Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 4: Tắm thuốc

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong chốn Đại Hoang tàn khốc đầy rẫy hung cầm mãnh thú, nơi mà sinh mệnh luôn
bị đe dọa, yêu cầu của dân làng rất đơn giản, chỉ cần có thức ăn, được ăn no
là họ đã thỏa mãn rồi.

Đống lửa bập bùng, Thạch Thôn vô cùng náo nhiệt, trai gái già trẻ ai cũng nở
nụ cười, từng lời trò chuyện ngập tràn niềm vui.

“Tụi trẻ con đừng có chạy loạn, lát nữa vào cả đây tắm thuốc, tối ngủ một
giấc, mai sau đảm bảo sẽ còn khỏe mạnh cường tráng hơn mãnh thú.” Một vị bô
lão cười nói.

“Á…không!” Một đám trẻ con nghe thấy thế đều kêu thảm, cuống cuồng chạy trốn
khắp thôn.

“Tụi con nít này thật không biết hưởng phúc, đó là thuốc bổ khó cầu, nếu được
thường xuyên tắm thuốc, có thể khiến gân cốt các con sánh ngang cự thú.” Người
lớn mắng vốn, bắt đầu đi bắt con cái nhà mình, xách chúng lên như xách con gà
nhép.

“Đau quá, con không muốn tắm thuốc, lần trước đau như dao cắt ấy.”

“Cha ơi buông tay, con không muốn bị luộc chín đâu.”

Lũ trẻ phản đối kịch liệt, khổ nỗi chúng còn bé không làm gì được, đứa nào đứa
nấy đều bị tóm về.

Trên một mảng đất trống trong thôn đã bày sẵn tám cái đỉnh bằng đồng lớn. Phía
dưới lửa cháy hừng hực, nước trong đỉnh sôi sùng dục, mấy vị bô lão đang ném
vào từng cọng dược thảo, thỉnh thoảng còn bỏ vào mấy con rết dài vài thược
hoặc những con nhện to bằng nắm tay, khiến nước vốn rất trong biến thành màu
đen kịt như màu mực, trông rất dọa người.

Lũ trẻ con xanh mặt, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, khổ nỗi chúng bị người lớn
giữ chặt cứng không cách nào trốn thoát.

Liền đó, lại có người mang ra mấy chục cái bình, mấy vị bô lão đón lấy, cẩn
thận mở nút rót một ít chất lỏng đỏ tươi vào trong đỉnh, khiến nước đen càng
thêm sôi sục.

Dĩ nhiên đây chính là chút ít chân huyết lấy được từ trong cơ thể những con
hung thú săn được, quý giá vô cùng, dù là trẻ con hay người lớn sử dụng đều có
thể tăng cường thể chất. Cộng thêm dân làng nắm vững mấy phương thuốc cổ, phối
hợp cùng dược thảo khiến cho hiệu quả của chân huyết càng thêm rõ rệt.

Ngoại trừ chân huyết, các vị bô lão còn sai người mang xương cánh Phi Mãng,
xương chân Quỳ Thú đập nát ra bỏ vào trong đỉnh nước đang sôi.

Đến khi lửa tắt, nước trong đỉnh không còn sôi nữa, nhiệt độ hạ xuống, những
tiếng kêu thảm cùng tiếng “lõm bõm” vang lên, lứa trẻ con đầu tiên bị quăng
vào trong đỉnh, một chiếc đỉnh chứa được khoảng hai ba đứa.

“Đau quá, nước này luộc chín người ta mất.”

“Cứu mạng với, thân thể như bị dao cắt, da thịt toác hết ra rồi!”

Lũ trẻ nhe răng ngoạc miệng, chân tay khua khoắng, đứa nào đứa nấy ra sức xông
ra nhưng cuối cùng đều bị ấn trở về, luôn miệng kêu thảm.

Cứ thế, mấy chục đứa trẻ lần lượt bị ném vào, đại đa số đều kêu rất hăng,
không ngớt quẫy đạp, chỉ có bảy tám đứa đỡ hơn một chút, tuy đau toát mồ hôi
hột nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Còn về nhóc tỳ kia cũng không chạy thoát, nó còn được chăm sóc đặc biệt, một
mình bị ném vào trong một chiếc đỉnh đen ngòm, bên trong chỉ thêm một chút
nước trắng, còn lại toàn là chân huyết và bột xương hung thú.

Dân làng không thấy có gì bất ổn, cũng không thấy rằng có sự thiên vị, vì đám
trẻ nhà mình không chịu nổi, ở trong đỉnh thuốc bình thường mà còn kêu gào
thảm thiết xé gan xé phổi, vậy mà nhóc tỳ kia lại chịu được.

Ngoài ra, khi thứ chất lỏng sền sệt trong hắc đỉnh mà nhóc tỳ sử dụng sôi lên,
lão tộc trưởng còn mở ra hai chiếc bình đặc biệt, lần lượt rót chất lỏng vào
trong đỉnh.

Một trong hai chiếc bình có một làn mây đỏ bay ra ngưng tụ thành một con Tỳ
Hưu dài bằng bàn tay, uy võ mà hung dữ, giống như muốn xé toạc người tar a để
đào tẩu, hung tính cực mạnh. Lòng bàn tay của Thạch Vân Phong hiện ra những kí
tự phát sáng, cốt văn sáng lên, đập một chưởng vỗ tan con Tỳ Hưu, khiến nó hóa
thành huyết dịch rơi vào trong đỉnh.

Một chiếc bình khác phóng ra một con tê giác hai đầu, đỏ rực như lửa, hừng hực
bức nhân. Nó ngẩng đầu tru lên giận giữ, nhưng cũng bị lão tộc trưởng đập tan,
rơi vào trong hắc đỉnh.

Khi nhiệt độ nước hơi hạ xuống nhóc tỳ bị nhấc lên, sau khi bị ném vào trong
đỉnh nó ra sức quẫy, vì nó còn bé nên ngồi bên trong sẽ bị sặc nước, lúc mới
rơi vào đã uống liền mấy ngụm.

Đám trẻ đối diện lộ vẻ thương hại, chúng bỗng thấy mình thật may mắn. Thứ nước
thuốc chỉ cho thêm chút xíu nước, chủ yếu trộn từ chân huyết đặc biệt cùng gân
cốt thú kia chắc chắn còn khiến người ta đau đớn hơn nhiều. Nhóc tỳ thật đáng
thương.

Ngay cả mấy người lớn cũng thấy hơi bất nhẫn, vì thấy chú nhóc ra sức quẫy
đạp, nhe răng ngoạc miệng, thi thoảng còn uống vào mấy ngụm chất lỏng nhớp
nháp kia thực sự khiến người ta lo lắng.

“Không sao, có phải mới lần đầu tiên đâu, trước kia nó cũng thế, chịu được
thôi mà. Uống thêm chút thuốc cũng tốt, nếu hấp thu được sẽ có lợi ích lớn cho
nó.” Lão tộc trưởng nói, đôi lúc lão chăm sóc nhóc tỳ khá là đại khái.

“Thể chất của nó cực mạnh, ngoài ra sức mạnh thần bí của cốt văn cũng có khả
năng đang vận chuyển, trợ giúp nó luyện hóa một phần dược lực. Nhóc tỳ có lẽ
sẽ không quá đau đớn.” Một bô lão khác đưa tay vuốt râu nói.

Tắm thuốc kéo dài rất lâu, lũ trẻ con bị ngâm giống như một đàn khỉ đỏ, đứa
nào cũng thảm, nhìn nhau khóc ròng, cho đến tận khi kết thúc tắm thuốc mới
nín, cuối cùng cũng được giải thoát.

Nhóc tỳ lúc ở trong hắc đỉnh không hề khóc, đôi mắt đen láy xoay tròn, khuôn
mặt nhỏ xíu đỏ lựng như một trái táo, nhưng lúc bị nhấc ra nó lại lảo đảo như
say rượu.

“Cảm giác thế nào?” Có vị bô lão hỏi.

Chú nhóc ợ một cái, mơ hồ đáp: “Uống no rồi.”

Nghe câu trả lời ngây thơ vô tư của nó, người lớn ai cũng phải bật cười.

“Buồn ngủ quá.” Nhóc tỳ liêu xiêu, thân hình nhỏ bé ngã vào trong lòng Thạch
Vân Phong, khẽ càu nhàu một tiếng, rồi lại lẩm bẩm gì đó và chìm vào giấc ngủ
say.

“Dẫn lũ trẻ về nhà ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe hơn nhiều lắm đó.” Tộc
trưởng Thạch Vân Phong nói.

Cuối cùng, mấy bô lão thu dọn chất lỏng thừa, không để lãng phí mà thêm lửa
vào dưới đỉnh, bỏ thêm một chút dược thảo đặc biệt cho đến khi đun cạn, chế
thành thuốc bột. Đây không chỉ là một thứ thuốc bổ mà đồng thời cũng là bảo
dược trị thương, ngày thường vào trong núi săn bắn mang theo có thể cứu mạng.

Hoàn cảnh sống khốc liệt, hung thú khó săn, chân huyết quý hiếm, chứ nếu không
cũng không đến mức phải tận dụng nước thuốc lũ trẻ dùng thừa chế thành thuốc
bột, không nỡ để phí một chút nào.

Đương nhiên, thanh niên trai tráng trong thôn không hề để bụng, chỉ cần đắp
lên vết thương có thể cứu mạng là ổn.

Đêm hôm ấy lũ trẻ ngủ rất say, ngày hôm sau thức dậy, rất nhiều đứa nhóc đều
la oai oái, bởi vì trên người chúng bong ra từng mảng da cũ, dơ dáy khắp
giường.

“Đi, lấy một thùng nước giếng tắm táp cho sạch sẽ, sau đó nhấc thử cái cối kia
cho cha.”

“Cha ơi, cái đó ngày thường anh Ba dùng để rèn luyện khí lực mà, con làm sao
mà nhấc nổi?”

“Đừng nhiều lời, bảo con nhấc thì cứ nhấc. Bao nhiêu chân huyết với cốt dược
đêm qua lãng phí hết à? Nếu không nhấc được, cha sẽ đét đít con cho nở hoa tám
cánh!”

Mới sáng sớm Thạch Thôn đã loạn tới mức gà bay chó chạy, một đám trẻ con bị
bắt đi bê đá tảng, nhấc đỉnh đồng, luôn mồm than thở.

Hiệu quả thực sự rất rõ ràng, lũ trẻ đứa nào cũng khỏe hơn, thể chất tăng
cường rõ rệt. Nhưng nếu bảo thoát thai hoán cốt thì hơi quá, không thực tế cho
lắm.

“Rắc rắc…”

Đầu thôn, kí tự trong lòng bàn tay tộc trưởng Thạch Vân Phong bừng sáng. Lão
cầm một cây chùy Tử Kim đập vỡ một đoạn quý giá nhất trên sừng của con voi
sừng rồng, sau đó lại lấy một đoạn xương móng vuốt Tỳ Hưu và một đoạn sừng đỏ
của Hỏa Tê, đập nát mài thành bột phấn. Lão trộn những thứ bột này với một
phần chân huyết hung thú rồi bỏ cả vào nồi đang nấu sữa thú khiến hương thơm
tỏa ra nghi ngút.

Sau đó, ông lão lại ném vào từng cọng thảo dược kì dị. Không lâu sau, chất
lỏng trong nồi đã biến thành dạng sệt, nhưng mùi thơm thì càng thêm đậm đà.

“Nhóc tỳ ra ăn thôi.”

Trong nhà đá, chú nhóc nghe thấy tiếng gọi liền bật dậy, đôi mắt to tròn vẫn
còn đang mơ màng ngái ngủ, nhưng sau khi mùi thơm tỏa đến, nó nhanh chóng hỉnh
mũi và lập tức tỉnh táo, lẩm bẩm: “Thơm quá.”

“Đương nhiên, đây là một lô bảo dược đích thực đó, đừng lãng phí chút nào, ăn
hết đi.” Thạch Vân Phong cười nói.

Nhóc tỳ ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch chất lỏng sền sệt trong
nồi, nhưng tác dụng phụ cũng lập tức biểu hiện ra, dù sao nó vẫn còn quá nhỏ,
mà dược kình thì quá mạnh. Sáng hôm ấy, chú nhóc đáng yêu ngày thường đã biến
thành một đứa trẻ cá biệt, hai mắt đỏ au như mắt thỏ, lại còn chạy loạn khắp
nơi la lối om sòm.

Con chó vàng đáng thương sau khi bị nó túm đuôi kéo mạnh một hồi, chóp đuôi
sém chút nữa thì trụi lủi, sủa oang oang cả nửa ngày, chui nhủi khắp thôn
không chỗ nào yên.

“Ê, nhóc tỳ, sao cháu lại nhổ hàng rào nhà đại thẩm?”

“Nhóc tỳ bị sao thế, tại sao lại chạy lên nóc nhà ta, mau dừng tay, không được
dỡ ngói nhà!”

….

Dân làng sửng sốt, chú nhóc ngoan ngoãn ngày thường đã biến thành hung thú nhỏ
sục sạo khắp nơi, ra sức quậy phá.

“Cả một lò thuốc đã bị hấp thu, hiệu quả khá lắm.” Thạch Vân Phong đứng cùng
mấy bô lão nhỏ giọng bàn luận, gật đầu hài lòng.

Phía xa, không ít đám trẻ trông thấy cảnh này càng thêm kính sợ tộc trưởng
hơn, đứa nào cũng rùng mình tránh xa, túm lại với nhau lẩm bẩm: “Nhóc tỳ đáng
thương thật!”

Lòng bàn tay nhóc tỳ phát sáng, cuối cùng lan tỏa lên trên, cả cánh tay nổi
cốt văn lập lòe không cố định, vô cùng thần bí. Thêm nữa, thể chất nó cũng
mạnh hơn, tốc độ và sức mạnh tăng lên rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến
lão tộc trưởng khá hài lòng.

Tận hai canh giờ sau nó mới yên tĩnh lại, mơ hồ gãi đầu, thỏ thẻ: “Úi cha, gây
họa rồi.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận