Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1013: Không nén được, muốn mạnh lên

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Gì hả! Ngụy Tác lẻn vào Đăng Tiên tông, giết Đăng Tiên tông tông chủ, bức
Đăng Tiên tông hòa đàm, rồi làm thái thượng cung phụng?!”

Trong một đại điện hoa mỹ lợp ngọc xanh, tường khảm toàn bảo thạch, linh châu,
và phù điêu đẹp đẽ, một nữ vương da như bạch ngọc, đội mũ phượng đứng phắt dậy
khỏi kim sắc bảo tọa, ngọc phù bị khí tức chấn vỡ.

Là Vu thần nữ từng đấu với Ngụy Tác tại Toái Ngọc cổ vực, kết quả bị đánh đến
mức chỉ còn hà quang bọc mình.

“Siêu cấp đại tông môn cỡ Đăng Tiên tông như một bảo khố khổng lồ, lạc vào tay
y thì không biết tu vi tiến cảnh còn đến mức nào!”

“Không được, phải mau đối phó!”

“Ngụy Tác, ngươi là thần huyền đại năng mòn còn dùng thủ đoạn đánh lén, lẽ nào
ta lại không!”

Bóp nát ngọc phù, Vu thần nữ nghiến răng lẩm bẩm, đi về tòa điện vũ.

“Truyền tin cho Vạn Hoàng cung Vạn Hoàng công tử đến Trục Nguyệt hồ gặp ta!”

Giọng nói sung mãn uy nghiêm nữ vương vang lên.

Mấy đạo quang hoa xung thiên, ngoài xa lóe sáng đạo đạo quang hoa, tích tắc
sau đã vượt không biết bao nhiêu vạn dặm.

Bên ngoài cung điện là thủy vực mênh mông có ít nhất mấy trăm hòn đảo, bên
trên xây dựng lâu các điện vũ đẹp đẽ, vân hà liễu nhiễu, linh điểu bay lượn.

Thủy vực quanh mấy trăm hòn đảo trong suốt, đáy trải bạch sắc sa thạch, khiến
thủy vực thập phần thánh khiết.

Thủy vực nở bừng nhiều loại dị chủng liên hoa, đóa nhỏ chỉ cỡ ngón tay, đóa
lớn như mặt bàn, khiến thủy vực và mấy trăm hòn đảo như được bao trong bạch
sắc linh quang.

“Chát!”

Vu thần nữ hạ lệnh xong là hóa thành lưu quang, rời bạch sắc linh quang cấm
chế.

Bên ngoài cấm chế là Hoang cổ cự trạch, Thiên khung ở ngoài xa lấp lánh quang
hoa, nơi này lại nằm ngoài Thiên khung.

Vu thần nữ vượt hư không, đi về phía Thiên khung.

Xuyên qua Thiên khung, trước mặt là một ngọn núi xanh biếc như thanh long.

Trên núi không chỉ mọc nhiều cổ thụ mà đá cũng xanh biếc, trải dài ít nhất hơn
ba nghìn dặm.

Sau ngọn núi là bình nguyên mênh mông, nhìn từ xa cũng thấy có một tòa thành
trì quy mô gấp ba Linh Nhạc thành, vượt qua ngọn núi là Vu thần nữ không vào
thành mà đi theo một hướng, thêm bảy, tám nghìn dặm thì trước mặt xuất hiện
một vùng gò đồi, phía sau nữa là một hồ nhỏ chừng mấy trăm khoảnh.

“Ầm!”

Vu thần nữ vừa đến thì hư không đối diện đột nhiên xạ ra vạn đạo kim quang,
chiếu sáng mặt hồ, khí dấy lên như có một thứ gì kinh nhân đang giáng lâm.

Tiên âm từ hư không vọng xuống.

Mười sáu kim giáp dị thú buộc dây xích kim sắc tinh kim kéo một kim sắc thần
đài tiến ra.

Mười sáu kim giáp dị thú đều mọc vảy như vảy rồng, chân rực kim quang, là Liêu
nha cự hổ linh thú, thể hình gấp năm, sáu lần hổ thường, toát lên Hoang cổ khí
tức hung hãn.

Kim sắc thần đài hình tròn, đường kính mấy trăm trượng, dị thú kéo sợi dây
xích tinh kim lớn cỡ đùi người lớn, thần đài khắc cổ binh phù văn, bề ngoài
giống đài sen nhưng tạo cảm giác sát phạt khí tức kinh nhân, là chiến xa của
thượng cổ đại năng để lại.

Trên kim sắc thần đài là một thanh niên mặc kim sắc ngọc y đứng chắp tay sau
lưng.

Thanh niên mặt vuông tai lớn, ấn đường rộng rãi, toát lên khí tức duy ngã độc
tôn, kim sắc ngọc y thêu đầy hình phượng hoàng rực rỡ, thần quang ngưng thành
hơn vạn kim sắc thần hoàng quang ảnh, khí thế hùng hậu cực độ.

“A Vu, vội tìm ta có chuyện gì?”

Thanh niên xuất hiện là mỉm cười, hỏi Vu thần nữ.

Vu thần nữ hơi giật giật chân mày, tựa hồ không thích thanh niên xưng hô mình
là A Vu nhưng không tỏ rõ, vẫn thể hiện uy nghiêm của nhất phái nữ vương, “Ta
muốn mượn Man thiên cổ phù!”

“Man thiên cổ phù? Nàng định dùng để đối phó tiểu tử Ngụy Tác?” Thanh niên mục
quang hơi lóe lên, như đã đoán tiền nhân hậu quả, tiếp tục đi đến chỗ Vu thần
nữ, “A Vu, nếu trước lúc vào Thiên Huyền đại lục mà chúng ta biết thế thì đã
không bại.”

“Đây là ta sai lầm, sau này không thế nữa, chúng ta chưa kết thành đạo lữ, sau
này thành rồi thì phu thê đồng tâm, việc gì cũng cho ngươi biết.” Vu thần nữ
liếc thanh niên. Rõ ràng thanh niên là Vạn Hoàng công tử, thần huyền đại năng
của một đại tông môn thần bí khác của Ngọc Hành đại lục: Vạn Hoàng cung.

“Hay cho câu phu thê đồng tâm, có câu này, A Vu, nàng không cần đến Vân Linh
đại lục, ta sẽ tới dó giết y, lấy thủ cấp làm chén rượu cưới của chúng ta.”
Vạn Hoàng công tử đến trước mặt Vu thần nữ dịu giọng nói.

“Ta đã thề phải giết bằng được y, phải tự thân giết y!” Vu thần nữ lắc đầu,
“Chỉ cần cho ta mượn Man thiên cổ phù là được, ta hóa thành chí thân của y rồi
đột nhiên ra đòn thì y không thể thoát được.”

“Cạnh y có nhân vật lợi hại, e là nguy hiểm.” Vạn Hoàng công tử hơi nhíu mày.

“Yên tâm đi, lẽ nào ngươi không tin vào thực lực của ta?” Vu thần nữ nhướng
mày, đột nhiên dịu giọng, “Đợi ta giết y rồi về Ngọc Hành đại lục, chúng ta sẽ
cử hành đại hôn. Lúc đó tiên binh của y sẽ rơi vào tay chúng ta, không chỉ
Ngọc Hành đại lục, thậm chí cả Thiên Huyền đại lục, Vân Linh đại lục, sớm muốn
gì cũng là của chúng ta!”

“Ta chỉ lo lắng chứ sao lại hoài nghi thực lực của nàng. Vậy thì, nàng nên cẩn
thận.” Vạn Hoàng công tử dịu giọng, đưa thổ hoàng sắc mộc chất cổ phù điểm cho
Vu thần nữ, “Chỉ là cổ phù này của Vạn Hoàng cung chỉ còn kích phát được một
lần, duy trì được hai mươi tư canh giờ, đủ cho nàng có cơ hội.”

“Hóa ra cổ phù chỉ còn kích phát được một lần. Chả trách…” Vu thần nữ đón
lấy cổ phù, nói.

“Sao ta lại tiếc, chúng ta sắp kết thành đạo lữ, dù nàng muốn sao trên trời ta
cũng hái xuống.” Vạn Hoàng công tử mỉm cười, ôm eo Vu thần nữ.

“Ngươi tìm đi, lúc Chân Võ tông chủ Hứa Thiên Ảo chết, thể nội bắn ra một viên
tinh hạch, không biết văng đi đâu. Vật đó mà đủ tu vi điều khiển, tương đương
với một món đại đạo tiên binh.” Vu thần nữ nói đoạn tránh khỏi tay Vạn Hoàng
công tử.

“Đợi ta về, nếu ta tìm được tinh hạch, nàng lấy được tiên binh, phu thê chúng
ta ẽ thật ự uy nhiếp thiên hạ.”

Vu thần nữ gật đầu với Vạn Hoàng công tử đoạn quay đi, hóa thành lưu quang
biến mất khỏi tầm mắt y.

“A Vu… nàng không biết là ta gặp biết bao nữ tu xinh đẹp trên đời rồi nhưng
chỉ uy nghiêm nữ vương trời sinh như nàng càng khiến sắc đẹp kinh nhân, mê
hoặc khôn tả khiến ta mê mẩn. Mỗi lần gặp nàng ta chỉ muốn… Bất quá không
lâu nữa, khi nàng quay lại, là sẽ được vui vầy cá nước.”

Thân ảnh Vu thần nữ tan biến, Vạn Hoàng công tử mới cười tà quái lắc đầu, mục
quang lóe lên, mười mấy kim sắc man hoang dị thú kéo chiến xa, kim quang bay
lên không, thân ảnh y cũng tan đi.

“Y quả nhiên hạ được Đăng Tiên tông! Lén vào trong… thủ đoạn quả giảo trá dị
thường, may mà ta nghĩ được trước, còn ở lại Đăng Tiên tông thì dù có Hư không
kim hồ cũng rất có thể bị y đánh lén giết chết.”

Cùng lúc, tại một man hoang hoang nguyên khác, một thanh niên ràn rạt thần
huyền khí tức lẩm bẩm.

Chân y đứng trên một kim sắc hồ lô thoạt ẩn thoạt hiện, chính thị Trạm Đài
Linh Lan.

“Chát!”

Y vừa lẩm bẩm vừa lao đi, trên một man hoang đại sơn cách rất xa đột nhiên lóe
lên thanh hồng lưỡng sắc thần quang, khí tức kinh nhân dấy lên khiến đê giai
yêu thú trong vòng vạn dặm, thậm chí trùng trĩ cũng cắm cổ chạy như sắp có đại
nạn lâm đầu.

“Chát!”

Thoáng sau, thanh hồng lưỡng sắc thần quang lóe lên nhưng kéo dài lâu hơn.

“Chả trách y không vội đến, hóa ra đang cảm ngộ một đạo đại đạo thần vực. Xem
ra y sắp cảm ngộ được!” Trạm Đài Linh Lan tỏ rõ thần sắc cuồng hỉ.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận