Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1018: Chiến thư lại xuất hiện

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Phu quân định nhờ họ giúp luyện hóa Đăng tiên tiên thai? Chúng ta không hiểu
họ, e có nguy hiểm.” Ngụy Tác dứt lời, Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa đã truyền âm.

“Với thực lực của họ đủ đấu với chúng ta, nhưng có thái độ đó lại mang tới
nhiều thứ đề thăng tu vi thì tất thật lòng hòa đàm. Ta để họ vào Đăng Tiên
tông, có mấy đại cấm phối hợp, vạn nhất có gì thì họ sẽ không phải là đối thủ,
họ cũng hiểu điều đó, nếu chịu vào cùng thì tất không có ý đồ gì.” Ngụy Tác
truyền âm cho Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa, hiện tại phe gã có mặt đủ, binh cường mã
tráng, chỉ với Cực Âm thần quân và Nguyên Âm lão tổ thì Ngụy Tác không sợ gì.

“Hả? Không biết luyện hóa thứ gì mà cần xuất động đông thế?” Nguyên Âm lão tổ
hơi nheo mắt, chợt sáng lên lạ lùng, “Xem ra Đăng Tiên tông đồn tin vè Đăng
tiên tiên thai không giả? Đạo hữu lẽ nào có cách luyện hóa?”

“Không sai.” Ngụy Tác không hề bất ngờ, biết tin mình lấy được Đăng tiên tiên
thai từ Đăng Tiên tông tông chủ đã lan đi, chỉ là ai cũng biết gã không đủ tu
vi, tạm thời không thể luyện hóa.

Ngụy Tác gật đầu nói tiếp, “Mỗ biết một môn thuật pháp có thể làm tan ý chí
tàn dư của Đăng Tiên tông tổ sư nhưng môn thuật pháp này tiêu hao chân nguyên
và tâm thần kinh nhân, mình mỗ thi triển sẽ rất tốn thời gian.”

“Đạo hữu có phương pháp luyện hóa vật này!”

Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân đều chấn động, Cực Âm thần quân quên cả
việc mình đang là “Lôi công”.

Công dụng của Đăng tiên tiên thai đã bị tu sĩ rời Đăng Tiên tông truyền bá đi,
mọi người đều biết vật này có thể khiến thần huyền đại năng trực tiếp đột phá
nhất trọng tu vi.

“Môn thuật pháp này thập phần an toàn với người thi pháp, nếu lưỡng vị đạo hữu
nguyện ý giúp, mỗ sẽ để hai vị xem.” Ngụy Tác nhìn Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm
thần quân đang chấn kinh, bình tĩnh như thường nói.

“Được.” Nguyên Âm lão tổ ngưng trọng gật đầu, “Nếu môn thuật pháp này đúng như
đạo hữu nói, đương nhiên bọn lão phu sẽ giúp.”

Ngụy Tác đưa ngọc phù ghi Phổ độ thần quang cho Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm
thần quân.

“Phổ độ thần quang… Đây là vô thượng thuật pháp của phật tông…”

Thần thức quét qua, Nguyên Âm lão tổ ngẩng nhìn Ngụy Tác, “Chỉ môn thuật pháp
này cũng là bảo vật vô giá, cho bọn lão phu xem môn vô thượng thuật pháp này
thì đạo hữu đích xác có thành ý, đúng như lời đồn bên ngoài, nói được làm
được, rất có chữ tín.”

“Đi thôi.” Nguyên Âm lão tổ bảo Ngụy Tác đưa lão và Cực Âm thần quân vào Đăng
Tiên tông.

“Sư thúc, đừng… tiểu điệt chưa nhìn rõ.” Cực Âm thần quân muốn khóc mà không
có nước mắt nhưng không dám nói gì, vừa đọc vừa đi theo Nguyên Âm lão tổ.

“Tiểu tử, càng lúc ta càng thấy hai lão đầu này thuận mắt.” Lục bào lão đầu
lẩm bẩm.

“Ngần ấy tông môn xếp hàng cung phụng, như thượng cổ thần vương xuất thế, đạo
hữu luyện hóa Đăng tiên tiên thai, cộng thêm những thứ họ dâng lên thì đương
thế hiếm có địch thủ.” Rời bạch ngọc đại điện, thấy cả hàng tông môn tu sĩ,
Nguyên Âm lão tổ cảm khái, lộ ra ba cái răng vàng, truyền âm cho Ngụy Tác.

“Chỉ là bề ngoài, ai biết được những chỗ không nhìn thấy hung hiểm thế nào.”
Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ tùy ý trò chuyện, vào sơn môn Đăng Tiên tông.

“Ở vị trí cao mà không kiêu căng, hiếm có… Phổ độ thần quang quả nhiên thập
phần huyền diệu.” Nguyên Âm lão tổ hóa ra kim quang, như có vô số phật đà xuất
hiện.

“…” Bọn Ngụy Tác giật mình, Nguyên Âm lão tổ chỉ nhìn một lần là có thể lĩnh
ngộ, thi triển Phổ độ thần quang. Lão đầu Tiểu Cực giới trông không ra thế nào
này tư chất cực kỳ kinh nhân, là thiên tài của tu đạo giới, chả trách có tu vi
kinh nhân như thế.

“Sư thúc… đừng…” Cực Âm thần quân lại khóc, Nguyên Âm lão tổ làm thế càng
tạo áp lực, y chỉ hiểu đại khái Phổ độ thần quang chưa chưa hoàn toàn lĩnh ngộ
thì thi triển kiểu gì.

“Tiểu Cực Cực, thế nào, định so với sư thúc hả?” Nguyên Âm lão tổ hòa ái nhìn
Cực Âm thần quân.

“Sư điệt không dám.” Cực Âm thần quân bật khóc, truyền âm, “sư thúc, đừng có
trước mặt đông người gọi tiểu điệt là Tiểu Cực Cực được không?”

“Phù!”

Nghe Nguyên Âm lão tổ xưng hô Cực Âm thần quân là Tiểu Cực Cực, Cực Âm thần
quân cơ hồ rơi lệ thì Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi bật cười.

“Lão nhân này đích xác không phải nhân vật tầm thường.”

Ngụy Tác cũng thấy thuận mắt với Cực Âm thần quân, thậm chí có phần đồng tình,
xem ra Cực Âm thần quân từ bé đá nếm đủ mùi vị với Nguyên Âm lão tổ. Quan
trọng nhất là tuy ở Luân hồi tháp, y gạt gã và Linh Lung Thiên nhưng y và
Nguyên Âm lão tổ không có khí tức cao cao tại thượng vốn có của kẻ bề trên.

Khí tức cao cao tại thượng khí tức đó tự nhiên hình thành, không có khí tức đó
chứng tỏ Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân bình thường đối nhân xử thế khá
bình đẳng, không như đệ tử môn nhân của siêu cấp tông môn khác, lúc nào cũng
thấy mình là cao nhân nhất đẳng.

Để an toàn, Ngụy Tác không vào đại điện chuẩn bị sẵn để luyện hóa Đăng tiên
tiên thai mà đổi địa điểm, bảo bọn Âm Lệ Hoa khống chế mấy đại cấm, sẵn sàng
kích phát.

Đối với Ngụy Tác, chỉ có bằng hữu đã qua thử thách mới là bằng hữu chân chính
nên dù thấy Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân đáng tin nhưng vẫn đề phòng,
nếu lần này họ thật lòng giúp, từ sau gã sẽ đối đãi họ như với bọn Kỳ Long
Sơn.

“Chân tiên khí tức! Còn thứ thế này trên đời, thật khó tưởng tượng nổi!”

“Luyện hóa vật này xong sẽ đề thăng tu vi nhiều, có nó đúng là phúc duyên to
lớn.”

Ngụy Tác lấy Đăng tiên tiên thai ra, chân tiên khí tức và bảo quang lưu
chuyển, Nguyên Âm lão tổ cùng Cực Âm thần quân lồi mắt, thần huyền đại năng
nào cũng nhận ra linh nguyên trong đó bàng bạc như biển.

“Chát!” Nguyên Âm lão tổ kháo mạnh đầu Cực Âm thần quân, “Nhìn ngươi kìa,mắt
lồi ra, không phải đồ của mình, đừng sáng mắt, tham ngộ xong thuật pháp Ngụy
đạo hữu đưa cho chưa.”

“Sư thúc…” Cực Âm thần quân nhòa lệ, cơ hồ điên cuồng, “Sư thúc không phải
cũng lồi mắt, cùng sáng mắt!”

“Nhưng ta không nhểu nước miếng như con.” Nguyên Âm lão tổ hòa ái liếc qua.
Cực Âm thần quân mã nhợt nhạt mặt mày run lên, “Cho sư điệt một tuần trà là có
thể thi triển.”

“Thế còn được…” Nguyên Âm lão tổ vừa y, vẫn sáng mắt, tiếc rẻ nhìn Đăng tiên
tiên thai hỏi Ngụy Tác, “Không biết Ngụy đạo hữu chuẩn bị khi nào chính thức
khai sơn lập tông? Lão phu đã thấy trước một siêu cấp tông môn sắp xuất hiện
tại tu đạo giới.”

“Mỗ không định khai sơn lập tông.” Ngụy Tác tĩnh tâm đợi Cực Âm thần quân tham
ngộ thuật pháp, đồng thời đáp, “Khai sơn lập phái quá phiền hà, không bằng
chuyên tâm đề thăng tu vi.”

“Không khai sơn lập tông? Đạo hữu xem ra một lòng cầu đạo.” Nguyên Âm lão tổ
ngạc nhiên, mục quang từ Đăng tiên tiên thai vòng về Ngụy Tác.

“Không hẳn, tán tu không đánh nổi thì chạy, nhưng lập tông môn thì nhiều lúc
không thể chạy.” Ngụy Tác nhìn Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân, “Tiền bối
là tông môn tu sĩ, chắc hiểu rõ điểm này.”

“Đại tông môn có số lượng kinh nhân đệ tử thu gom giúp mọi thứ và tin tức, trợ
lực không nhỏ, đạo hữu hiện tại cũng gần như thế, Đăng Tiên tông thì đạo hữu
có thể bỏ mặc chứ Âm Thi tông và Hải Tiên tông thì không.” Nguyên Âm lão tổ
nhìn Ngụy Tác, bật cười, “Chi bằng khai sơn lập tông, kiến lập một tông môn
không ai dám chạm vào.”

Ngụy Tác mắt ánh lên, trầm ngâm như quyết định rồi bảo Nguyên Âm lão tổ, “Nếu
mọi Thiên khung đều sập, tu đạo giới bị hủy hết thành trì thì khai sơn lập
tông còn ý nghĩa gì nữa?”

“Ngụy đạo hữu tựa hồ có thâm ý.” Nguyên Âm lão tổ biến sắc, Cực Âm thần quân
cũng nghe ra mà dừng lại, chấn kinh nhìn gã.

“Thiên khung Thiên Huyền đại lục tan vỡ chỉ là khởi đầu, mỗ dám chắc thọ
nguyên mọi Thiên khung sắp hết.” Ngụy Tác bảo.

“Cái gì!”

Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân run lên biến sắc.

“Đạo hữu, tin này quá chấn động, đối với Tiểu Cực giới thì sánh với một món
tiên khí, đa tạ đạo hữu tín nhiệm.” Chốc sau, Nguyên Âm lão tổ hít sâu một
hơi, không hỏi Ngụy Tác lấy tin từ đâu mà thần sắc ngưng trọng cảm tạ.

Lão nhân này là thiên tài hiếm có ở tu đạo giới, lại hiểu hết nhân tình thế
thái, qua việc Ngụy Tác trầm ngâm là biết quyết định nói ra việc này cũng là
một phương thức thể hiện thành ý. Lão mang tới cho gã nhiều thứ để đề thăng tu
vi làm qua ra mắt, tin tức này là thứ gã đáp lễ lão và Cực Âm thần quân. Ngụy
Tác cũng không đặt mình cao cao tại thượng.

“Xong chưa.” Nguyên Âm lão tổ cảm tại Ngụy Tác xong thì nghiêm túc giục Cực Âm
thần quân.

“Sắp được rồi.” Thần sắc Cực Âm thần quân hiện tại muốn khóc mà không có nước
mắt, nhưng rồi ngưng trọng hẳn, gật đầu.

Cùng lúc, trên tầng không man hoang hoang nguyên giữa Vân Linh đại lục và Lưu
Hỏa đại lục đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang.

Chiến thư!

Hồng quang là chiến thư như thần sơn lướt đi!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận