Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1109: Rốt cục tới rồi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đấy là tin Thánh Vương tông tông chủ phát ra, chẳng phải Hắc Bồ Đề thiên mẫu
đã đuổi kịp, sao giờ vẫn chưa bắt sống y?”

Thánh Vương tông tông chủ liên tục phát xung thiên quang diễm, như từng vì sao
từ dưới đất bay lên, từ một nơi khác có trung niên nam tử râu dài mặc đạm
hoàng sắc pháp y, pháp y đều thêu mẫu đơn hoa văn, ôn nhuận như ngọc nhìn thấy
một đạo xung thiên quang diễm.

Trung niên nam tử hơi kinh ngạc rồi vung tay, mấy đạo xung thiên quang diễm
bắn đi rồi thân ảnh loáng lên, hóa thành lưu quang, lao về phía Thánh Vương
tông tông chủ và hoa y thanh niên.

“Thể nội ngươi có nhiều sinh mệnh tinh hoa nhờ Nguyên thủy thần mộc thần căn.
Ha ha, dù thế thì nội phủ và kinh mạch trong mấy ngày tới sẽ suy bại, uy năng
thuật pháp sẽ chỉ còn một phần mấy. Thần thức dã cũng thụ thương nghiêm trọng,
nhất thời không thể khôi phục, thậm chí có thể tan rã, biến thành kẻ điên!
Ngụy Tác, ngươi không thể thoát được, cũng chết như ta thôi!” Lại cố thi triển
Động Hư bộ pháp mấy chục lần, Ngụy Tác đáp xuống, dùng nhục thân lao đi, đồng
thời giải khai phong ấn cho Hắc Bồ Đề thiên mẫu, ả liền cười vang.

“Bớt lời đi, ngươi có thuật pháp ôn dưỡng thần thức thì giao ra.” Ngụy Tác ràn
rạt sát cơ, không nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

“Thuật pháp? Ngụy Tác, đừng quân từ đầu đã giao hẹn ta không giao công pháp
cùng thuật pháp, ngươi định nuốt lời?” Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười vang.

“Ta nói sao?” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

“Ngươi…” Hắc Bồ Đề thiên mẫu cứng người, như hiểu ra gào lên, “Ngụy Tác,
ngươi tự xưng nói ra là giữ lời, rất có chữ tín, lẽ nào định nuốt lời! Ta tuân
theo song phương ước định, nếu ngươi không muốn làm tiểu nhân thì giết ta đi!”

“Chết cười, ta vốn là gian thương Linh Nhạc thành, ta giữ chữ tín chỉ là với
phổ thông tu sĩ còn với những kẻ chỉ muốn giết ta thì cần gì phải nguyên tắc
đến độ đó?” Ngụy Tác cười lạnh, “Nếu không muốn quá khó coi, thì mau giao
thuật pháp ra.”

“Được… Được! Được!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu không cười nổi mà gào lên, “Ngụy
Tác, ngươi dám nuốt lời, bất quá ngươi sẽ thất vọng, ta không có thuật pháp ôn
dưỡng thần thức nên ngươi cứ đợi đấy để bọn Thánh Vương tông tông chủ truy
sát!”

“Sao hả, ta không nói dối chứ, ngươi không thoát được đâu!” Ngụy Tác dùng
thuật pháp Đông Hoang tông, Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười vang, “Từ giờ trở đi, ta
không nói gì với ngươi, đừng mong lấy được thuật pháp nào.”

“Ngươi không bảo ta cũng không sao.” Ngụy Tác nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, “Ta sẽ
dùng Phổ độ thần quang độ hóa ngươi.”

“Phổ độ thần quang? Ta có nghe đến đạo bí pháp này của Công Đức tông nhưng với
thần thức của ngươi sẽ thi triển được sao? Được, ta sẽ chống mắt xem ngươi bị
diệt thế nào!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu gào lên.

Ngụy Tác không lắm lời với Hắc Bồ Đề thiên mẫu, mục quang lóe lên, lại trực
tiếp phong ấn ả, liên tục cất bước, được mấy lần tung mình thì đột nhiên nhận
ra gì đó, vỗ lên nô thú đại thả Phệ Tâm trùng ra, rồi phát động Động Hư bộ
pháp, lao lên một đỉnh núi thấp ngập tuyết.

Độn quang của gã vừa tan chưa đầy một tuần hương, hoàng sắc lưu quang với tốc
độ kinh nhân đuổi tới.

Độn quang là một phi độn pháp bảo hình hoàng sắc ngọc kiếm, bên trên là Thánh
Vương tông tông chủ, hoa y thanh niên và trung niên nam tử ôn nhuận như ngọc.

Thánh Vương tông tông chủ nhìn pháp kính truy tung khí huyết Ngụy Tác, nhìn tứ
tung với vẻ thập phần khó coi.

“Sao lại thế được?” Thấy sắc mặt Thánh Vương tông tông chủ khó coi, rõ ràng
mất dấu Ngụy Tác, hoa y thanh niên và nam tử biến sắc hỏi.

“Không biết y dùng phương pháp gì mà pháp kính của tại hạ không cảm tri được
tha khí tức!” Thánh Vương tông tông chủ cuống lên, gần như gào hét.

“Hả?”

Nam tử liếc qua một góc ngọn núi thấp, trên băng tuyết có một lớp bột màu vàng
xanh.

Hút chút bộ lên, mắt trung niên nam tử lóe sáng, bảo Thánh Vương tông tông chủ
và hoa y thanh niên, “Cự phi nga.”

“Cự phi nga? Ngọc Lý thần quân, các hạ bảo đây là tổ Cự phi nga? Y chạy trốn
bằng Cự phi nga.” Thánh Vương tông tông chủ nhìn quanh, thấy trên sườn núi có
một lỗ lớn thì nheo mắt: “Nhưng có Cự phi nga thì pháp kính của tại hạ vẫn lần
ra.”

“Nếu y ẩn trong thể nội Cự phi nga, dùng huyết khí Cự phi nga che giấu thì
pháp kính cảm tri được sao?” Trung niên nam tử là Đơn Nguyên tông tông chủ
Ngọc Lý thần quân mà Hắc Bồ Đề thiên mẫu nói với Ngụy Tác. Liếc Thánh Vương
tông tông chủ, đoạn trung niên nam tử ôn nhuận như ngọc bình tĩnh nói: “Với
kích cỡ của Cự phi nga thì cho mấy người vào cũng không thành vấn đề.”

“Dùng thủ đoạn này chạy được?” Thánh Vương tông tông chủ méo mặt, vì truy sát
Ngụy Tác, y dùng cả truyền thừa pháp khí mà gã cũng thoát được thì sao gã
không điên cuồng.

“Yên tâm, chúng ta không thể truy tung khí tức của y thì truy tung khí tức Cự
phi nga. Y dùng nhục thân lao đi nhưng chứng tỏ thần thức đã sắp tan, ba chúng
đuổi theo kịp là đủ đối phó, không cần để người khác biết tung tích.” Ngọc Lý
thần quân cười mỉm, hàm ý hiện rõ, muốn cùng Thánh Vương tông tông chủ và hoa
y thanh niên ăn hết.

“Không sai, trước đó thần thức y thụ thương, hiện tại trúng đòn của Trác đạo
hữu… Nếu đuổi kịp, chỉ Trác đạo hữu cũng đủ!” Thánh Vương tông tông chủ kêu
lên.

“Ngọc Lý tiền bối có pháp khí truy tung yêu thú?” Hoa y thanh niên nhìn Ngọc
Lý thần quân.

“Tại hạ không có nhưng ở một thành trì Tịch Hàn đại lục cách đây không xa thì
pháp khí này không thiếu. Tuy tốn chút thời gian nhưng Cự phi nga chỉ là tứ
cấp đê giai yêu thú, tốc độ phi độn không nhanh, chúng ta không bị bỏ xa, sẽ
tìm được tung tích y.” Ngọc Lý thần quân mỉm cười, “Chúng ta chỉ cần không để
ai đến trước hớt tay trên là xong.”

“Ngọc Lý đạo hữu nói không sai, chúng ta chỉ hướng để ai đến sau thì cũng đi
vòng, không đi trước chúng ta là được.” Thánh Vương tông tông chủ gật đầu, cả
ba đi thêm hơn hai nghìn dặm, y phát mấy đạo xung thiên phi diễm.

“Vù”!

Băng xuyên, băng sơn liên miên nối nhau, gió lạnh và hoa tuyết tung tẩy trên
không, đột nhiên hồng quang xé không gian, như một khối vẫn thạch đập xuống.

Hồng quang là một con dơi lớn đỏ lừ, trên lớp lông cỡ hai tấc lại có đốm trắng
như băng sương, không tính hai cánh thì cũng to cỡ vài cái bàn.

Cự bức chính thị ngũ cấp đê giai yêu thú Hồng tuyết cự bức đặc hữu của Tịch
Hàn đại lục.

Yêu thú này thập phần đặc biệt, sinh ra là băng hệ yêu thú, nhưng tiến giai
một lần là hình thành hỏa hệ pháp châu, phát ra được băng hỏa lưỡng trọng uy
năng.

Con dơi này máu thịt bầy nhầy, như đã trọng thương, rơi xuống như đá tảng,
trên mình còn nóng nhưng sinh cơ tắt hết, đông cứng lại, tạo thành một cái hố
sâu dưới đất.

Cách, cự bức rơi xuống, nhảy bật lên, lưng nứt ra, Ngụy Tác xách Hắc Bồ Đề
thiên mẫu nhảy ra.

Hơi thở ra liền kết thành băng.

Nhìn khắp băng xuyên, băng sơn đều nhuộm màu xám, thinh không cũng xám xịt,
hàn phong như đao, lại phủ tuyết.

Minh vĩnh băng xuyên, sau cùng cũng đến rồi!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận