Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 30: Tiểu Cô Sơn Trấn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiểu Cô Sơn Trấn là một cái trấn không lớn lắm, nó nằm ở khu vực bên ngoài dãy
núi, nhân khẩu khoảng hơn hai nghìn người, cách Thạch Thôn hơn một trăm dặm.

Trên thế giới này, cương vực vô ngần, rừng rậm vô tận, có rất nhiều mãnh thú
Hồng Hoang và độc trùng. Chỗ ở của con người tản mát ở giữa dãy núi nguyên
thủy, nơi nào cũng đều bị cắt đứt, rất khó để thông tới ngoại giới.

Đây mặc dù là một cái trấn nhưng vô luận là Thạch Thôn hay Bái Thôn nửa năm
một năm cũng không có người đi đến. Con đường núi hơn trăm dặm bị rừng già
nguyên thủy cản trở, có mãnh cầm, độc trùng và hung thú, vô cùng nguy hiểm.

Sự thật thì chỗ nào cũng giống như vậy, đây là một hiện trạng phổ biến. Đến
ngay Thạch Thôn và Bái Thôn cũng cách nhau mấy chục dặm, người hai tộc mấy
tháng cũng không gặp nhau nổi một lần.

Song, chính vào hôm nay, ở ngoài Tiểu Cô Sơn Trấn người hô ngựa hý, giáp sắt
bóng loáng, một đám thiết kỵ bon bon chạy tới, xuyên qua sơn mạch vô tận, vượt
qua lãnh địa của các loại hung vật, bình yên đến được chỗ này.

Mấy chục con ngựa này đều là Lân Mã. Mà mấy người ở giữa còn ngồi ở trên Lân
Mã biến dị có mọc sừng, toàn thân trắng tinh, vảy bạc lấp lánh, vô cùng thần
võ.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, tóc đen rối tung, trong mắt có
ánh sáng màu vàng tỏa ra, đến con ngươi cũng sắp biến thành màu vàng nhạt. Lúc
nhìn vào trong trấn bắn ra hai chùm ánh sáng màu vàng, vô cùng khủng bố.

Trên mấy con Độc Giác Mã khác có hai thiếu niên và một thiếu nữ cùng với hai
bé trai và một bé gái, thoạt nhìn thông minh nhanh nhẹn, đứa nào cũng xinh đẹp
dễ thương.

Người của Tiểu Cô Sơn Trấn kinh ngạc, bình thường rất ít khi có người ngoài
tới đây, nhưng mấy ngày nay lại hết nhóm này tới nhóm khác. Có mười mấy nhóm
người của bộ tộc lớn tới, đều là cường giả khó lường.

Với lại cứ theo xu hướng này thì người sẽ còn nhiều hơn nữa. Sân viện để không
trong trấn đều đã chật người, ngoài ra còn có một bộ phận nhân mã ở nhờ các hộ
dân.

Nhóm người này vừa đi vào thì lại có một nhóm khác đến. Thanh thế càng kinh
người, đó là một con Giao đang mở đường, dài hai mươi mấy mét, vảy toàn thân
lấp lánh, hơn nữa có mọc một đôi cánh lớn, bay ngang trời, tạo ra một cái bóng
lớn ở trên đất. Ở trên có một người đàn ông trung niên và ba đứa trẻ, một đứa
năm sáu tuổi, một đứa tám chín tuổi, còn có một đứa mười một mười hai tuổi,
đều tài hoa cao ngút.

Cách mặt đất còn mười mấy mét, ba đứa trẻ liền nhảy xuống, tiếng gió vù vù,
người đàn ông đó thấy vậy, quát lên: “Chậm một chút, đừng quá nóng vội!”

“Không sao đâu!” Đứa nhỏ nhất kêu lên, trong mắt bắn ra hai chùm tia sáng,
giống như một con Kim Sí Đại Bằng non, lượn vòng rồi hạ xuống, ‘bịch’ một
tiếng rơi xuống đất, lại còn có một loại khí thế vô cùng sắc bén.

