“A! A! A! . . .”
Mỗi ý nghĩ của Ngụy Tác đầu là gào rú.
Từ khi lấy được Dưỡng quỷ quán chi hậu, tuy trải qua nhiều nguy cơ nhưng mỗi
lần đều qua được, có thể coi là thuận buồm xuôi gió, chưa từng thảm bại như
lần này, đến mức đạo lữ và thân bằng hảo hữu đều bị pháp bảo của đối phương
thu vào, sống chết chưa rõ.
Không lâu trước đó, ai nấy đều thoải mái, tính xem diệt xong Thánh Vương tông
thì thế nào, giờ từ trên trời rớt xuống, thật sự không ai chịu nổi.
Nhưng gã ngã xuống là lại nhảy lên.
Được hôi sắc thần huy bao trùm, gã không thể phát ra thuật pháp nhưng không
ném hôi sắc thủ trạc đi mà dựa vào nhục thân nhảy liên tục, chạy xa khỏi hướng
bọn Trung thiên tử lôi tông tông chủ và Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Giúp gã đứng vững lúc đó là câu của Linh Lung Thiên, nếu gã cũng chết thì chỉ
còn kiếp sau gặp lại, nên gã phải thoát!
“Y không bị thu vào Đại chư thiên tạo hóa bình thì càng tốt, bắt sống y sẽ bức
hỏi được cường pháp!”
Đồng thời, trên kim sắc long quy, Hắc Bồ Đề thiên mẫu ngẩn ra rồi tỏ vẻ cực kỳ
tham lam, ầm một tiếng, thôi động kim sắc long quy đến cực điểm đuổi theo.
“Thịch!” “Thịch!” “Thịch!” . . .
Khí huyết Ngụy Tác lưu động cực điểm, mỗi bước là mấy trăm trượng, ấn thành
dấu sâu dưới đất, hơi nóng như lò lửa trên mình khiến băng tuyết tan chảy.
“Không được, tuyệt đối không để y thoát!”
Trung thiên tử lôi tông tông chủ cũng tỉnh khỏi cực độ chấn kinh gầm lên, cùng
Thiên Cửu thần quân, Trạm Đài Linh Lan đuổi theo.
Trung thiên tử lôi tông tông chủ đã đạt tu vi Thần huyền tứ trọng, cộng thêm
Thiên Cửu thần quân cùng Thần huyền tứ trọng, Hư không kim hồ của Trạm Đài
Linh Lan thì dù không địch nổi Ngụy Tác cũng không nguy hiểm gì, chỉ cần cầm
chân gã đợi bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Vương Vô Nhất đến thì gã chết chắc!
“Thịch!” “Thịch!” “Thịch!” . . .
Cái vòng tay màu xám Linh Lung Thiên ném cho gã còn phát quang, gã tuy với
nhục thân mà mỗi bước mấy trăm trượng đã cực kỳ đáng sợ nhưng không thể so với
độn tốc của ba thần huyền đại năng, song phương nhanh chóng bị rút ngắn cự ly.
“Chết đi!” Cách nhau không đầy bốn trăm dặm, Trung thiên tử lôi tông tông chủ
gầm vang ném ra xích tử sắc viên cầu cỡ nắm tay.
Vích tử sắc viên cầu tỏa rạng kim quang cổ phù văn, cũng là cổ bảo, có vẻ do
tinh kim luyện chế, nhưng Trung thiên tử lôi tông tông chủ ném ra thì nổ vang,
ít nhất mấy trăm viên ngọc ràn rạt lôi cương khí tức túa đi.
Mớ ngọc này lại nổ tung, khí tức rợn người, bao trùm gần nghìn trượng, hình
thành lôi hải, từng vạt lôi quang thiểm điện đặc kịt như nham tương.
Uy lực này hơn xa pháp vực cường uy của Thần huyền tứ trọng tu sĩ, rõ ràng là
truyền thừa pháp khí của Trung thiên tử lôi tông.
“Lôi vương luyện ngục châu!” Thiên Cửu thần quân mắt lóe lên, nhận ra lai
lịch.
“Sao lại thế được!”
Trung thiên tử lôi tông tông chủ tắt gầm vì ai cũng thấy lôi hải không mảy may
ảnh hưởng đến Ngụy Tác, chỉ là hôi sắc thần huy bao quanh gã tan dần.
“Đấy là cổ bảo? Không phải pháp khí? !” Trung thiên tử lôi tông tông chủ,
Thiên Cửu thần quân, Trạm Đài Linh Lan nhìn rõ hôi sắc thần huy từ cái vòng
tay cũng gã phát ra.
“Ta phải thoát! Linh Lung Thiên có bảo họ không chết, chỉ thoát đi thì mới có
cơ hội, không thì mất hết.” Ngụy Tác không kịp đọc cả mảnh tinh kim Linh Lung
Thiên khắc chữ, cứ ngậm trong mồm, thoáng lãnh tĩnh lại.
Hiện tại gã hiểu vì sao Linh Lung Thiên coi hôi sắc thủ trạc còn quan trọng
hơn mạng. Hôi sắc thủ trạc cả uy năng Đại chư thiên tạo hóa bình cũng phá được
thì tất là đế binh! Qua hôi sắc thần huy thì không phải sức mạnh do Linh Lung
Thiên kích phát mà là uy năng có sẵn, tức cái vòng là thứ khi nó gặp phải sức
mạnh không chống nổi thì đem ra giữ mạng! Với thực lực của nó, dùng pháp y và
hôi sắc thủ trạc bỏ chạy thì khả năng cao hơn gã nhưng nó đưa thứ này cho gã,
có khác nào giao mạng cho gã!
