt đất rồi dùng
Địa Mẫu cổ kinh cảm ứng địa mạch, lao tới chỗ ba người.

“Không nhầm đâu, y đang ẩn trong lòng núi, có lẽ ôn dưỡng thần thức, khi động
thủ thì Ngọc Lý thần quân kích phát đạo cổ phù đó, để tránh y chạy thoát, đêm
dài lắm mộng.” Phía trên Minh vĩnh băng xuyên có độn quang chói lòa lao tới,
là Thánh Vương tông tông chủ cùng hoa y thanh niên, Ngọc Lý thần quân, đang
nhắm hướng ngọn núi của Đông Như Lai.

“Sao thế?”

Cả ba đột nhiên thấy dưới địa mạch có tiếng vạn con ngựa tung vó, như có địa
khí sôi trào, cơ hồ địa chấn, hỏa sơn phun lên.

“Oành!”

Cả ba chưa kịp phản ứng, mấy nghìn trượng phía dưới nứt toác, từng tảng băng
bay lên, bạch sắc khí trụ trào ra.

“Là y! Y không ở trong núi mà chủ động lao ra! Còn dẫn động địa khí!”

Cả ba thấy trong bạch khí có quang hoa chói lòa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận