Tranh thủ nốt để mai con Rắn tiện post chương mới.
Buồn ngủ lắm rồi có lỗi chính tả mng bới giùm
Nhị Mãnh nước da đen nhẻm nở nụ cười ngờ nghệch, nước dãi sắp chảy thòng lòng
cả ra ngoài. Cậu chàng bước lên phía trước, nói: “Đây là cái tổ chim to nhất
tao từng chọc, lần đầu tiên trông thấy trứng chim lớn thế này.”
“Hắc hắc, đúng thế. Chọc tổ chim cỡ này mới khoái.” Bì Hầu gầy nhom, lúc cười
trông giống hệt một con khỉ núi.
“Đẹp quá!” Nhóc tỳ Thạch Hạo chớp đôi mắt to tròn, hàng mi dài rung rung nhìn
ba quả trứng chim dữ nhẵn nhụi long lanh, tỏa sáng lấp lánh, vô cùng thích
thú. Nó nhỏ tuổi nhất, lòng hiếu kỳ rất lớn, chỉ muốn ôm lấy xem cho kỹ.
Nhị Mãnh bước lên, thế nhưng vừa mới đưa tay chạm vào quả trứng khổng lồ lập
tức “úi cha” một tiếng, tay tê rần như điện giật.
“Sao thế?” Mấy đứa trẻ đều giật mình.
Trên vỏ trứng long lanh như ngọc bích là những đốm nhỏ cùng đường vân lấp lánh
tỏa sáng như ánh sao trời, vô cùng đẹp đẽ. Có một thứ sức mạnh thần bí đang
lưu chuyển.
“Mạnh thật đấy, Thanh Lân Ưng là đời sau của Thái Cổ Ma Cầm, huyết mạch cho dù
không còn thuần khiết nữa nhưng bên trong dấu ấn sinh mệnh vẫn còn một phần
mảnh vụn phù văn truyền thừa.” Nhóc tỳ ngày nào cũng học cốt văn nên lúc nãy
đã nhìn ra chút manh mối, đôi mắt to đen chớp chớp, làm bộ người lớn, lên
tiếng mạch lạc.
Mấy đứa trẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ, loài hung cầm càng cường đại thì chim
non ấp ra sẽ càng quý hiếm, huyết mạch càng cao quý. Sau này có thể bảo vệ
thôn làng, chưa biết chừng sẽ sánh ngang với Tế Linh.
“Chỉ là những đốm nhỏ trên vỏ trứng đang tỏa ánh hào quang lưu chuyển thôi mà,
cẩn thận đừng sờ vào những chỗ đó, cất vào trong túi da thú, chúng ta phải mau
chóng rời khỏi chỗ này.” Thạch Đại Tráng thân hình cao lớn vạm vỡ, cũng hết
sức ổn trọng. Nó giục giã mấy đứa, giờ không có thời gian rề rà thêm nữa.
Hiển nhiên bọn chúng đã có chuẩn bị trước, mỗi đứa đều mang theo túi da thú,
mau chóng mở ra, cẩn thận cất quả trứng hung cầm vào trong. Có tất cả ba quả
trứng bích ngọc to cỡ chậu nước, ngoại trừ nhóc tỳ ra thì ba đứa kia mỗi đứa
vác một quả.
“Tốt quá, không ngờ chúng ta đã thành công.” Nhị Mãnh mừng húm, cười bắn cả
mũi dãi ra ngoài.
Bì Hầu cũng cười hi hi, nói: “Sau này Thạch Thôn chúng ta sẽ có hung cầm cường
đại thủ hộ, tộc trưởng và tụi Lâm Hổ thúc chắc chắn sẽ phải công nhận, nhìn
tụi mình bằng con mắt khác.”
“Á ui!” Thạch Đại Tráng loạng choạng suýt ngã bổ nhào, được nhóc tỳ đỡ lại.
Trong tổ hung cầm lót đầy cỏ Kim Ti, hết sức mềm mại, nhưng bên trong lại ẩn
hiện máy tấm vảy tỏa ánh sáng kim loại sáng bóng lạnh lẽo. Thạch Đại Tráng
không chú ý nên đã dẫm lên, đế giày bị đâm thủng, lòng bàn chân tóe máu. May
mà mới chỉ toác da.
“Vảy sắc quá!” Nhóc tỳ Thạch Hạo thu hết mấy tấm vảy lên tay, mỗi cái đều to
bằng bàn tay trẻ sơ sinh, hàn quang lấp lóa.
“Đây chính là vảy hung cầm trưởng thành, quả nhiên bất phàm, tao đồ rằng đại
kiếm mấy trăm cân cũng khó mà chém đứt!” Bì Hầu nói
Mấy đứa nhóc không dám ở lại lâu, vội men theo vách đá leo xuống như thằn lằn,
chẳng mấy chốc đã xuống dưới đất. Quẹt mồ hôi, chúng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào, có thu hoạch gì không?” Cả đám trẻ con xúm lại.
“Thành công rồi, bọn tao chọc được một ổ trứng chim, ha ha.” Nhị Mãnh ngoác
miệng cười.
Đám trẻ mở túi da thú ra nhòm vào trong, trông thấy quả trứng chim to như cái
chậu, nhẵn bóng long lanh, hào quang thần bí lấp lánh, đứa nào cũng phải trầm
trồ.
“Tuyệt quá, thành công rồi!”
“Đây là trứng do hung cầm có thực lực cường đại đẻ ra đó nha, Thạch Thôn chúng
ta sắp có chiến cầm biết bay rồi!”
“Đi thôi!”
Lũ trẻ vừa vui vừa hưng phấn, nhảy nhót trong Thạch Lâm hệ một bầy thú rừng
non, nhanh nhẹn vô cùng, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Thạch Lâm, vừa kịp trước
khi Thanh Lân Ưng về tổ.
“Lần này thật thuận lợi, chúng ta mau đi thôi!”
Núi rừng rậm rạp, lá cây chất thành lớp dày cui, dẫm lên có cảm giác mềm mềm
xốp xốp. Đại thụ chọc trời che khuất ánh nắng chói chang, dây leo già lan dài
như thân rắn, mọc cùng đại thụ. Phía xa đôi lúc truyền đến tiếng thú dữ hú
vang chấn động núi rừng.
May mà nơi này cách Thạch Thôn không xa lắm, vẫn còn trong khu vực tương đối
an toàn chứ chưa đến gần phạm vi hoạt động của những hung vật nguy hiểm trong
núi lớn.
“Sắp đến rồi, cố lên, chúng ta chạy một mạch về thôn!”
Lũ trẻ tuy hưng phấn nhưng trong lòng cũng hơi lo, dù sao đi nữa đó là một con
Thanh Lân Ưng chứ chẳng vừa, những người đàn ông cường tráng nhấn thôn cũng
phải sợ nó, thế mà chúng lại thành công trộm trứng của nó đi, cảm giác có chút
không thực tế.
Đột nhiên có tiếng chim kêu vang vọng tầng không, như xuyên kim phá đá, chói
tai vô cùng. Tiếng kêu có sức xuyên thấu đáng sợ khiến lỗ tai lũ trẻ ù đi.
“Không xong rồi, con Thanh Lân Ưng đó đã quay lại, chắc chắn đã phát hiện ra
trứng bị mất, nó nổi điên rồi.” Có đứa sợ hãi nói.
“Chạy mau!” Tiểu Thạch Hạo ánh mắt sáng ngời, nhìn xuyên qua những tán cây rậm
rạp, trông thấy một bóng đen đang bay lượn giữa không trung, nhằm hướng này
bay tới.
Trên bầu trời gió lớn rít gào, một con chim khổng lồ in bóng rộng trải khắp
rừng, nó lao xuống với tốc độ cực nhanh, toàn thân lưu động ánh sáng xanh ớn
lạnh, hung khí kinh người.
Lúc này những đứa trẻ khác cũng đã nhìn thấy, từ phía xa một con chim khổng lồ
đang bổ tới mảnh rừng này, tốc độ cực nhanh, hệt như một ngôi sao rơi xuống,
lăng lệ và đáng sợ.
“Ôi mẹ ơi, con chim to quá, mau chạy thôi!”
Lũ trẻ hoảng hốt sinh lòng sợ hãi. Con chim đó quá lớn, dài tới bảy tám mét,
hai cánh trải rộng tận mười lăm mét, toàn thân phủ kín những tấm vảy màu xanh
lấp lánh ánh sáng kim loại sắc lẻm, hơi thở hung ác rợn người!
Lũ trẻ co giò chạy, ỷ vào sự quen thuộc với núi rừng, chúng chuyên nhằm những
nơi rậm rạp để tránh né con hung hầm toàn thân đầy vảy lấp lóe hàn quang.
Mấy chục cây đại thụ chọc trời bị cánh nó đập gãy, cành lá bay loạn văng khắp
nơi. Nó như một sinh vật rèn từ thép, lao xuống với khí thế không gì chống đỡ
nổi.
Cảnh tượng quá kinh hãi, lũ trẻ kêu lên, mặt mày tái nhợt, cuống cuồng bỏ
chạy.
Con vật khổng lồ này vô cùng đáng sợ, cánh sắt chọc trời phá hủy hết thảy,vảy
nó lấp lóe hào quang lạnh ngắt, bổ nhào xuống mà khiến cả nửa mảnh rừng tan
hoang, cành lá xơ xác.
Nó quá mạnh, thân thể cứng rắn vô cùng, hai cánh như đại đao, cảm tưởng có thể
xô gẫy một ngọn núi cao. Khu rừng này căn bản không cách nào ngăn nổi.
Trông nó giống như một con chim ưng khổng lồ, nhưng toàn thân lại không có một
sợi lông nào mà chi chít vảy, tựa như được rèn từ sắt nung, ngập tràn thứ sức
mạnh chấn áp.
Mỏ ưng hình móc câu đen bóng sắc lẻm, dài tới già nửa mét, trên bề mặt còn
dính máu hung thú, hiển nhiên nó vừa mới đi săn trở về. Đôi móng vuốt càng
đáng sợ hơn, âm u lạnh lẽo, cực kỳ sắc bén, dài gần một mét, tuyệt đối có thể
dễ dàng xé xác một con voi.
Trên đầu nó có mấy chỗ gồ lên giống như linh vũ, nhưng chắc chắn không phải là
linh vũ mà là những cái gai to dài sắc lẻm, tựa như một dãy sừng, có thể dễ
dàng mổ bụng những con mãnh thú lớn.
Đây chính là Thanh Lân Ưng, vảy xanh dày đặc, toàn thân ngập tràn sức mạnh,
giống như được rèn từ thép, hoành tảo chốn sơn lâm, không thèm để những cây
đại thụ này vào mắt.
Trong những tiếng động phành phạch, từng mảng rừng đổ rạp, trong đó có vô số
cây đại thụ đường kính mười mấy người ôm. Thanh Lân Ưng lao thẳng tới, cặp
cánh sắt cắt đứt mọi chướng ngại vật, cành lá vương vãi khắp nơi.
Lũ trẻ toàn bộ đều sởn da gà, con Thanh Lân Ưng này quá mạnh, nếu không có
phiến đá núi kia cản trở, vừa này không ít đứa trong bọn đã mất mạng.
Thanh Lân Ưng sau khi phá hủy cả một khoảng rừng thì quay trở lại bầu trời, nó
lượn mấy vòng trên không, ánh mắt như điện xẹt lạnh lùng nhìn xuống dưới chuẩn
bị nhào xuống thêm lần nữa, truy sát lũ trẻ đang chạy trốn.
“Thôn làng ở ngay phía trước không xa, mau xông lên!” Lũ trẻ hét to.