Nên gã phải thoát!
“Chát!”
Trung thiên tử lôi tông tông chủ ném Lôi vương luyện ngục châu ra, mấy tích
tắc sau, hôi sắc thần huy tan đi. Tích tắc đó, Ngụy Tác đeo cái vòng lên tay,
phát động Động Hư bộ pháp.
Bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Vương Vô Nhất cách gã không đầy hai nghìn dặm, thấy
hôi quang tan đi, gã phát động Động Hư bộ pháp, như mặt trời sáng trên không
thì Hắc Bồ Đề thiên mẫu sụp mí mắt, bảo Thiên Cửu thần quân, “Thiên Cửu thần
quân, để tránh đêm dài lắm mộng thì giữ y lại đã!”
“Được!” Tích tắc đó, tông chủ của tông môn truyền thừa lâu nhất Thiên Trụy đại
lục mắt lóe lên như quyết định. Chát, hư không cơ hồ sáng lên, thanh hồng sắc
khô lâu đầu như bằng ngọc ràn rạt chân tiên khí tức được tế xuất.
Mắt khô lâu đầu lóe u hồng sắc quang hoa đoạn lặng lẽ hóa thành tro, chân tiên
khí tức tan đi. “A!” Vừa thi triển Động Hư bộ pháp bước đi, Ngụy Tác kêu lên
thêm thảm rơi xuống.
Mi tâm gã có một vết nứt, máu nhỏ tong tong.
Thần thức sát phạt pháp khí!
Thanh hồng sắc khô lâu đầu là truyền thừa pháp khí luyện chế từ đầu chân tiên,
trực tiếp sát phạt thần thức.
Ngụy Tác lại trọng thương thần thức, óc như nứt ra.
“Được, bắt sống y!” Thấy gã rơi xuống, Thiên Cửu thần quân nheo mắt cười lạnh.
“Trong tay chúng có cả pháp khí này, để đối phó ta thì đem ra sử dụng cả!”
Ngụy Tác biết đã đến lúc sinh tử, không chỉ của mình gã mà của mọi người thân.
“A!”
Gã mặt kệ thần thức tổn thương, toàn lực lưu chuyển Đại đạo tiên âm, nén cơn
đau phát động Động Hư bộ pháp.
“Oành!” “Oành!” “Oành!” . . .
Tiếng nổ liên hồi, thân thể gã vượt hư không, cách bọn Thiên Cửu thần quân xa
dần.
“Trúng Thần vương bí lô của Hoàng Đình tông mà còn có thể phát động thuật pháp
bỏ chạy? !” Thiên Cửu thần quân rùng mình không dám tin, chấn kinh khôn tả.
Thấy Ngụy Tác bước đi cả trăm dặm, không thể ngăn được. “Thần thức y mạnh kinh
nhân đã đành, còn có đại đạo bí pháp trấn áp thần thức tổn thương. Bất quá vô
dụng, y mặc kệ thần thức tổn thương thi triển thuật pháp, thần thức thụ thương
càng nặng, không thể thoát được, Thiên Cửu thần quân, cho ta mượn Lực sơn long
quy đã, bắt được y sẽ trả!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu thong thả lên tiếng sau lưng
bọn Thiên Cửu thần quân không xa.
Bọn ả chỉ cách bọn Thiên Cửu thần quân và Trạm Đài Linh Lan, Trung thiên tử
lôi tông tông chủ mấy trăm dặm.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu lên tiếng thì kim sắc long quy rung lên, co thành chỉ đủ
chứa Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà thả tất cả. Trên mình Hắc Bồ Đề thiên mẫu thân rực
kim sắc và hắc sắc thần văn, ngưng thành một cây hắc sắc hàng ma xử đeo kim
hoàn.
“Vù!” “Vù!” “Vù!”
Pháp vực hóa ra, không khí phía trước tan hết, biến thành chân không. Kim sắc
long quy lóe lên, được ả điều khiển bắn đi mỗi lần bảy, tám mươi dặm, độn tốc
không kém gì Động Hư bộ pháp của Ngụy Tác.
“Thiên Cửu thần quân, Vương tông chủ, các vị phá pháp trận ở Băng thiên trì và
những truyền tống pháp trận nối Tịch Hàn đại lục và Vân Linh đại lục đi, đừng
để y chạy sang đại lục khác.”
“Dọc đường ta sẽ phát tin, với năng lực của các vị sẽ phong tỏa được khu vực
nhất?”
Một mình đuổi theo Ngụy Tác, Hắc Bồ Đề thiên mẫu lại truyền âm cho bọn Thiên
Cửu thần quân và Vương Vô Nhất.
“Thiên Cửu thần quân, Trạm Đài đạo hữu đi hủy truyền tống pháp trận Băng thiên
trì xử. Chúng ta truy kích.”
“Được!”
Thiên Cửu thần quân và bọn Vương Vô Nhất lao đi theo các hướng, độn quang của
Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề thiên mẫu đã khuất khỏi thị tuyến.