Núi rừng nguyên thủy rậm rạp, âm khí trong rừng rất nặng, độc trùng ẩn hiện,
tiếng thú vật gào thét nặng nề như tiếng sấm. Từng đợt tinh khí do Hung Bưu
hay Xà Hủy để lại cứ ập vào mũi khiến người ta lạnh hết cả người.
“Grao…”
Từ sâu trong dãy núi truyền tới tiếng kêu như sấm sét làm cho cát bay đá chạy,
tiếng vọng ầm ầm, cây cối lắc lữ dữ dội, lá bay tứ tung, xa xa có hung thú cỡ
lớn ẩn hiện.
Một đám trẻ con mặt tái dại, chúng nó trốn người lớn rời khỏi Thạch Thôn để
vào rừng cũng đã được một đoạn đường, còn may là chưa đi vào chỗ ở của hung
thú chân chính.
“Đại Tráng ca, trong rừng quá nguy hiểm, chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, không thể
đi tiếp được đâu.” Một đứa nhỏ run rẩy nói.
Chúng nó trông coi rừng rậm nguyên thủy mà trưởng thành, tự nhiên biết sự nguy
hiểm ở trong đó, có các loại hung vật khiến ngay cả bậc cha chú của chúng nó
đi vào rừng cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ mất mạng.
Tuổi bọn nhóc này cũng không lớn, tổng cộng có mười mấy đứa, dẫn đầu chính là
Thạch Đại Tráng đứa đã từng nâng được đỉnh động nặng ngàn cân, nó mày rậm mắt
to, tay chân to lớn, người cũng như tên, chiều cao cũng đã sắp bằng người
trưởng thành. Nó nhìn sang một đứa khác nói: “Bì Hầu, còn bao xa nữa?”
Bì Hầu tên là Thạch Trung Hầu, người tuy còm nhom nhưng sức lực cực lớn, cũng
rất thông minh, nói: “Tao nghe mấy người Lâm Hổ thúc nói sườn núi đó không xa
thôn mình mấy, chính là hướng này, chắc là sắp đến nơi rồi.”
“Thạch Hạo, đệ có ý kiến gì không?” Thạch Đại Tráng hỏi.
Hồi trước, Thạch Hạo chỉ biết đi theo bám đít một đám trẻ lớn. Nhưng từ lúc nó
nâng được đỉnh đồng, đến người lớn còn coi nó như quái vật nhỏ chứ đừng nói là
bọn trẻ. Thoáng cái nó đã trở thành một trong những ‘phần tử nòng cốt’ của cả
bọn.
“Tiếp tục đi nữa sẽ rất nguy hiểm.” Tiểu Thạch Hạo giọng trong trẻo, đôi mắt
to đen nhánh rõ ràng, nói như thực chất.
“Nhưng thật sự không còn cách chỗ đó là mấy nữa rồi.” Thạch Đại Tráng nói.
Hơn nửa số bọn nhóc muốn đi tiếp.
“Nếu mọi người muốn đi, đệ cũng đi theo.” Tiểu Thạch Hạo non nớt nói.
Cứ như vậy, bọn nhóc lại lên đường, đi thêm được khoảng hơn một dặm, cây cối
càng lúc càng ít, đá lớn càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn tràn ngập hung khí.
Đá núi lởm chởm, đây là một khu rừng đá rất lớn, yên lặng như tờ, trên đất tản
mát di cốt của một vài con cự thú, trắng như tuyết mà cũng kinh người.
Bì Hầu nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Chính là chỗ này, tao nghe mấy người Lâm
Hổ thúc nói tổ của nó ở trên vách núi sâu trong rừng đá.”
Thạch Đại Tráng cũng hạ thấp giọng, nhắc nhở cả bọn: “Đống xương này có thể là
sót lại từ lúc nó ăn mãnh thú, mặc dù nói lúc này nó chắc không ở trong ổ,
nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Tuyệt đối đừng để bị phát hiện nếu
không có thể sẽ toi đời như chơi đấy.”
Mười mấy đứa trẻ đều lớn lên ở trong Đại Hoang, tính cảnh giác cao giống như
thú rừng, nhanh chóng trốn vào giữa khe ở trong rừng đá, che chở bản thân, hơi
quan sát một chút, sau đó đón gió hít thử mùi rồi gật đầu với nhau. Chúng
giống như viên hầu, mạnh mẽ xông vào chỗ sâu nhất trong rừng đá.
Trên đường chúng nhìn thấy rất nhiều hài cốt, vừa trắng vừa lớn, có xương chim
dài năm mươi mét, cũng có xương đầu to bằng cối xay, đều là hài cốt của mãnh
thú và hung cầm ở trong rừng còn sót lại sau khi bị ăn tươi, bầu không khí nơi
đây đầy vẻ đe dọa.
“Nó quả nhiên muốn ở lại chỗ này, về lâu về dài, nếu nó sinh thêm mấy con nhỏ,
người của Thạch Thôn chúng ta lúc vào trong dãy núi sẽ gặp phải nguy hiểm trí
mạng!”
“Đám Lâm Hổ thúc đã thương lượng mấy ngày rồi, họ sớm đã quát sát kỹ tập quán
của nó.”
Mấy đứa nhóc này vừa nhỏ giọng nói vừa chạy, tốc độ cực nhanh, giống như mấy
cơn gió xoáy nhỏ xông vào trong rừng đá.
Một cái dốc đá vắt ngang ở phía trước, nơi đây càng thêm vắng lặng, không có
một nhánh cây ngọn cỏ, ở trên đỉnh vách đá có một cái tổ khổng lồ, làm bằng
rất nhiều cành Ngô Mộc, cho người ta cảm giác bị đè nén.
Bọn nhỏ đứng cách rất xa, trốn ở giữa khe đá núi cẩn thận xem xét, cái tổ màu
đen đường kính phải dài mười mét, rất to lớn, không cần nghĩ cũng biết là sào
huyệt của hung cầm dị chủng.
“Quả nhiên là ở chỗ này!”
“Con Thanh Lân Ưng này đã quanh quẩn ở đây lâu lắm rồi, hiện tại đã làm xong
tổ lớn, lẽ nào nó thật sự đã đẻ trứng như lời của Lâm Hổ thúc ư?”
Cả đám nhóc đều sáng mắt lên, đây là mục đích chủ yếu nhất mà chúng nó đến chỗ
này.
Đây là một loại dị cầm rất hung hãn và mạnh mẽ, trong cơ thể có huyết dịch
truyền thừa từ Thái Cổ Ma Cầm, rất khó đối phó. Mãnh thú và hung vật bình
thường mà bị nó nhìn trúng đều chết chắc, khó mà chạy thoát.
“Theo như Lâm Hổ thúc quan sát, con Thanh Lân Ưng đực đó mấy ngày rồi đều chưa
từng hiện thân, có thể là gặp phải bất ngờ ở trong dãy núi mà chết rồi cũng
nên. Trưa nào con cái cũng sẽ tự mình đi ra kiếm mồi, nếu muốn tiếp cận thì cơ
hội đang ở ngay trước mắt.” Bì Hầu nói.
Đám nhóc nắm chặt bàn tay, hiển nhiên là rất khẩn trương, đồng thời trong mắt
cũng có một loại hưng phấn và chờ mong. Trẻ con lớn lên ở trong rừng đứa nào
cũng to gan, nếu không thì chúng đã không tự tiện chạy tới nơi nguy hiểm như
thế này rồi.
“Tất cả trốn hết vào trong khe đá, để tao ném thử một hòn đá xem sao.” Một đứa
trẻ da ngăm đen mở miệng, tên nó là Thạch Mãnh, người trong làng đều gọi nó là
Nhị Mãnh. Lúc diễn võ ở Thạch Thôn, nó từng trực tiếp quật ngã một con trâu
mộng, còn tí nữa là nhấc được đỉnh đồng xanh nặng nghìn cân, ở trong bọn nhóc
này chỉ đứng sau Thạch Hạo và Thạch Đại Tráng.
‘Vù’ một tiếng, một hòn đá lớn bay về phía xa, cuối cùng ‘cộp’ một cái rơi ở
trên đống đá trước vách đá, phát ra một tiếng vang lớn.
Cả bọn đều giật thót mình, còn may ở trên vách núi không có động tĩnh gì.
“Đừng lỗ mãng như vậy chứ Nhị Mãnh, cẩn thận một chút.”
“Tao chỉ thử xem nó có ở trong tổ không thôi, hiện tại xem ra không có việc
gì. Chúng ta mau lên đi!” Nhị Mãnh nói xong liền muốn xông tới.
“Nhị Mãnh ca chờ đã.” Tiểu Thạch Hạo lên tiếng, nắm lấy một hòn đá không nhỏ
rồi dùng sức ném ra, hòn đá vù một cái bay lên dốc đá, rơi ở gần Ngô Sào, phát
ra một tiếng vang lớn.
Qua một lúc, trên vách núi rất yên lặng, Thanh Lân Ưng cũng không có xuất
hiện.
“Đi!”
Một đám nhóc như đàn thú kêu grao grao rồi nhanh chóng xông về phía dốc đá.
Sau khi tới gần bọn nó phân công nhau, một bộ phận đứng ở gác ở trên đá lớn,
nhìn kỹ bầu trời để đề phòng có con hung cầm nào tự nhiên xuất hiện. Mấy đứa
khác lại chuẩn bị trèo lên dốc đá.
“Đại Tráng ca, mấy ca chờ một chút, đệ đi lên xem thử trước.” Thạch Hạo nói.
“Trẻ ranh miệng còn hôi sữa như đệ ở một bên nhìn là được rồi, chúng ta lên.”
Thạch Đại Tráng nói, một đám nhóc đều đi lên, nhóc tỳ hiện vẫn còn đang bú sữa
nên thường bị bọn nó trêu chọc.
“Đệ sớm đã ăn thịt rồi, chỉ là thỉnh thoảng uống sữa thay nước thôi.” Nhóc tỳ
thở phì phì, nhăn nhăn mũi, trợn đôi mắt như hắc bảo thạch và giải thích.
Đương nhiên, thằng nhóc rất thông minh, biết bọn trẻ lớn lúc này thật sự không
phải đang trêu mà là đang lo lắng và bảo vệ nó, không muốn để cho nó lên đầu
mạo hiểm.
“Tốc độ của đệ nhanh hơn mấy ca, có nguy hiểm cũng chạy được nhanh hơn.” Nhóc
tý không chờ bọn nó mở miệng, giống như một con khỉ con, vèo một tiếng nhanh
chóng trèo thoăn thoắt lên dốc đá.
“Đừng để nó mạo hiểm, chúng ta cũng lên nào!” Thạch Đại Tráng, Nhị Mãnh và Bì
Hầu cũng giống như viên hầu đuổi theo sát phía sau.
Trên vách đá có không ít khe hở, để cho mấy đứa nhóc có thể mượn lực mà nhanh
chóng trèo lên trên. Bọn nó lớn lên ở trong núi rừng, trông coi rừng rậm
nguyên thủy, bản lĩnh leo trèo đương nhiên rất tốt, nếu so với Ác Ma Viên ở
trong dãy núi thì cũng không thua kém là bao.
“Phù… Cuối cùng cũng lên đến nơi rồi!”
Vách đá phải cao cỡ ba trăm mét, sau khi nhóc tỳ trèo lên bèn chờ ba đứa kia
một lúc, tới khi bọn nó thò đầu lên mới cùng nhau đi với cái tổ khổng lồ đó.
“Tổ chim to vật!” Bì Hầu thán phục.
Đứng ở phía trước quan sát đặc biệt có cảm giác chấn động, sào huyệt dài những
mười mét, làm bằng Ngô Mộc màu đen, chiếm hơn nửa đỉnh dốc, còn to hơn cả nhà
ở trong Thạch Thôn.
Ngoài đây ra, ở trên vách còn có một vài cái xương lớn vẫn đang dính máu, cái
nào cũng to hơn cả người trưởng thành, điều này khiến người lạch sởn gai ốc.
Nhất là trên cái xương đầu to cỡ cối xay kia còn có mấy lỗ móng vuốt kinh
khủng, vẫn để lại vết máu, trông vô cùng dữ tợn.
“Đây là xương của Long Giác Tượng, thật là đáng sợ, một con hung cầm không ngờ
hở ra là muốn ăn voi lớn.” Nhị Mãnh kinh hãi.
“Đừng chú ý mấy cái việc này vội.” Thạch Đại Trạng nói, trèo lên phía cái tổ
chim màu đen đó.
Lên đến tổ chim, chúng lập tức cảm giác được hơi thở lành lạnh, hơn nữa còn có
mùi máu tanh. Mép tổ có màu đỏ sậm, hiển nhiên là Thanh Lân Ưng thường ăn ở
bên cạnh tổ, trải qua thời gian dài ngấm các loại máu thú nên sát khí rất
nặng.
“Con hung điểu đó không có ở đây!”
“Mau nhìn xem, có mấy quả trứng chim lận!”
Mấy đứa nhóc kêu lên, bọn nó gan to bằng trời, sau khi nghe lén được người lớn
nói chuyện ở trong thôn liền tự tiện đến đây vì trứng của hung cầm.
“Quá tốt rồi, bọn mình mau mang về thôn để ấp, sau này sẽ có hung cầm cường
đại săn mãnh thú rồi mang về cho mình!” Bì Hầu hưng phấn kêu mãi.
Trong Ngô Sào trải Kim Ti Thảo mềm mại, thoạt nhìn rất thoải mái, ba quả trứng
óng ánh như bích ngọc lẳng lặng hiện ra ở đó, ở trên còn có một vài đường vằn
và chấm li ti.
Trứng do loại hung cầm này đẻ ra quả nào cũng to bằng chậu nước, sáng lấp
lánh, xanh biếc như mã não, đường vằn ở bên trên trứng rực rỡ dưới ánh mặt
trời.