“Bắt các tu sĩ rời Đăng Tiên tông cũng vô dụng, lén vào rất có thể bị phát
hiện, nếu bị phát hiện trong Đăng Tiên tông thì cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn cách
thay đổi dung mạo, dùng thân phận đạo lữ nào đó của y lẻn vào, y cực kỳ cẩn
thận, không rời tông môn, thật không có cơ hội.”
Vu thần nữ mắt ánh lên phẫn hận nhưng không tìm ra cơ hội để lợi dụng.
“Có nên giả bộ đối phó Âm Thi tông hoặc Hải Tiên tông, bức y ra? Thế cũng tốt,
y không ra thì không có cơ hội, y thò mặt ra thì dù không có cơ hội đến gần y
thì cũng quấy nhiễu chuẩn bị.”
Vu thần nữ như quyết chủ ý, chuẩn bị đi khỏi.
“Vị đạo hữu này tu vi thế lại ẩn thân ở đây, xem ra là Đông Lai bí cảnh Vu đạo
hữu.” Một giọng nói phiêu phiêu hốt hốt vọng vào tai Vu thần nữ.
Vu thần nữ biến sắc, nhìn quanh.
Tựa hồ không phải phe Ngụy Tác nhưng cực kỳ phiêu hốt, ngay cả nàng ta cũng
không biết do ai nói, cơ hồ nằm ngoài phạm vi thần thức tra xét. Điều đó khiến
nàng ta rùng mình.
“Yên tâm, bản vương và đạo hữu không phải địch nhân.”
Giọng nói vang lên, Vu thần nữ mới xác định được do ai nói, tức thì càng kinh
ngạc.
Người nói là một tu sĩ mặc hắc sắc đại bào đứng trên dốc núi cách sáu trăm
dặm, đầu đội mũ rộng che kín nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt sáng rực nhìn nàng
ta, từ từ đi tới.
Dồn thanh âm thành sợi tơ truyền đi sáu trăm dặm, Vu thần nữ cũng không làm
được, chứng tỏ tu vi người này cao hơn.
Vu thần nữ cực kỳ chấn kinh, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường đi tới.
Nàng ta khẳng định, tu sĩ này tuyệt đối không thuộc phe Ngụy Tác vì phe gã, dù
là Nguyên Âm lão tổ cũng không có tu vi như thế.
“Các hạ là ai?”
Cách người đó không đầy ba trăm dặm, Vu thần nữ dừng lại, truyền âm hỏi. Nàng
ta không dám lại gàn quá, vạn nhất có gì thì không kịp chạy.
“Bản vương Hỏa Vực thần vương.” Hắc bào tu sĩ đáp.
“Gì hả! Không phải…” Vu thần nữ cũng là nhân vật chí tôn của tu đạo giới
nhưng vẫn run lên, cực kỳ chấn kinh, tỏ ra không dám tin.
Hỏa Vực thần vương!
Là Hỏa Vực thần vương? Y đến trước mấy ngày?
“Vu đạo hữu bất tất cả kinh, tốc độ đề thăng tu vi của y nghịch thiên, bản
vương tất cẩn thận, bản vương không phải trẻ con ba tuổi nên chỉ cần vạn vô
nhất thất, không ngốc đến mức công bình công chính gì với y.” Hắc bào tu sĩ
nhạt giọng, thanh âm đầy uy nghiêm, còn trên cả Vu thần nữ.
“Tức là các hạ quyết định ytự thân đối phó y?” Vu thần nữ không tầm thường,
nhanh chóng trấn định, truyền âm hỏi.
“Y giết đệ tử của tại hạ, lại công nhiên xúc phạm uy nghiêm, tốc độ tu vi quá
nghịch thiên, tại hạ không thể để y sống trên đời.” Hắc bào tu sĩ liếc Vu thần
nữ, “Vạn Hoàng công tử là vị hôn phu của các hạ, y chưa tới hay luyện bí thuật
kinh thiên nào đó, cả tại hạ cũng không nhìn ra?”
“Đồng Bất Cố… Y chưa tới, đến thì sẽ liên lạc với tại hạ.” Vu thần nữ nhìn hắc
bào tu sĩ: “Tiền bối định động thủ ngay hay theo như ước định?”
“Còn người tới… chỉ cần vị bằng hữu đó tới, bản vương sẽ động thủ.” Hắc bào
tu sĩ truyền âm, “Không biết đạo hữu có liên hệ với A Tỳ thần quân, đạo hữu ẩn
mình ở đây là có tính toán gì?”
“Còn người tới?” Vu thần nữ hít sâu một hơi, người sắp tới khẳng định tu vi
kinh thiên, chí ít cũng khiến đại năng này coi trọng.
“Tại hạ muốn xác định thân phận đạo hữu. Đúng là Hỏa Vực thần vương thì tại hạ
sẽ cho biết kế hoạch.” Hít sâu một hơi, Vu thần nữ mục quang lóe lên như hạ
quyết tâm.
“Được, tại hạ thích hợp tác với người hành sự cẩn thận, càng cẩn thận càng
đáng tin. Theo tại hạ.” Vu thần nữ nói vậy, hắc bào tu sĩ lướt đi.
Từ bốn phương tám hướng, tu sĩ từ các thành trì đến rất đông, quanh Đăng Tiên
thành tụ tập trăm vạn tu sĩ trở lên, nhưng hắc bào tu sĩ và Vu thần nữ sử dụng
phổ thông độn pháp nên không bị chú ý.
Lướt đi không đầy hai nghìn dặm, hắc bào tu sĩ đáp xuống núi rừng.
Vù!
Chỉ vung tay, một đạo hồng quang ngưng thành phù lục hình vuông y hệt chiến
thư.
Phù lục lại tan thành vô số hồng quang, ẩn vào tay y.
“Vu đạo hữu, đã tin bản vương chưa?” Diễn hóa phù lục đoạn hắc bào tu sĩ hỏi
Vu thần nữ.
“Quả nhiên là Hỏa Vực thần vương đạo hữu.” Vu thần nữ lạnh ánh mắt, phù lục rõ
ràng là đại đạo pháp vực, uy năng không giả, trừ Hỏa Vực thần vương thì không
ai diễn hóa được.
“Vu đạo hữu có kế sách đối phó y?” Hỏa Vực thần vương gật đầu, hỏi Vu thần nữ.
“Tại hạ có một đạo Man thiên cổ phù, là thượng cổ hóa hình phù cao cấp nhất,
có thể biến thành bất kỳ ai. Chân tiên cũng không thể nhận ra nhưng chỉ còn sử
dụng được một lần.” Vu thần nữ hơi nheo mắt lại, “Tại hạ định hóa thành đạo lữ
của y, nhân lúc y không đề phòng mà ra tay, y khó đào thoát.”
“Với tu vi của các hạ, dù là bản vương mà trong lúc tu luyện hoặc không đề
phòng thì không thể thoát được. Dù có thuật pháp dự cảm được nguyên khí dao
động thì ở gần cũng không kịp phản ứng.” Hỏa Vực thần vương gật đầu, “Xem ra
các hạ nên tìm cơ hội, lén dùng thân phận đạo lữ của y mò vào.”
“Y cùng sở hữu đạo lữ, thân hữu không rời Đăng Tiên tông, phong bế sơn môn,
cấm chỉ ra vào, cực kỳ cẩn thận, không tìm nổi cơ hội.” Vu thần nữ bảo Hỏa Vực
thần vương, “Ban nãy tại hạ định đối phó Hải Tiên tông hoặc Âm Thi tông, dẫn
dụ y ra.”
“Với tính cách của y dù ra ngoài cũng sẽ mang theo toàn bộ, như lúc đối phó Vũ
Hóa Ứng Thiên, đạo hữu có chủ động ra tay thì cũng không có cơ hội.” Hỏa Vực
thần vương lắc đầu, “Nếu đạo hữu muốn thử thì nên đợi vị bằng hữu của bản
vương tới.”
Hỏa Vực thần vương vung tay, một đạo lam quang bắn đến chỗ Vu thần nữ.
“Đây là?” Vu thần nữ tỏ vẻ kinh ngạc, Hỏa Vực thần vương đưa ra lam sắc cổ
ngọc phù, rõ ràng là cổ vật từ thượng cổ lưu truyền lại, phù văn và khí tức
thập phần thương tang, nàng ta cũng không đoán ra là cổ phù gì.
“Đây là thượng cổ Động cấm thần phù. Vu đạo hữu tuy chưa thấy nhưng chắc đã
nghe.” Hỏa Vực thần vương liếc Vu thần nữ.
“Đây là Động cấm cổ phù có thể xuyên qua tuyệt đại đa số cấm chế, mà không
động đến uy năng?” Vu thần nữ tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
“Vị bằng hữu của tại hạ có một món pháp khí như Đăng tiên đài của Đăng Tiên
tông, chỉ cần dồn chân nguyên vào là đưa người ta đi mấy vạn dặm. Người khác
không ngăn được.” Hỏa Vực thần vương nhìn Vu thần nữ, nhạt giọng, “Tại hạ là
người cẩn thận nhưng cũng cho các hạ Động cấm thần phù, cộng thêm pháp khí đó
tất Vu đạo hữu dù bị nhận ra thì thoát thân không thành vấn đề.”
“Nếu Vu đạo quyết tâm, khi nào vào đó thì tại hạ sẽ hiển lộ thần uy bên ngoài
sơn môn Đăng Tiên tông thu hút chú ý c.” Hỏa Vực thần vương nhìn Vu thần nữ,
tỏ vẻ chắc chắn, “Tại hạ biết y và Vu đạo hữu có ước định, muốn tự tay đối phó
y, không thì Vu đạo hữu cứ đưa Man thiên cổ phù cho tại hạ, tại hạ sẽ tự tay
giết y.”
“Nếu như thần vương nói thì không thành vấn đề. Vậy thì, đợi vị bằng hữu đó
đến, pháp khí đó không có vấn đề thì tại hạ sẽ lẻn vào.” Vu thần nữ không rườm
lời, thu Động cấm cổ phù lại.
“Vậy thì, đạo hữu có ngại cùng tại hạ đi tìm A Tỳ thần quân đạo hữu, có lẽ y
có đối sách cũng nên.” Hỏa Vực thần vương mỉm cười, thấy Vu thần nữ gật đầu
thì không nói gì nữa, lướt đi.
-o0o-