Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1020: Kinh sợ bát phương, từng bước cẩn thận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mỗi thanh hồng sắc thần linh đều như vật sống, gầm lên tan vàng nát đá.

“A!”

Nhiều tu sĩ đã rời Đăng Tiên thành mấy trăm dặm đều ôm tai, tiếng gầm đó khiến
họ như bị kim châm vào màng nhĩ.

Đăng Tiên thành rung lên, vô số thanh hồng sắc thần linh cầm các loại cổ binh,
pháp khí gào hét trên không, lao xuống sơn môn Đăng Tiên tông, cảnh tượng đó
khó mà tưởng tượng.

“Đại đạo pháp vực của y đến mức này, thi triển sẽ tiêu hao bao nhiêu đích chân
nguyên?” Bọn Cơ Nhã triệt để biến sắc, uy năng mỗi thanh hồng sắc thần linh
tựa hồ ít nhất cũng huyền giai hạ phẩm.

Hơn vạn thanh hồng sắc thần linh có uy năng huyền giai hạ phẩm cùng giáng
xuống là khái niệm gì!

Nếu toàn bộ đều trúng, e cấm chế của Đăng Tiên tông khó ngăn được.

“Đại đạo pháp vực là hiểu biết về quy tắc thiên địa nguyên khí, hóa thành được
đại đạo pháp vực cỡ này chửng tỏ công pháp cùng thuật pháp của y thập phần bất
phàm, lĩnh ngộ và khống chế bản nguyên, nguyên khí quy tắc đạt mức kinh nhân.
Sử dụng được nguyên khí quy tắc này không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên.”
Nguyên Âm lão tổ không xuất thủ, tựa hồ khẳng định Ngụy Tác đủ đối phó, mà chỉ
giải thích với Cơ Nhã và bọn Ngụy Tác, “thần huyền đại năng chưa lĩnh ngộ được
đại đạo pháp vực khi gặp tu sĩ kiểu này thường thiệt thòi. Ngay cả một Thần
huyền tứ trọng đại năng không biết đại đạo pháp vực đấu với Thần huyền tam
trọng đại năng đã lĩnh ngộ được thì cũng vậy. Vì đại đạo pháp vực là sức mạnh
bản nguyên để triệt để phát huy công pháp cùng thuật pháp, đạt tới đại đạo thì
uy năng đối địch tăng cao, thần huyền đại năng chưa lĩnh ngộ được mà muốn có
uy năng tương đương thì phải dùng chân nguyên dồn vào, tiêu hao thập phần kinh
nhân.”

“Không biết thượng cổ công phạt thuật pháp Liệt khuyết tàn nguyệt mà đạo hữu
hóa thành được đại đạo pháp vực, kích phát uy năng tối bản nguyên thì uy lực
thế nào, nhưng tin là không xa nữa.” Nguyên Âm lão tổ lại nhìn Ngụy Tác.

“Đa tạ tiền bối giải đáp.”

Ngụy Tác biết kinh nghiệm và cảm ngộ của tu sĩ như Nguyên Âm lão tổ rất có ích
nên vừa nghiêm túc cảm tạ và buông một chữ “cút” nữa.

“Oành!”

Sau tiếng nổ là tiếng gầm tan vàng nát đá, mấy chục thanh hồng sắc thần linh
đi đầu tan tành, nát thành tàng dải thần quang.

“Chát!”

Cùng lúc, một đạo quang hoa hiển hiện trước mặt Ngụy Tác, gã trực tiếp tế xuất
cái bình màu, khí tức cực độ dấy lên, lấp lóe tinh quang như tiên vương nhãn
lệ lao khỏi sơn môn Đăng Tiên tông.

“Cách!”

Như hai thiên địa va nhau, tất thảy chuyển thành hai màu.

Thanh hồng sắc thần linh nối nhau lao vào tinh quang của cái bình màu nhưng
không tiến thêm được, va vào là tan nát, vô số thanh hồng sắc thần quang tan
tác.

“Huynh đệ, tại hạ đến giúp.”

Lý Tả Ý không biết từ đâu chui ra, mặc kệ mọi sự, trực tiếp phát một đạo Liệt
khuyết tàn nguyệt khiến thinh không mờ đi.

“Chát!”

Liệt khuyết tàn nguyệt phát ra, pháp vực uy năng giằng co với cái bình màu
không chống nổi, hôi hắc sắc loan nguyệt và tinh quang như trấn áp nhất thiết
thần linh trên không, quét qua là mọi thần linh đều bị quét sạch.

“Sao lại có uy năng cỡ này!”

Ngụy Tác cả kinh, chân nguyên tu vi hiện tại của y mới Kim đơn ngũ trọng sơ
kỳ, nhưng Liệt khuyết tàn nguyệt hơn xa uy năng tu vi Kim đơn ngũ trọng kích
phát được.

“Lẽ nào y nắm được nguyên khí quy tắc của Liệt khuyết tàn nguyệt nên uy năng
luôn gấp đôi?” Ý nghĩ này thoáng qua óc Ngụy Tác.

“Kim đơn ngũ trọng sơ kỳ đã uy năng thế này, e là không kém thần huyền đại
năng!” Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân giật mình, Lý Tả Ý xuất thủ kinh
nhân, khiến cả hai tưởng vô thượng cường pháp Liệt khuyết tàn nguyệt vốn đã có
uy lực như thế.

“Chát!”

Cùng lúc, thanh hồng sắc quang diễm tan đi, thinh không ngoài Đăng Tiên thành
lại trong trẻo, một kim sắc hồ lô thoạt ẩn thoạt hiện giữa hư không, Trạm Đài
Linh Lan đứng trên.

Trước mặt y là một quái nhân tóc rối bù mặc hắc bào.

Hắc bào như có sóng gợn, cơ hồ do hắc sắc đại hải ngưng thành.

Trên mình y rực thần quang thanh đồng sắc, ngưng tụ thành thần linh mặc khải
giáp quỷ dị, cầm các loại cổ qua cán dài.

Những thần linh này cộng lại tới hơn trăm.

Quái nhân trông chừng hơn năm mươi tuổi, mặt mày nhẵn nhụi như bạch ngọc, trán
rực quang hoa, hình thành một kim sắc cổ phù huyền ảo.

Từ khi Ngụy Tác thành thần huyền đến nay đã gặp vô số thần huyền cường giả,
nhưng không ai, ngay cả Vu thần nữ, có khí tức và bá khí so được với y.

Hắc bào quái nhân tạo cảm giác như ma thần đã vượt vô số tuế nguyệt, từ chiến
trường của viễn cổ tu đạo giới quay về.

“Thần huyền tứ trọng hậu kỳ!” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác.

“Chả trách Trạm Đài Linh Lan dám tới.” Ngụy Tác mắt lóe lên, rời khỏi Lý Tả Ý
mà tập trung lên thần huyền đại năng A Tỳ thần quân.

“Nhãi ranh, bằng một món tiên binh mà dám lớn lối, có dám rời sơn môn đấu với
ta?” Cùng lúc, sau gáy A Tỳ thần quân xuất hiện quang luân, lấp lóe biến hóa,
như thể quang luân truyền âm thanh đi, càng như uy thế thần linh. Ánh mắt y
nhìn thẳng vào Ngụy Tác như dù cách cấm chế của Đăng Tiên tông mà vẫn cảm tri
được vị trí.

“Tu vi của y Thần huyền tứ trọng hậu kỳ, tựa hồ không chỉ lĩnh ngộ được một
môn đại đạo pháp vực, muốn đánh lén y cũng khó, đành dọa chạy vậy.” Ngụy Tác
không đáp mà bảo Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân.

“Chỉ thế thôi.” Nguyên Âm lão tổ tựa hồ hiểu ý, gật đầu.

“Không biết lão tặc ở đâu ra, chưa hiểu gì mà dám đến đây lớn lối!” Ngụy Tác
vận chân nguyên lên tiếng, khiến tu sĩ Đăng Tiên thành đều tròn mắt, “Ngươi có
biết hành động thế này là rước họa sát thân! Hâm nay ngươi có Hư không kim hồ,
ta không làm gì được, nhưng sau này sẽ đưa ngươi quy tây!”

“Oành!” “Oành!”

Ngụy Tác toàn lực phát thần huyền khí tức, hai làn khí tức chấn động thiên
địa.

“Oành!”

“Oành!”

Thiên địa như lại bị hai cự chùy gõ vào, Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân
toàn lực phát thần huyền khí tức, vân khí phía trên Đăng Tiên tông cuồn cuộn
như long xà loạn vũ.

“Thần huyền tam trọng… Thần huyền lưỡng trọng… Thần huyền tứ trọng…”

“Nhãi ranh, chả trách ngươi ngông nghênh như thế, hóa ra có ngần ấy Thần huyền
tu sĩ chống lưng.” A Tỳ thần quân hơi chấn động, quang luân sau gáy sáng rực.

“Bọn ta đông như thế, cộng thêm một món cực đạo tiên binh, nếu không nhờ ngươi
may mắn có Hư không kim hồ…” Ngụy Tác cười lạnh, “giết ngươi cũng như giết chó
mà thôi!”

“Cái gì, cùng với y còn có Thần huyền tứ trọng đại năng!” Trạm Đài Linh Lan
nhợt nhạt mặt mày, tỏ vẻ hoảng sợ, nhìn chăm chăm Hư không kim hồ, sợ Ngụy Tác
đột nhiên lao tới.

“Cái gì, trừ đạo lữ thì cạnh y còn có Thần huyền tứ trọng và Thần huyền lưỡng
trọng đại năng?”

Tu sĩ Đăng Tiên thành bị triệt để chấn nhiếp, nhất là tu sĩ Đăng Tiên tông ở
trong sơn môn kinh hãi cực độ, họ nhận ra Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân
phát ra khí tức khiến họ gần như nghẹt thở, hai người đó đích xác là thần
huyền đại năng.

“Họ không thể chỉ ở bên ngươi. Ngươi còn cách ta rất xa, ta có đủ thời gian
tìm cơ hội diệt ngươi.” Sắc mặt A Tỳ thần quân âm trầm hẳn. Y không lắm lời,
nói đoạn liếc Trạm Đài Linh Lan, cùng đi mất.

“Một Thần huyền tứ trọng đại năng và một Thần huyền nhất trọng đại năng cùng
đến Đăng Tiên tông, bị Ngụy Tác dọa cho bỏ chạy!”

“Ngụy Tác trừ đồng bạn sánh với thần huyền đó vẫn còn hai thần huyền đại năng
đi cùng, một người tu vi đạt tới Thần huyền tứ trọng!”

Hai tin tức này từ trung tâm là Đăng Tiên thành lan đi với tốc độ kinh nhân,
lại chấn động cả Vân Linh đại lục.

A Tỳ thần quân và Trạm Đài Linh Lan rút khỏiĐăng Tiên thành chưa lâu thì khí
tức hùng hậu đột nhiên từ một truyền tống pháp trận toát ra.

Lại một thần huyền đại năng đến!

Là một lão nhân cốc đế, linh quang hình thành mấy chục chiếc lông đuôi phượng
hoàng phơ phất.

“Ngụy đạo hữu, tại hạ đến theo đạo hữu.” Lão nhân hiển hiện tại Đăng Tiên
tông, là Vũ Hoàng chân nhân.

“A! Lại thêm một thần huyền đại năng! Có một thần huyền đại năng về với Ngụy
Tác!”

Đăng Tiên thành triệt để chấn kinh, ai nấy hít hơi lạnh.

“Chát!”

Cùng lúc, tu sĩ quanh Đăng Tiên thành chưa biết rằng một phong chiến thư đầy
sát ý đã đến sát Vân Linh đại lục.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận