Nhất pháp thông, vạn pháp thông, việc liên quan đến chân nguyên vận hành, thể
nội kinh mạch, thiên địa nguyên khí trong nhiều cổ kinh đều giông nhau.
Điển tịch, kinh văn, đọc càng nhiều càng có ích.
Trên đường đến Băng thiên trì, không đầy một canh giờ là Ngụy Tác lĩnh ngộ
xong “Tiên thiên đạo ngân” của Vũ Hóa thế gia.
Tiếp đó gã lấy ra toàn bộ liên thuật pháp, công pháp quan đến địa sát hỏa khí
của các tông môn mà cảm ngộ, đối chiếu với Thái cổ hung hỏa quyết.
Thái cổ hung hỏa quyết tuy có uy năng đại đạo pháp vực e kém xa Đăng tiên pháp
vực, nhưng tu đạo chi đồ phải từng bước mà tiến, không thể một bước lên trời.
Ngụy Tác hiện có Vạn cổ thánh vương kinh, tuy nhục thân tu vi càng lúc càng
cao, cho thêm một thần văn thì nhục thân tu vi đề thăng càng lúc càng không rõ
ràng, cũng như tòa lầu vạn trượng, khắc thần văn vào thì như chất thêm một
viên ngói. Vạn cổ thánh vương kinh của gã mới ở giai đoạn khởi đầu, thêm một
thần văn vẫn có không ít tác dụng.
Nhục thân không kém gì uy năng toàn lực của Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Hỏa Vực
thần vương thì khắc thêm nhiều thần văn, nhục thân đề thăng mới rõ ràng.
Dủ thấy nhục thân Hoang tộc thủy tổ ba mươi hai tay mà Linh Lung Thiên nói tới
đáng sợ thế nào, không biết khắc nhập bao nhiêu vạn đạo thần văn mới đạt
thành.
Tiếp đó, trừ khi Tị tiên ngọc sơn dừng lại bổ sung, gã không ngừng hóa ra đạo
đạo hỏa nguyên quay tít quanh mình.
Lại thêm nửa ngày, Ngụy Tác triệt để dừng lại, nhắm mắt.
Không ai quấy nhiễu, biết là giai đoạn thiết yếu, Ngụy Tác bất động như luc
cảm ngộ thần văn.
“Hiện tại cách Băng thiên trì bao xa?” Sau một ngày đêm, Ngụy Tác đột nhiên mở
bừng mắt hỏi.
“Ngươi cảm ngộ được đại đạo pháp vực Thái cổ hung hỏa quyết?” Hàn Vi Vi kinh
hỉ hỏi ngay.
“Đâu có nhanh thế, cũng như vẽ phù, mới lần ra đôi chút, cảm nhận đươc mấy
nguyên liệu trong phù dịch.” Ngụy Tác mỉm cười.
“Chậm thế? Không phải đến Thánh Vương tông vẫn chưa thể lĩnh ngộ được đại đạo
pháp vực Thái cổ hung hỏa quyết nữa?” Hàn Vi Vi bĩu môi: “Nguyên Âm tiền bối
nói là còn một ngày sẽ đến truyền tống pháp trận ở Băng thiên trì.”
“Thế còn chậm thì chỉ khi đạo lữ liếc mắt đưa tình mới nói thế. Lúc lão phu có
lòng tin lĩnh ngộ đại đạo pháp vực thì lấy một môn địa cấp phong hệ thuật pháp
ra luyện, mười ngày đêm mới lần ra đôi chút.” Nguyên Âm lão tổ mỉm cười, “Hàn
Vi Vi cô nương nói thế thì những người mười bữa nửa tháng mới lần ra manh mối
nghe được chắc hổ thẹn chết mất.”
Hiện tại tin Vũ Hóa thế gia bị diệt đã lan đi, coi như vãn hồi được cục thế,
Vạn lý sưu ảnh kính không đưa lại hình ảnh đại năng nào nên vô hình trung, bọn
Ngụy Tác nhẹ lòng hẳn.
“Ai liếc mắt đưa tình.” Mặt Hàn Vi Vi hơi ửng lên.
“Lần này diệt Thánh Vương tông tấ gom được không ít đồ tốt, chúng ta ở lại man
hoang hoang nguyên một thời gian. Khoảng cách giữa Lưu Hỏa đại lục và Tịch Hàn
đại lục như thế thì dù Tứ tí hoang tộc cũng không dễ tìm đến, lúc tiểu tử
ngươi đề thăng tu vi đến Thần huyền tứ trọng điên phong, Linh Lung Thiên cũng
thế thì chúng ta lại xuất hiện diệt thêm một tông môn.” Lục bào lão đầu lên
tiếng, vẫn giọng điệu hung hăng thường thấy.
“Tôt nhất là chỗ Thánh Vương tông tàng kinh có cách ngưng luyện mấy thần văn
củaThánh Vương tông tông chủ, phu quân lấy được sẽ đề thăng nhục thân tu vi,
hơn Hoang tộc đại năng cũng nên.” Vu thần nữ mỉm cười, tưởng tượng thu hoạch
lúc công phá Thánh Vương tông đích thu hoạch khởi.
“Hình như không ổn!” Linh Lung Thiên đột nhiên nhướng mày.
“Không ổn cái gì?” Ai nấy cả kinh, Nguyên Âm lão tổ mục quang lóe lên, Tị tiên
ngọc sơn dừng lại.
“Ngươi có thấy dọc đường không có yêu thú nào không?” Linh Lung Thiên nhìn
Nguyên Âm lão tổ và bọn Ngụy Tác, kim quang lóe khắp bốn phương tám hướng.
“Hình như không ổn, lẽ nào chúng phát hiện tung tích chúng ta?” Ngụy Tác và
Nguyên Âm lão tổ biến sắc.
Hiện tại vị trí của họ ở rìa Thiên khung Tịch Hàn đại lục, trên đường đến Băng
thiên trì không có tu sĩ thành trì, chỉ là núi rừng liên miên và tuyết vực,
cao giai yêu thú dù không có những tứ cấp ngũ cấp yêu thú lại không ít. Nhưng
từ lúc Ngụy Tác mở mắt đến giờ là mấy trăm dặm, cộng thêm thần thức gã và
Nguyên Âm lão tổ, Vu thần nữ bao trùm cực rộng, nhưng họ có cảm giác trong gần
nghìn dặm không có yêu thú, như thể có đại năng đi qua nên yêu thú tuyệt tích.
Hoặc có đại năng vừa đi qua hoặc có đại năng ẩn thân trong vòng vạn dặm. Tị
tiên ngọc sơn không lộ khí tức nên yêu thú dọc đường không nhận ra bọn Ngụy
Tác đi qua.
“Chúng ta đi vòng, xem rõ đã.” Vạn lý sưu ảnh kính không có gì lạ, nhưng Ngụy
Tác cực kỳ cẩn thận, không hề do dự bảo Nguyên Âm lão tổ.
“Được!” Nguyên Âm lão tổ phất tay, xoay Tị tiên ngọc sơn lùi sang phải.
“Hắc hắc…”
Hư không ngoài xa tựa hồ vang lên tiếng cười khành khạch.
“Ầm!”
Cùng lúc, phía dưới Tị tiên ngọc sơn, gần ba, bốn nghìn dặm mặt đất mà bị lật
lên sẽ thấy băng tuyết tứ tan, làm khói màu xám lục như hỏa sơn phun trào mấy
nghìn trượng.
“Không xong! Là Kỵ đô bích yên, mau đóng toàn thân khiếu vị! Yên khí này không
chỉ ngăn cách thần thức mà có kịch độc, chân tiên hút vào cũng đại thương
nguyên khí!”
Linh Lung Thiên biến sắc, lúc nó quát thì làn khói đã lam tỏa, bọn Ngụy Tác
như đứng trong kinh đào hãi lãng.
“Xông ra đã!”
Sắc mặt Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ thập phần khó coi. Rõ ràng, cấm chế và
pháp khí cỡ này không thể nhanh chóng bố trí được, ít nhất từ một tuần hương
trước, đối phương đã biết hành tung của họ. Nhưng tất cả đều mong vào chút may
mắn nhỏ nhoi nên lấy pháp bảo ra nhưng chưa tế xuất khỏi Tị tiên ngọc sơn.
“Được, trông vào chí bảo của Trung thiên tử lôi tông.” Cách bọn Ngụy Tác không
đầy một nghìn dặm, trên không lóe kim quang.
Lim quang là Hư không kim hồ của Trạm Đài Linh Lan.
Hư không kim hồ chỉ có ba người, do Trạm Đài Linh Lan điều khiển, còn Thiên
Cửu thần và Trung thiên tử lôi tông tông chủ lôi đình khí tức cực nồng, nửa
mặt đỏ lừ. Hoàng Đình tông tông chủ Thiên Cửu thần quân lên tiếng, tay cầm
ngân sắc sa bàn, mỗi viên cát sáng rực quang hoa, sa bàn như ngân sắc thiên hà
lưu động.
Sa bàn có vô số hạt cát sáng lòa, hiện rõ cảnh tượng quanh Tị tiên ngọc sơn và
chính Tị tiên ngọc sơn.
“Ha ha ha ha ha… Ngụy Tác, xem ngươi chạy kiểu gì!”
Trung thiên tử lôi tông tông chủ cười vang, một cái bình cổ dài màu trắng pha
lam bay lên.
“Cái gì nhỉ!”
Trung thiên tử lôi tông tông tế xuất cái bình, Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ,
Linh Lung Thiên trong Tị tiên ngọc sơn chưa cảm tri rõ đối phương thì đều biến
sắc.
Khí tức khó tưởng tượng nổi bừng bừng.
Khí tức này còn đáng sợ hơn Tứ tí hoang tộc đại năng.
“Chát!”
Hư không rung lên. “Oành!” Như có dòng thác quét qua, Kỵ đô bích yên quanh bọn
Ngụy Tác tan sạch, ngay cả Tị tiên ngọc sơn cũng văng đi trăm trượng, thậm chí
có tiếng nứt vỡ.
Bọn Ngụy Tác đều nhìn rõ Hư không kim hồ lơ lửng cách nghìn dặm, phía trước là
bảy mươi hai ngọn thác!
Tất cả đều là thần quang do vô số thần văn ngưng kết thành.
Ở giữa là một cái bình cổ dài màu lam pha trắng, vô số thần quang từ thân bình
phun ra, tụ lên miệng bình.
“Pháp khí gì nhỉ!” Ngụy Tác bị vật đó thu hút toàn bộ tâm thần, cảm giác sao
trời cũng có thể bị hút vào, không nhìn rõ trên Hư không kim hồ là ai.