“Lần này cả Độc Cô Vũ Vân và Diệp đại ca, Tiểu Vi muội muội sắp xung kích kim
đơn cũng được đảm bảo rồi.”
Nhìn danh sách linh đơn và linh dược, Ngụy Tác bảo Độc Cô Vũ Vân và Diệp Cố
Vi, Diệp Tiêu Chính.
Tuy không có linh dược như Tử hồ hoa nhưng số lượng đạo giai, thậm chí tiên
giai linh đơn không ít, nhiều loại là để xung kích kim đơn.
Nhờ linh đơn và linh dược, không chỉ Độc Cô Vũ Vân và Diệp gia huynh muội xung
kích kim đơn sẽ vạn vô nhất thất, ngay cả Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi cũng sẽ tu
vi đại tiến.
Về linh thạch, Ngụy Tác không lấy khối nào, gã không định khai sơn lập tông,
chỉ cần đề thăng tu vi người cùng phe chứ không cần tích lũy để ngày sau thu
đệ tử. Nhưng với linh dược và linh đơn hữu dụng cho phe mình, gã không khách
khí.
“Lão đại, đừng quên bọn đệ.” Cả hai xô đẩy nhau đến trước mặt Ngụy Tác, ra vẻ
đương nhiên đi theo lão đại là phải có lợi, chính thị tổ hợp đầu óc đơn giản.
“Yên tâm đi, không thiếu các ngươi.”
Ngụy Tác vừa bực vừa buồn cười, với số lượng kinh nhân linh đơn này thì hai gã
đột phá kim đơn là chắc chắn, còn hơn hơn bọn Độc Cô Vũ Vân và Diệp Cố Vi. Hai
kẻ như thế cũng tu thành kim đơn quả thật một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Nếu cả hai là đệ tử thì với tư chất đó, Đăng Tiên tông tuyệt đối không lãng
phí nguồn lực cho họ mà cho những người có tư chất, có tiềm lực hơn.
“Lưu lão đưa huynh đệ khứ của mỗ xem xem linh dược linh đơn nào hữu dụng thì
lấy.” Ngụy Tác ra hiệu cho Lưu lão chiếu cố thỏ huynh đệ Lý Tả Ý.
Hiện tại thỏ huynh đệ đang trong tình trạng khó tả, tu vi tiến cảnh đã đạt Kim
đơn ngũ trọng sơ kỳ. Có ngày thật sự đột phá đến Thần huyền cảnh cũng nên.
Tại vô danh hoang đảo đã bị Lý Tả Ý ăn mất không ít nguyên liệu luyện đơn nên
nghe Ngụy Tác nói vậy, luyện dược lão đầu này không vui nhưng vẫn gật đầu, hậm
hực kéo Lý Tả Ý đi.
“Lưu lão, nếu có linh đơn và linh dược để các vị tu luyện và đề thăng thọ
nguyên thì cứ lấy là được.” Ngụy Tác mỉm cười nói.
“Đa tạ lão đại.” Lưu lão hòa và lão nhân đang đi rahơi sững lại, tỏ rõ thần
sắc cảm kích. Khả năng vì bị hai kẻ đầu óc đơn giản ảnh hưởng, không biết từ
bao giờ, họ cũng xưng hô gã là lão đại.
Ngụy Tác lấy danh sách ghi lại công pháp cùng thuật pháp của Đăng Tiên tông.
“Đăng tiên hóa đạo kinh… Đăng tiên đạo đồ… Huyền nữ phi tiên vũ…”
“Không hổ là tông môn mấy nghìn năm truyền thừa, có một môn thiên cấp đỉnh
giai công pháp và hai môn thiên cấp đỉnh giai thuật pháp, Đăng tiên hóa đạo
kinh này vô dụng với ta, bất quá Đăng tiên đạo đồ và Huyền nữ phi tiên vũ thì
có thể tham ngộ.”
Ngụy Tác xem qua rồi bảo bọn Cơ Nhã.
Đăng tiên hóa đạo kinh là công pháp tu luyện chân nguyên, Đăng tiên đạo đồ là
thuật pháp Đăng Tiên tông tông chủ thường sử dụng. Chỗ đáng sợ của đạo thuật
pháp này là dùng chân nguyên mô phỏng được đại đạo pháp vực, nếu chân chính
lĩnh ngộ ra đại đạo pháp vực thì uy năng sẽ hòa cùng pháp vực uy năng.
Đăng Tiên tông tông chủ chưa lĩnh ngộ được bản nguyên của thiên thuật pháp
này, không thể tìm ra quy tắc thiên địa nguyên khí để hóa thành pháp vực,
không thì uy năng không chỉ có có thế.
Huyền nữ phi tiên vũ là một môn mê hồn nhiễu thần cường pháp chỉ nữ tu mới sử
dụng được, khi thi triển thì nguyên âm đặc biệt và tự thân chân nguyên sẽ kích
phát ảo cảnh kiểu như Minh thần hoang nguyên, như trong tích tắc bày ra mê hồn
đại trận.
“Thiếp biết phu quân thích lưỡng môn thuật pháp này nên đã ghi lại, đây là
Đăng tiên đạo đồ.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười đưa ngọc phù đến trước mặt Ngụy
Tác.
Ngụy Tác mắt ánh lên đoạn đưa ngọc phù cho Ngô Thanh Tuyền và Long Mộc Tinh,
“Ngô trưởng lão, thuật pháp này mõ trừ truyền cho đạo lữ và thân hữu thì không
truyền cho ai nữa, còn trong Đăng Tiên tông thì trưởng lão tự tu luyện, hoặc
truyền cho ai, mỗ sẽ không can thiệp. Long Mộc Tinh, đạo thuật pháp này ngươi
cứ tham ngộ.”
Ngô Thanh Tuyền gật đầu không nói gì, Long Mộc Tinh giật mình không ngờ tới,
“Chủ nhân ban đạo thuật pháp này cho tiểu nhân?”
“Đúng thế, không chỉ đạo thuật pháp này, Đăng Tiên tông cóthiên cấp thuật pháp
nào ngươi thích thì cứ việc luyện.” Ngụy Tác bảo, “Ngươi tạm thời thay ta
trông nom Đăng Tiên tông.”
“Chủ nhân cần tiểu nhân giám sát Đăng Tiên tông?” Long Mộc Tinh ngẩn ra, mặt
nhợt đi.
“Không phải chứ, ngươi bảo y?” Lục bào lão đầu và Hàn Vi Vi kêu lên.
“Y sợ chết như thế, tại Đăng Tiên tông đương nhiên càng cẩn thận, trừ phi bị
cao thủ lợi hại bắt chứ không dám phản lại chúng ta.” Ngụy Tác truyền âm cho
lục bào lão đầu cùng bọn Hàn Vi Vi.
Để Long Mộc Tinh giám sát là ý riêng của gã, gã không định ở lại Đăng Tiên
tông lâu, những người khác với gã lại càng trọng yếu, ở lại Đăng Tiên tông
chưa biết chừng sẽ nguy hiểm. Long Mộc Tinh vạn nhất gặp nguy hiểm thì với
tính cách đó sẽ đầu hàng, không bị họa sát thân.
“Với tu vi của tiểu nhân sao có thể trông coi Đăng Tiên tông.” Long Mộc Tinh
sững người rồi run lên sợ hãi.
“Yên tâm đi, với tu vi và pháp bảo của ngươi, Đăng Tiên tông hiện tại không ai
là đối thủ. Ta cũng không bảo ngươi làm Đăng Tiên tông tông chủ, mà chỉ giúp
Ngô trưởng lão phòng bị những tu sĩ Đăng Tiên tông sinh sự. Nếu bọn ta rời
Đăng Tiên tông, có việc gì ngươi và Ngô trưởng lão không giải quyết được thì
cho ta biết là xong.” Ngụy Tác không cho Long Mộc Tinh chối.
“Ngụy thần quân!”
Cùng lúc trung niên Kim đơn đại tu sĩ còn lại của Đăng Tiên tông tiến vào, y
đang là đại trưởng lão, quản lý việc đối ngoại. “Thần quân, hai lão nhân Đại
Doanh phong của Công Đức tông cầu kiến, đang đợi ngoài sơn môn.”
“Hai lão nhân Đại Doanh phong?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra rồi bảo Kim đơn đại tu sĩ
đó dẫn đường, thấy hai lão nhân đợi ngoài sơn môn là gã tự ra đón.
“Lưỡng vị tiền bối, sao lại đến tìm tại hạ.” Ngụy Tác trực tiếp rời sơn môn,
đến trước mặt hai lão nhân hành lễ.
Là Trương Vân và Tiền lão nhân. Lúc gã giả thành đệ tử Đại Doanh phong Mã Đằng
thì cả hai rất quan tâm, nên gã cũng thập phần thân cận với hai lão nhân.
“Không ngờ thần quân là Bá Khí chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, ở cùng lâu như
vậy mà bọn tại hạ không biết.” Hai lão nhân tỏ vẻ lạ thường, đáp lễ, “Bọn tại
đến đây là phụn mệnh Công Đức tông tân nhậm tông chủ đến hòa đàm.”
“Công Đức tông muốn hòa đàm?” Ngụy Tác không ngờ nên hơi ngẩn ra.
“Thần quân thần thông cái thế, lại có chữ tín, Công Đức tông không muốn đối
địch, mong thần quân nể mặt hòa đàm.” Trương Vân và Tiền lão gật đầu.
“Lưỡng vị tiền bối không cần gọi mỗ là thần quân, gọi Ngụy Tác là được.” Ngụy
Tác đưa hai lão nhân vào sơn môn Đăng Tiên tông, coi như thượng khách, “Tuy vì
Minh Đức mà mỗ mới đến Công Đức tông, nhưng quả thực từ đâu mỗ đã thèm muốn Đề
hồ thánh quả, lại ngầm lấy đồ trong Thất bảo mật địa, lưỡng vị tiền bối có thể
về bảo hiện nhậm tông chủ là việc này mỗ có lỗi trước. Nếu Công Đức tông thật
lòng hòa đàm, mỗ nợ các vị một món lớn, sau này Công Đức tông gặp nạn, giúp
được thì mỗ sẽ giúp. Nhưng nếu chỉ vì e dè thần thông hiện tại của mỗ, sau này
vẫn đối phó thì mỗ không nương tay.”
“Bọn lão phu thân phận không cao, không dám hứa nhiều nhưng là đệ tử Công Đức
tông, nên phải đến tìm các hạ bàn bạc, hi vọng các hạ hiểu.” Hai lão nhân nhăn
nhó, “Các hạ hứa như thế, ít nhất Đại Doanh phong đều hiểu tâm ý, sau này Công
Đức tông vi phạm song phương ước định thì bọn lão phu không còn mặt mũi nào
nói gì nữa, các hạ đối phó Công Đức tông cũng không cần lưu tình.”
“Đây phần Công Đức tông cung phụng, các hạ đáp ứng hòa đàm, Công Đức tông mỗi
năm sẽ cung phụng ngần này.”
Hai lão nhân lại cảm tạ, lấy ra mấy cao giai nạp bảo nang đựng toàn thủy hệ
yêu đơn, tới bảy, tám vạn viên.
“Số thủy hệ yêu đơn này mỗ nhận.” Ngụy Tác thu mấy nạp bảo nang, bảo hai lão
nhân: “Bất quá hai tiền bối chuyển lời cho quý tông chủ, phần cung phụng mỗi
năm không cần đưa đến tay mỗ và chuyển cho Đại Doanh phong. Toàn bộ do Đại
Doanh phong sử dụng.”
“Chuyện đó…” Hai lão nhân cả kinh, nhìn Ngụy Tác không dám tin.
“Dù gì mỗ cũng từng là đệ tử Đại Doanh phong… thân hữu của mỗ vốn không
nhiều, hiện tại Thiên khung Thiên Huyền đại lục tan vỡ, thân hữu lại càng ít.”
Ngụy Tác nhìn lưỡng vị lão nhân, “coi như một phần tâm ý của mỗ, hi vọng lưỡng
vị tiền bối đừng cự tuyệt. Không thì hai vị có đưa đến, mỗ cũng sai người đưa
về Đại Doanh phong.”
“Ngụy Tác, các hạ khác với mọi tu sĩ, ngày sau mọi phong khác của Công Đức
tông thế nào cũng mặc, Đại Doanh phong vẫn coi các hạ từng là… đệ tử.” Hai
lão nhân thập phần cảm động, Ngụy Tác giữ cả hai lại Đăng Tiên tông một lúc
mới để họ đi.
“Tự Nhiên tông cầu kiến…”
“Quảng Pháp thiên cung cầu kiến…”
“Tử Dương cung cầu kiến…”
“Quy Phàm tông cầu kiến…”
“…”
Hai lão nhân Đại Doanh phong đi khỏi không lâu thì tiếng báo tin không ngừng
vọng vào sơn môn Đăng Tiên tông, liên tục có các tông môn đến cầu kiến Ngụy
Tác.