Linh Lung Thiên, Nguyên Âm lão tổ và bọn Cơ Nhã đều bị thu vào Đại chư thiên
tạo hóa bình, rồi gã bị địch nhân không thể địch nổi như Hắc Bồ Đề thiên mẫu
truy sát, tái đó là Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên cho gã một
đòn nặng, phảo lần thứ hai dùng cách như ở thú triều để thoát thân.
Tuy nhục thân và thần thức tơi tả so với khi đỉnh cao nhưng ý chí càng bền
chắc, tạo cho Hắc Bồ Đề thiên mẫu cảm giác tựa nhân hình thần binh.
“Là đỉnh núi đó!”
Đứng trong tuyết đổ, Ngụy Tác nhìn ngọn núi ghi trong pháp y của Đông Như Lai,
thân ảnh loáng lên lao tới.
Mấy nghìn năm rồi, băng xuyên và băng phong ở đây đều thay đổi, nhiều ngọn
thấp hơn hẳn nhưng chỉnh thể không hề biến hóa, đồ án Đông Như Lai ấn trên
pháp y rất đơn giản, chỉ là hình vẽ, không có ghi chú cụ thể nên lúc này rất
rõ.
“Y dùng thiên phương bách kế chạy đến đây? Định làm cái gì! Nơi này đúng là
chó ăn đá gà ăn sỏi!”
Hắc Bồ Đề thiên mẫu tuy bị Ngụy Tác chế trụ, không động đậy nổi ngón tay nhưng
nhìn rõ, chợt có ý nghĩ này.
“Vù!”
Ngụy Tác đến gần đỉnh núi liền hóa ra Thái cổ hung hỏa hình hắc sắc linh chi,
liên tục thiêu đốt, cực nhiệt cực hàn xung kích, hơi nóng phun trào khiến lòng
núi sụp xuống, từng tảng băng mấy vạn cân rơi ầm ầm.
“Đây là?”
Đột nhiên, Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề thiên mẫu co rút tròng mắt, đỉnh núi dày cả
nghìn mấy trượng, toàn bộ đều là băng xuyên, phần lớn tan vỡ thì lộ ra thân
núi trắng xám, ẩn ẩn ước ước có bạch quang, khác với những nơi khác.
Độn quang lóe lên, Ngụy Tác xách Hắc Bồ Đề thiên mẫu đến trước chỗ có bạch
quang khác hẳn.
Bạch quang là một dải băng như cánh cửa khép kín lối vào một sơn động.
“Lẽ nào y giấu gì hay bố trí gì trong đó?” Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhìn rõ thì
thoáng nghĩ.
Dải băng do phổ thông thủy khí ngưng thành, không có nguyên khí dao động, nên
từ ngoài nhìn vào, dù thần huyền đại năng, thậm chí chân tiên cũng không thấy
gì lạ, nhưng màu sắc khác hẳn băng xuyên, rõ ràng có người ngưng kết thủy khí
mà thành, thậm chí cố ý chỉ dẫn phương vị. Chỉ cần dùng thuật pháp làm tan là
nước chảy ra lại ngưng kết, thành màu vốn có của băng xuyên.
“Phù!” Ngụy Tác hít sâu một hơi, tâm thần triệt để bình tĩnh lại.
Gã không dùng thuật pháp, chân nguyên cuốn một dải băng lớn lên nhưng bên
trong dải băng không có thứ gì đó, sơn động cũng toàn băng, tựa hồ càng vào
trong toàn là trụ băng dựng đứng.
Mục quang lóe lên, Ngụy Tác phát mấy đạo hỏa quang, nhiệt lực bình bình, chỉ
làm tan phần nào băng xuyên chảy theo vách núi, lại băng phong Hắc Bồ Đề thiên
mẫu và gã.
Bên ngoài vẫn là bão tuyết, hai tuần hương qua đi, tuyết đọng lại khiến tu sĩ
mới đến Minh vĩnh băng xuyên không nhận ra biến đổi của lưng núi.
Xong việc, quanh Ngụy Tác có một lớp lửa mỏng, bao lấy gã và Hắc Bồ Đề thiên
mẫu, băng khắp ớn động tan ra, nhưng nước không chảy được, kêu canh cách ở cửa
động, ngưng kết sau lưng.
Sơn động vắ xuống, tựa hồ còn kéo dài, như vươn xuống sâu dưới địa mạch.
Đào thêm mấy nghìn trượng, thân thể Ngụy Tác run lên, phía trước hẫng hụt, vào
một động quật rộng!
Dòng nước bị thuật pháp thiêu thành nước chảy vào động, rải trên nền.
Nền động quật đều là hôi bạch sắc nham thạch, Ngụy Tác run lên, tụ hết tinh
thần vào giữa động, thậm chí không hề chú ý xem động rộng bao nhiêu.
Giữa động quật có một thạch ốc nhỏ chất bằng hôi bạch sắc nham thạch thông
thường, không khác gì gian nhà của gã lúc ở Linh Nhạc thành.
“Ở đây lại có một gian thạch ốc, lẽ nào y thật sự để thứ gì kinh nhân trong
đó?” Hắc Bồ Đề thiên mẫu tỏ ra thập phần chấn kinh, không biết Ngụy Tác đến
đây làm gì nhưng gã chấn động như thế thì ả rất rõ, hơn nữa động quật tựa hồ
do người mở, rộng chừng trăm trượng, không có cấm chế hay quang hoa.
Chỉ vài tích tắc, gã cố trấn định tâm thần, nhìn quanh rồi lướt vào gian thạch
ốc.
Không hề có linh quang và nguyên khí dao động, tcửa cũng đơn giản, chỉ chặn
một tảng đá lên.
Lại hít sâu một hơi, Ngụy Tác vung tay hút tảng đá sang bên.
“Trong này ghi thứ gì đó cực kỳ quan trọng với y? Sao giờ y mới đến?” Hắc Bồ
Đề thiên mẫu mục lực hơn xa tu sĩ tầm thường, Ngụy Tác hút khối đá lên là ả
nín thở, nhìn rõ nhiều chữ.
“Động Hư bộ pháp!”
“Như Lai thần mang!”
Hỏa quang từ tay Ngụy Tác bốc lên, gã chưa vào gian thạch thất, não hải tựa hồ
lóe ánh chớp, thân thể run run.
Gã nhìn thấy hai hàng chữ trong mớ chữ dày đặc.
“Đúng rồi… không bố trí cấm chế, không có nguyên khí dao động thì lại không
bị phát hiện…”
Ngụy Tác cực kỳ kích động, không biết đứng bao lâu mới bình tĩnh lại, đi vào
gian thạch thất.
“Ta là Đông Như Lai, cùng Mộc Lan Thương luận đạo ở đây, nhờ cảm ngộ sáng tạo
ra Động Thiên thần hỏa, hứng trí lên mà ghi lại ba môn cường pháp.”
Đập vào mắt gã là hàng chữ này.
“Động Thiên thần hỏa? Trừ Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang còn một môn
cường pháp?” Ngụy Tác nín thở, tâm thần không tài nào bình tĩnh.
“Đông Như Lai? Động Hư bộ pháp?… Đông Như Lai là nhân vật gần như vô địch mà
để lại kinh văn ở đây! Y đến đây lấy thuật pháp của Đông Như Lai, y…” Hắc Bồ
Đề thiên mẫu sững sờ, mỗi ý nghĩ đều run lên, biết thuật pháp của Đông Như Lai
là thế nào.
“Chát!”
Ngụy Tác quá kích động, ném ả như ném đá xuống đất, tiếng động đó lại khiến gã
định thần.
Như Lai thần mang!
Đông Như Lai để lại Như Lai thần mang ở đây, trước khi chết có để lại dấu vết
trên pháp y mong hậu nhân phát hiện vô thượng cường pháp!
Trừ Như Lai thần mang còn Động Thiên thần hỏa.
“Ta là Đông Như Lai, cùng Mộc Lan Thương luận đạo ở đây, nhờ cảm ngộ sáng tạo
ra Động Thiên thần hỏa, hứng trí lên mà ghi lại ba môn cường pháp…” Ngụy Tác
ngó lơ Hắc Bồ Đề thiên mẫu, mục quang lại nhìn đến câu này.
Hiện tại gã đã hiểu vì sao Đông Như Lai ghi thuật pháp tại đây.
Mộc Thương Lan thì gã tuy chưa nghe đến danh hiệu, nhưng có thể cùng Đông Như
Lai luận đạo, tất cũng là nhân vật đỉnh nhọn một thời.
Đông Như Lai tự xưng hứng chí khiến Ngụy Tác cảm giác được tính tình bất phàm
đồng thời siêu nhiên của y.
Không có bố trí gì đặc biệt, chỉ là ngộ ra cường pháp, nhất thời cuồng hỉ mà
ghi lại.
Bên dưới là kinh văn Động Hư bộ pháp, không phải bằng mật văn mà chân chân
chính chính bằng loại chữ cả tu đạo giới đều có thể tham ngộ! Trừ một câu nói
rõ lai lịch và tâm cảnh khi đó, Đông Như Lai không nói gì thêm, đủ thấy siêu
nhiên cỡ nào.
“Lấy vô hình hóa hữu hình, điều động căn bản của vạn vật, sẽ thành thần…”
Sau kinh văn Động Hư bộ pháp là Như Lai thần mang.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, trực tiếp xếp bằng nhìn từng chữ, Như Lai thần mang
thèm muốn đã lâu cuối cùng cũng đến tay!