Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1017: Đánh thành lôi công vui lắm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nguyên Âm lão tổ tuy trông hòa ái, nhưng Cực Âm thần quân sởn gai ốc.

“Ha ha… đúng là cảnh tượng như thượng cổ đại năng khai sơn lập phái, bách
tông đến triều bái.” Nguyên Âm lão tổ chỉ cảm thán, “Nếu tu vi và thần thông
của y tiến thêm một bước, thật sự khai sơn lập phái, phát thiếp mời rộng rãi
thì chưa biết chừng sẽ thành cảnh tượng nghìn vạn tông môn đến dự như khi
thượng cổ vô địch đại năng khai sơn lập phái.”

Trước mặt Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân, sơn môn Đăng Tiên tông tụ tập
càng lúc càng đông tu sĩ các tông môn.

Để an toàn nên không ai được vào Đăng Tiên tông, bên ngoài sơn môn dựng hẳn
một bạch ngọc điện vũ để những tông môn chưa đến lượt chờ đợi.

Nguyên Âm lão tổ đi thẳng đến bạch ngọc điện vũ còn Cực Âm thần quân như bé
ngoan bám theo.

“Chuyện gì hả, tông môn nào mà không tuân thủ thứ tự hả.”

Nguyên Âm lão tổ trực tiếp chen vào hàng khiến nhiều người đang đợi ở ngoài
Đăng Tiên tông bất mãn, không ít người bực bội kêu lên.

“Thứ lỗi, tại hạ và Ngụy Tác là bằng hữu.” Nguyên Âm lão tổ cười hiền hòa.

“Bằng hữu?” Mọi tu sĩ đều không dám nói gì nữa.

“A!” Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân tẩu đến trước bạch ngọc điện vũ thì
tu sĩ ban nãy to tiếng nhất đột nhiên kêu lên thê thảm, mông không hiểu sao
chợt đen xì.

“…” Cực Âm thần quân chợt sờ mông, tỏ vẻ muốn khóc mà không có nước mắt.

“Không biết hai vị ở tông môn nào? Đến có việc gì?” Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm
thần quân vừa đến bạch ngọc đại điện, thân ảnh Kỳ Long Sơn và Thanh Bình xuất
hiện.

“Phiền lưỡng vị thông báo một tiếng là Cực Âm thần quân và Nguyên Âm lão tổ
của Tiểu Cực giới đến… bọn tại hạ đến cầu hòa.” Nguyên Âm lão tổ nháy mắt
với Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đoạn truyền âm.

“Gì hả!” Kỳ Long Sơn và Thanh Bình cả kinh. Cả hai nhận ra Nguyên Âm lão tổ và
Cực Âm thần quân bất phàm nhưng không ngờ là hai thần huyền đại năng của Tiểu
Cực giới.

Hỏa Vực thần vương phát chiến thư vượt hai đại lục, tới sơn môn Tiểu Cực thì
bị Nguyên Âm lão tổ đánh rơi, tu vi của Nguyên Âm lão tổ hơn xa Cực Âm thần
quân, chí ít Thần huyền tứ trọng.

“Lưỡng vị tiền bối đợi một chút, tại hạ sẽ vào thông báo.”

Hai thần huyền đại năng này chiến lực cực kỳ kinh nhân, Kỳ Long Sơn và Thanh
Bình không dám dẫn vào Đăng Tiên tông mà báo cho Âm Lệ Hoa đang cùng hội đàm
một tông môn trong điện, nàng ta chấn động, một đạo truyền tấn quang hoa bắn
lên.

“Cái gì, Cực Âm thần quân và Nguyên Âm lão tổ đến! Họ chắc đã biết chuyện ta
giả mạo. Cương nha muội, cùng ta ra xem có chuyện gì.”

Rất nhanh, một đạo quang phù bắn vào điện vũ Ngụy Tác bế quan luyện hóa Đăng
tiên tiên thai, chỉ quét thần thức vào là gã dù đang thử luyện Phổ độ thần
quang chợt nhảy lên quát to, lao ra ngoài sơn môn.

Tử quang lóe lên, Linh Lung Thiên không biết từ đâu lao ra sau lưng Ngụy Tác.

Cực Âm thần quân tu vi Thần huyền lưỡng trọng, Nguyên Âm lão tổ là Thần huyền
tứ trọng đại năng, vạn nhất giao đấu thì mình Ngụy Tác vị tất là đối thủ. Linh
Lung Thiên bình thường tuy có vẻ không hợp với gã nhưng thực tế thì cùng qua
vô số đại chiến, đối địch cực kỳ ăn khớp, dù sư huynh đệ cũng không thể tâm ý
tương thông như thế.

“Quả nhiên là y… Thần huyền tứ trọng trung kỳ, Nguyên Âm lão tổ ít nhất
không kém hơn Vu thần nữ.” Chưa ra khỏi Đăng Tiên tông, Linh Lung Thiên đã
truyền âm cho Ngụy Tác.

“Ngụy Tác và đồng bạn? Hai người này lai lịch thế nào mà họ cũng bị kinh
động??”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên từ Đăng Tiên tông lao ra, nhiều người nhìn thấy
đều cả kinh thất sắc, biết hai lão đạo lai lịch phi phàm.

“Chào Ngụy đạo hữu, bất quá lão hủ và sư điệt bất thành khí này hiện không thể
công khai thân phận, không thì tin tông môn không có thần huyền tọa trấn lan
ra, chưa biết chừng sẽ sinh chuyện.” Thấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Nguyên
Âm lão tổ không ngừng quan át, đồng thời chủ động hành lễ, truyền âm.

“Chào lưỡng vị đạo hữu, không biết các vị đến đây vì việc gì?” Ngụy Tác bình
tĩnh như thường, không hề thập phần khách khí, đưa tay mời vào bạch ngọc đại
điện, gã không có hảo cảm gì với Cực Âm thần quân. Tại Luân hồi tháp, y bỏ
chạy khiến y và Linh Lung Thiên suýt mất mạng.

“Lão phu đưa sư điệt này đến cầu tình Ngụy đạo hữu. Sư điệt của lão hủ nhát
gan nên suýt nữa liên lụy đạo hữu, hoàn hi vọng đạo hữu đại nhân không chấp
tiểu nhân mà tha cho.” Thấy Ngụy Tác chỉ mời vào điện vũ ở ngoài chứ không có
ý mời vào trong tông môn Đăng Tiên tông, Nguyên Âm lão tổ không giận mà khiêm
cung nói.

“Đạo hữu tu vi hơn tại hạ, không cần làm thế.” Ngụy Tác biết đối phương hiểu
rõ tiền nhân hậu quả, nên đưa thẳng Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân vào
bạch ngọc đại điện đoạn nó.

“Không hẳn, đạo hữu tương lai thành tựu không thể ước lượng, lão phu chỉ là
lão đầu sắp chết, không dạy dỗ sư điệt bất thành khí này được mấy năm nữa.”
Nguyên Âm lão tổ bảo Ngụy Tác: “Đạo hữu muốn trút giận thì cứ đánh y một trận
được chăng? Muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần đừng để y chết, đạo hữu không
tiện hạ thủ thì lão phu sẽ thay mặt, không cần khách khí, nói đi, định đánh
gãy mấy lóng xương của y, hay đánh thành lôi công? Đánh thành lôi công vui
lắm.”

“Đánh thành lôi công? Là ý gì?” Tiểu Cực giới có hai thần huyền đại năng đến,
bọn Hàn Vi Vi cũng tụ tập tại bạch ngọc đại điện, Nguyên Âm lão tổ nói vậy
thìHàn Vi Vi hiếu kỳ hẳn.

“Vị tiểu muội muội này chắc là đạo lữ của Ngụy đạo hữu, quả là đẹp như thiên
tiên, băng tuyết thông tuệ. Còn là thị băng, hỏa song hệ linh căn, mấy năm đã
đột phá đến kim đơn, lão đầu này không hoa mắt thì muội muội còn tu luyện vô
thượng cổ kinh, bất phàm quá. Lão phu không có gì, chỉ có mấy trái Cửu âm tiên
quả làm quà ra mắt.” Nguyên Âm lão tổ vung tay, đưa một đạm lam sắc hàn băng
hạp tử cho Hàn Vi Vi.

Hàn Vi Vi nghe mấy câu của Nguyên Âm lão tổ thì lòng hoa nở rộ, còn bốn chữ
Cửu âm tiên quả khiến cả bọn Cơ Nhã cũng cả kinh.

Cửu âm tiên quả là loại linh dược không kém Tử hồ hoa, Kim đơn tu sĩ luyện hóa
cũng có thể đề thăng tu vi, sánh với một viên tiên cấp linh đơn, dược lực có
tác dụng trú nhan với nữ tu khiến dung nhan bất lão.

Nguyên Âm lão tổ lại nói không một quả, Thủy Linh Nhi, Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa và
Thanh Bình đều sắp đột phá, đây tuyệt đối là hậu lễ kinh nhân.

“Còn lôi công thì vui lắm, da đen cháy, mắt trợn trắng, đầu tóc dựng lên, mũi
và miệng xì khói hoặc tỏa điện hỏa hoa.” Nguyên Âm lão tổ cười ha hả.

“A! Đừng, sư thúc!” Cực Âm thần quân biến sắc kêu lên.

Vù!

Y cha kịp làm gì, bọn Hàn Vi Vi cũng không hiểu nguyên cớ thì thân thể y đột
nhiên co rút lại, bị lôi quang cuốn cho quay tròn, đầu tóc rối bù, mũi và
miệng xì khói, thấy rõ hai tia điện hỏa hoa.

“Đấy, thế đấy. Ha ha, vui chứ.” Nguyên Âm lão tổ cười ha hả, bảo Hàn Vi Vi:
“Có cần làm lại một lần nữa, lần này khói phun ra càng đặc, tu vi hiện tại của
y bị mười bảy, mười tám lần cũng không thành vấn đề, lúc y còn ở Thần hải cảnh
phạm lỗi, lão phu làm ba lần liền cũng không sao.”

“…” Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi tròn mắt, miệng và mũi Cực Âm thần quân xì
khói, cả hai bật cười.

“… Hả. Khổ nhục kế?” Lục bào lão đầu tròn mắt.

“Người này thuật pháp thập phần bất phàm…” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngưng
trọng hẳn, nhìn nhau. Công pháp cùng thuật pháp của Nguyên Âm lão tổ rất đặc
biệt, thi pháp không hề có linh khí dao động, chỉ có khí huyết hơi rung lên,
tựa hồ nguyên khí lưu chuyển tại thể nội là đủ dẫn động thiên địa uy năng.

Với thủ đoạn này mà giả thành đê giai tu sĩ đánh lén thì…

Đối phương với tu vi Thần huyền tứ trọng, thủ đoạn như thế mà chịu lép, khiến
Ngụy Tác biết được thành ý của Tiểu Cực giới, liền thay đổi thái độ, nghiêm
túc bảo Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân: “Hai vị đã vậy thì tại hạ không
dám chối từ, tự nhiên nguyện ý hóa địch thành bạn.”

“Lão hủ đã bảo đạo hữu là người thông hiểu lý tình.” Nguyên Âm lão tổ cười ha
hả, lộ ra ba cái răng vàng, “Đạo hũ nói vậy thì chúng ta là bằng hữu. Tại hạ
mang theo chút thủy hệ yêu đơn mong đạo hữu nhận, còn gì cần giúp thì cứ nói,
sau này Tiểu Cực giới cần đạo hữu giúp gì thì lão phu cũng không khách khí.”
Nguyên Âm lão tổ lấy ra một nạp bảo nang, đưa đến trước mặt Ngụy Tác.

“Đa tạ tiền bối.” Ngụy Tác hơi trầm ngâm: “Quả thật có việc cần hai vị giúp.”

“Hả? Có người đến đối phó nên cần bọn lão phu trợ trận? Đương nhiên khả dĩ.”
Nguyên Âm lão tổ cười cười.

“Đó chỉ là một việc.” Ngụy Tác bảo Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân, “Chủ
yếu muốn nhờ lưỡng vị tiền bối trợ giúp thi pháp, luyện hóa một thứ.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận