Hắc Giao Mộc, cứng mà nặng, không hề thua kém sắt tinh, thân cây như Ly Long,
cong mà rắn chắc, có màu đen thui, đến lá cây cũng giống như Mặc Ngọc.
Đây là một loại kỳ mộc, có thể làm thành binh khí. Đồng thời nó còn có một
điểm lạ khác, sau khi đốt lên thế lửa hừng hực, cho dù chỉ có một khúc bằng
bàn tay cũng có thể nấu chín hai nồi thịt. Bình thường lúc luyện khoáng thạch
hay chế tạo binh khí thì nó là nguồn lửa tốt nhất.
“Hừ, vỡ cho ta!”
Trước một mảnh đất trống ở trong Thạch Thôn, một đám thanh niên trai tráng như
Thạch Lâm Hổ đang vung búa lớn, ra sức chặt gỗ. Loại Hắc Giao Mộc này người
bình thường căn bản không thể chặt nổi.
Tiếng ‘răng rắc’ thỉnh thoảng lại truyền tới, có lúc còn có cả tiếng ‘keng
keng’, tóe ra từng chuỗi ánh lửa, gỗ thực sự là quá cứng.
Vì tẩy lễ cho Thạch Hạo, trong thôn đã tiến hành các loại chuẩn bị. Thuốc cổ,
độc trùng, nước suối, đỉnh cổ, đến gỗ dùng để nấu chân huyết cũng chọn Hắc
Giao Mộc.
Trên một hòn ngọc thạch rất lớn, nhóc tỳ đang tắm rửa. Thôn nhân không ngừng
lấy nước suối ngọt mát rửa ráy cho nó, muốn để một cơ thể sạch sẽ nhất vào
trong đỉnh.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, nhóc tỳ cũng rất trịnh trọng, không nói
câu nào, im lặng chuẩn bị.
Toan Nghê sớm đã được khiêng tới, toàn thân màu vàng, hào quang lấp lánh, da
lông giống như lụa vàng. Nhất là dưới ánh bình minh lại càng trở nên rực rỡ.
Mà sừng trâu màu đỏ dài mấy mét cũng được đặt ngang ở bên cạnh, sáng long lanh
như Mã Não, lấp lóe ráng đỏ, đều là Thái Cổ Di Chủng, nó có chứa chân huyết
thông linh quý báu nhất của Ly Hoa Ngưu Ma.
Tay của Ác Ma Viên dài gần bằng tay của người trưởng thành, cũng không phải là
lớn lắm, nhưng lại phát ra hung khí ngập trời, hàm chứa Thái Cổ chân huyết,
cực kỳ hiếm thấy và quý báu.
Một cái đỉnh lớn màu đen phát ra khí tức cổ xưa, ở trên có nhật nguyệt sơn hà,
điểu thú ngư trùng, còn có cả cảnh tượng Tiên Dân Thượng Cổ đang lễ bái, thoạt
nhìn rất huyền bí khó lường. Lúc này trong đình đã đổ không ít nước, dưới đáy
Hắc Giao Mộc đang bốc cháy, nước nhanh chóng sôi lên. Đây là muốn dùng ngọn
lửa nóng nhất để rèn luyện thuốc quý bá đạo nhất.
Tộc trưởng vẻ mặt chăm chú, tự mình đứng ở trước cái đỉnh, ném từng gốc cổ
dược một vào trong, đều là bảo bối đã có tuổi, bảo hộ Đại Hoang, dược liệu
trái lại không thiếu.
Không bao lâu, trong nước sôi liền tỏa ra các loại mùi thuốc, thấm vào ruột
gan, nước đã đổi màu.
Sau đó Thạch Vân Phong lại lấy ra mấy chục cái bình ngọc, cẩn thận mở ra từng
cái. Trong cái bình đầu tiên ‘vèo’ một cái có một con rết lớn màu tím xông ra,
dài hơn nửa mét, vô cùng khiếp người.
“Ba” một tiếng, giữa các ngón tay của tộc trưởng lấp lóe ký hiệu, cầm một cái
chùy nhỏ bằng tử kim khẽ gõ, đập nát đầu rết rồi ném vào trong nước sôi.
Sau đó, cái bình ngọc thứ hai bọc trong da dày được mở ra, ngân quang lấp
lánh, một con Xuyên Sơn Giáp xông ra, chỉ dài có một thước, cả người màu bạc
trắng lấp lánh. Nó cũng bị đập vỡ đầu rồi ném vào trong nước sôi, sau khi kịch
liệt giãy dụa liền bặt tiếng, trở thành một loại phụ dược.
Mấy chục cái bình ngọc đều được mở ra, có thú nhỏ kỳ dị, có độc trùng. Tất cả
đều rất đặc biệt, như rắn nhỏ màu vàng dài bằng cái đũa, nhện bạc biết bay các
loại.
Nước trong đỉnh lập tức biến thành đủ mọi sắc màu, các loại mùi vị kỳ lạ bay
ra.
Mặt đám nhóc lập tức xanh lét. Đây thực sự là quá đáng sợ, chi chít bao nhiêu
độc trùng thế này, còn có bao nhiêu là thuốc cổ, trộn vào nhau, nhìn kiểu gì
cũng đều cho người ta dự cảm bất tường.
May là cái đỉnh này là chuẩn bị cho nhóc tỳ chứ không phải dùng để rèn luyện
bọn nó.
Theo nước dần sôi lên, nước trong đỉnh càng lúc càng ít, cuối cùng đã sắp cạn
hết. Dược thảo và các loại dị trùng đều bị đun thành dịch, đây chính là phụ
dược, tới lúc đó có thể giảm nhẹ sự đau đớn của nhóc tỳ, cũng có thể giúp nó
luyện hóa chân huyết.
“Mổ thịt Toan Nghê ra, chuẩn bị đổ bảo huyết vào trong đỉnh!” Thạch Vân Phong
hét lớn.
Toan Nghê toàn thân giống như làm bằng hoàng kim, ánh sáng chói mắt, giống
ngọn lửa đang thiêu đốt. Cho dù đã chết nhưng vẫn có một loại khí tức uy
nghiêm cực mạnh đang phát ra. Da lông của nó vô cùng cứng rắn, búa sắt bình
thường căn bản không chém nổi, sẽ tóe ra từng chuỗi đốm lửa, vang lên leng
keng, giống như rèn sắt.
Vui mừng chính là lúc Toan Nghê chết đi đã tiến hành trận chiến cuối cùng, sau
đó lại muốn tự hủy, dù chưa thành công nhưng toàn thân đã rạn nứt, trong thần
huy màu vàng có rất nhiều vết máu.
Thôn nhân men theo những vết thương này mà vung lên búa lớn đã được rửa sạch
sẽ, khó khăn chém nó ra.
Ai ai cũng rất chấn động, Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao hai tay vung một cái
liền có thần lực năm sáu nghìn cân. Ở trong vùng rừng hoang này đã có thể coi
là cực kỳ mạnh mẽ và hiếm có. Nhưng lúc này cả hai lại đang thở hông hộc, mồ
hôi đẫm lưng, chỉ chém men theo máu thịt đã nứt ra mà cũng mệt thành thế này.
Có thể thấy được bảo thể của Toan Nghê rắn chắc cỡ nào, vượt qua tưởng tượng
của mọi người.
Sau khi chặt được, mấy ông lão tự mình ra tay lấy ra máu quý, trong chân huyết
đó có chứa một bộ phận dịch thể màu vàng, xán lạn chói mắt.
Đây chính là chỗ quý giá của nó, đó là sức mạnh thần thánh của Thái Cổ Di
Chủng Toan Nghê, một ít máu hoàng kim ẩn ở trong huyết dịch có giá trị cực
lớn, khiến bộ lạc lớn cũng phải đỏ mắt.
Toan Nghê tuy đã chết, nhưng máu đặc mà không đông, rất dễ xử lý. Bọn họ lấy
đồ bạc đựng chân huyết, ở trên đất đặt đầy bình bạc siêu lớn lấp lánh, cuối
cùng đều được đổ đầy.
Mà tộc trưởng tự mình ra tay, vung lên một thanh đao ngọc chi chít ký hiệu,
chém ra hàng nghìn đạo ánh sáng, đào ra quả tim quý nhất đó. Nó to bằng cái
chậu, có màu vàng nhạt, ẩn chứa thần tính không so sánh nổi, lúc mang đi còn
tuôn rơi từng mảng mưa ánh sáng màu vàng.
Lão tộc trưởng không dám đình lại, trực tiếp đem quả tim chí bảo này đặt vào
trong đỉnh lớn màu đen, sợ làm lãng phí tinh huyết quý giá của Toan Nghê, đồng
thời hét lên: “Đổ bảo huyết vào!”
Mấy người đàn ông cường tráng ôm tới đồ bạc cực lớn, đổ máu vào trong đỉnh
nghe ‘ùng ục’ để thay thế nước suối, lấy bảo huyết làm nước trộn với với dịch
thuốc.
Dưới đỉnh Hắc Giao Mộc hừng hực ánh lửa, đốt khiến cái đỉnh lớn tổ truyền này
kêu ầm ầm, các loại Hồng Hoang mãnh thú trên vách đỉnh như muốn phục sinh,
giống như đang truyền ra từng đợt tiếng kêu. Trong đỉnh, dịch thể màu vàng
nhạt sôi sùng sục, quả tim chí bảo đó càng hừng hực tới mức chói mắt, mưa ánh
sáng màu vàng phun ra làm cho cả cái đình đều trở nên xán lạn, dịch thể ở
trong hóa thành kim quang, một mùi hương đặc biệt nồng ùa ra.
Đây chính là Thái Cổ Di Chủng Toan Nghê, thân thể của nó là chí bảo!
“Đun sôi thành thuốc, nhóc tỳ cháu mau chuẩn bị đi, sắp phải vào đỉnh rồi
đấy.” Tộc trưởng Thạch Vân Phong nghiêm túc nói.
“Cháu biết rồi!” Thạch Hạo lớn tiếng đáp lại.
Lửa to đun thuốc, thế lửa cực mành, mùi hương nồng đậm, nước trong đỉnh đã
thành màu vàng nhạt, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào thét của Thái Cổ Di
Chủng, khiến người ta khiếp sợ.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy một con Toan Nghê màu vàng nổi lên, khủng bố ngập
trời, thôn thổ nhật nguyệt, khiến các vì sao đều đang run lên.
Mọi người hoảng sợ, tất cả đều hít hơi lạnh, rất nhiều người đều nhịn không
được mà run lên.
“Đây là mảnh vỡ ấn kỳ mà thủy tổ của Toan Nghê thời Thái Cổ lưu lại trong bảo
huyết màu vàng nhạt, biến thành nguồn suối thần tính trước mắt này.” Có tộc
nhân sau khi lấy lại bình tĩnh ca ngợi.
Đây vẫn chưa thể coi là xong, tộc nhân lại lấy ra mấy sợi gân ném vào trong
đỉnh, hơn nữa từ trong bảo cốt lấy ra không ít thần tủy màu vàng, cũng thả vào
trong cái đỉnh đen, khiến thuốc càng thêm óng ánh, mùi thơm ngào ngạt.
“Tộc trưởng, trên mảnh xương này có ký hiệu, có chảy một loại sức mạnh thần
bí!” Đúng lúc này, Thạch Phi Giao kêu sợ hãi.
“Cái gì?” Các nhân vật tiền bối như tộc trưởng đều nhanh chóng xông đến, không
thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Sau khi xẻ thịt Toan Nghê, ở trên xương trán của nó xuất hiện một cái phù
hiệu, phức tạp ảo diệu, óng ánh lấp lánh, không ngừng biến ảo, giống như vô số
vì sao trên trời đang di động.
“Không ngờ lại giữ lại được!” Thạch Vân Phong kích động tới mức run lên, sau
đó ngẩng lên trời cười ha ha, suýt nữa thì chảy nước mắt.
Toan Nghê trước khi chết tự hủy, toàn thân rạn nứt, theo suy đoán của thôn
nhân thì nó đã hủy đi ký hiệu nguyên thủy của mình. Phàm là Thái Cổ Di Chủng
trước khi chết đều muốn nghĩ cách xóa đi ấn ký do chủng tộc mình lưu truyền
lại, tránh để rơi vào tay tộc khác, không được có sai lầm.
Đây chính là nguyên nhân làm cho Bảo Thuật và Nguyên Thủy Hung Cốt quý giá vô
cùng.
Các tộc lớn chân chính thông thường cũng chỉ có một loại Bảo Thuật mạnh, thêm
mấy loại thần thông yếu hơn để phụ trợ đã là giới hạn rồi.
Người của Thạch Thôn trăm triệu không thể ngờ là lần này lại xảy ra bất ngờ.
Thái Cổ Di Chủng Toan Nghê lại bởi vì chiến đấu với Ly Hỏa Ngưu Ma và Ác Ma
Viên nên cuối cùng không thể hủy được miếng xương quý có in ấn ký đó.
“Cất cho kỹ, ai cũng không được để lộ!” Thạch Vân Phong rất nhanh liền tỉnh
ngộ, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Trời thương tộc ta, lại có thêm một loại Bảo
Thuật mạnh mẽ khác. Việc này liên hệ trọng đại, tuyệt đối phải giữ bí mật.”
Sau đó, tộc trưởng quay đầu lại giục: “Nhóc tỳ mau vào trong đỉnh, có thể tiến
hành tẩy lễ rồi. Chờ cháu xuất quan liền có thể tham ngộ Bảo Thuật chí cường
của Thái Cổ Di Chủng Toan Nghê.”
“Tộc trưởng gia gia, cháu đã chuẩn bị xong từ lâu rồi!
Sau khi tắm xong nhóc tỳ toàn thân óng ánh, ký hiệu lấp lóe, thoạt nhìn rất
đẹp và dễ thương. Nó tung người nhảy một cái liền rơi vào trong cái đỉnh lớn
đang sôi sùng sục, dịch thể màu vàng óng ánh hào quang lập tức che lấp cơ thể
nó.
“Đóng đỉnh!” Thạch Vân Phong hét, thôn nhân lấy tới một cái nắp đỉnh cực lớn
màu đen kịt, mấy người hợp lực đậy nắp lên, không một khe hở.
Mấy đứa nhóc khác đều hoa mắt, sắc mặt tái nhợt. Đóng nắp chặt như thế này thì
có chịu được nước sôi như vậy không, hô hấp kiểu gì đây?
Lão tộc trưởng nhìn bọn nó một cái, nói: “Chờ các cháu luyện Cốt Văn vào từng
tấc huyết nhục, biến thành hào quang liền không cần lo lắng như vậy nữa. Có
thể dẫn thần tinh trong thiên địa nuôi dưỡng bản thân, tới lúc đó có thể hòa
mình vào nước lửa, thời gian dài không hô hấp cũng không sao.”
Sừng quý lấp lánh ráng đỏ và cánh tay của Ác Ma Viên Vương còn chưa được đun,
bởi vì Thạch Vân Phong sợ nhóc tỳ không chịu nổi. Dù sao thì tuổi của nó vẫn
quá nhỏ, phải xem tình hình rối mới quyết định.