Người trong trấn thấy thế đều hết hồn, đó là một đứa trẻ mới năm sáu tuổi mà
thôi, không ngờ lại phát ra loại khí tức hung mãnh này, có thể nhảy cao mười
mấy mét, tuyệt đối có thể tay không giết chết hung cầm dị thú.

“Trấn này tên là Tiểu Cô Sơn, lẽ nào Tế Linh là một ngọn núi?” Đứa trẻ mười
một mười hai tuổi đó lẩm bẩm.

Ở chỗ vào trấn có một cái bia đá, trên khắc ba chữ lớn: Tiểu Cô Sơn.

“Mọi người nhìn xem, thật sự là có một ngọn núi đá có linh tính. Có lẽ được
người trong trấn tế bái lâu ngày, dâng hiến nhiều hung thú làm tế phẩm, trong
nội bộ của nó có thể đã sinh ra chân huyết kỳ dị hiếm có. Tam thúc, thúc giết
chết con Tế Linh này đi, lát nữa cháu muốn dùng máu của nó để tôi luyện thân
thể, khẳng định sẽ có tác dụng lớn!” Đứa nhỏ nhất chỉ có năm sáu tuổi, nhưng
khí thế cực mạnh, ánh mắt khiếp người, giống như một con hung thú đang mở
miệng.

Người trong trấn nghe vậy đều biến sắc, giết Tế Linh của họ không khác gì là
hủy đi cái trấn này.

Còn may là người đàn ông đó không làm vậy, mắng: “Giao Bằng, cháu còn dám nói
vớ vẩn nữa là chú đuổi về nhà luôn đấy!”

“Có phải là chưa giết bao giờ đâu, năm đó cháu từng tắm máu của Tế Linh rồi,
có tác dụng cực tốt.” Đứa nhỏ nhất tên là Giao Bằng.

“Im mồm!” Người đàn ông trung niên ánh mắt rực rỡ, giống như hai tia chớp xẹt
qua, lườm nó một cái nói: “Tế Linh loại đá núi không thể động vào, nếu không
nói không chừng sẽ chọc phải một vị Sơn Thần đó.”

“Thật là mất hứng, không thể vào sâu trong dãy núi tìm báu vật, cũng chẳng thể
bắt Tế Linh, vậy thì đến chốn khỉ ho cò gáy này làm quái gì.” Giao Bằng lẩm
bẩm.

“Cháu trai khí phách không nhỏ nha.” Từ xa truyền tới tiếng cười.

Ngoài trấn, trong rừng rậm nguyên thủy có một cái xương thú rất lớn không biết
của loại hung vật nào, nó dài sáu bảy mét, phát ra hào quang trắng óng ánh,
lấp lóe ký hiệu, cách mặt đất một thước, đang nhanh chóng xông tới.

Ở phía trên có mấy bóng người đang đứng, người đứng đầu là một ông lão, người
mặc áo lông, đầu đội kim quan, cơ thể tỏa ra từng luồng tử khí bao phủ lấy ông
ta, mơ mơ hồ hồ, có một loại uy nghiêm khó mà diễn tả.

Ở bên cạnh ông ta có một người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi, anh khí
khiếp người, hai thiếu nữ mười mấy tuổi, đẹp như trong tranh, còn có cả đứa bé
trai rất nhỏ tuổi, mắt to rất linh động.

Sau khi tới gần, mấy người bước xuống xương thú, hào quang lóe lên, cái xương
dài sáu bảy mét đó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành còn cỡ bàn tay, ấm nhuận
óng ánh, rơi vào trong tay ông lão đó.

Hiển nhiên đây là một cái Bảo Cụ vô cùng quý giá, có thể bay sát đất, súc địa
thành thốn.

“Hóa ra là tiền bối Tử Sơn Tộc, hân hạnh hân hạnh!” Người đàn ông cưỡi Giao mở
miệng nói.

Ông lão là chú ruột của Tử Sơn Hầu, mỉm cười nói: “La Phù Đại Trạch quả là khó
lường, lại xuất hiện một đứa nhỏ như thế này, còn chưa đủ sáu tuổi mà đã mạnh
như vậy, mười năm sau ắt danh động mảnh đại địa này đây!”

“Khen nữa là đuôi nó sắp cong lên rồi đấy.” Người đàn ông trung niên của La
Phù Đại Trạch lắc đầu nói.

“Ông cụ của Tử Sơn Tộc kia, ông để cháu đấu một trận với cháu của mình nhé?”
Giao Bằng nói, trong mắt ánh sáng mạnh mẽ, lúc nhìn sang hai đứa trẻ đối diện
có mang theo một loại ánh mắt khiêu khích.

Một đứa trong số đó trong mắt bắn ra tử quang, giống như một con Toan Nghê
đang ngủ đông, khí tức thoáng cái trở nên mạnh mẽ.

Hiển nhiên, hai tộc không hề hòa thuận như biểu hiện của người lớn, nếu không
giữa bọn trẻ đã không có địch ý như vậy, vừa mới gặp mặt đã muốn đấu nhau.

“Thằng nhỏ thú vị đấy, thật muốn luận bàn sao? Thế này đi, ông lão ta thêm một
phần thưởng, ở đây ta có một bình chân huyết hung thú cực kỳ hiếm có, ai thắng
thuộc về ngươi đó.” Ông lão mỉm cười nói, sau đó nhìn về người đàn ông trung
niên.

“Ô, đã vậy thì ta cũng không thể không biểu hiện gì, ta cũng có một bình máu
của dị chủng hung cầm ít thấy đây.” Người đàn ông của La Phù Đại Trạch mở
miệng.

“Hờ hờ, đấu nhau hả? Lôi Tộc bọn ta thích nhất thể loại này, sao có thể thiếu
bọn ta được.” Từ xa truyền tới tiếng sấm rền.

Trong rừng rậm nguyên thủy có một tấm da thú cổ lấp lóe ký hiệu, cách mặt đất
ba thước, dài phải mấy mét, đang chảy xuôi một loại khí tức cổ lão mà tang
thương, giống như một con Thái Cổ Di Chủng sống lại, khiến người ta run rẩy.

Da thú chở mấy người, một thanh niên hai mươi mấy tuổi, một ông cụ người ở,
còn có mấy đứa trẻ, từ năm sáu tuổi đến mười mấy tuổi, cả gái cả trai.

Trên người họ có lôi điện màu đen đang lập lòe, cách rất xa đã có thể nghe
thấy tiếng ầm ầm, làm cho mặt đất đang rung mạnh.

“Chỗ ta cũng có bảo huyết để làm vật đặt cược.” Thanh niên đó rất hùng tráng,
quay sang nói với một đứa bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh và một đứa bé gái trắng
trẻo xinh đẹp: “Minh Viễn, cả Nha Nha nữa, hai em đi ra trấn áp hai đứa cháu
mà Tử Sơn Hầu yêu thương nhất kia đi!”

Hào quang lóe lên, da thú biến nhỏ còn cỡ bàn tay, rơi ở trong tay người thanh
niên, bọn họ đã đứng ở trên mặt đất.

“Đều là thiên tài cả, rốt cuộc ai mạnh nhất đây. Lứa bọn ta đã chiến đấu rất
nhiều năm rồi, cũng để bọn nhỏ bàn luận một chút đi.” Trong trấn cũng có người
lên tiếng, chạy tới chỗ này.

“Đương nhiên không thể không có vật đặt cược. Nếu không phải máu của Thái Cổ
Di Chủng thì đừng có lôi ra làm gì cho nó mất thì giờ!” Lại có người nói, lời
này không khỏi khiến cho mọi người đều hít ngược hơi lạnh, vật đặt cược quá
kinh người!”

Tiểu Cô Sơn Trấn ngày hôm nay rất không bình tĩnh, người sống trong trấn đều
sợ hết hồn hết vía. Mấy ngày nay có rất nhiều cường giả tới, khiến họ rất là
bất an.

“Không sai, cứ để bọn trẻ mười mấy tuổi hoặc nhỏ hơn phân cao thấp thử đi, xem
xem đứa nào mới là đệ nhất thiên tài.”

. . .

Lúc Tiểu Cô Sơn Trấn đang phong vân tế hội thì ở Thạch Thôn cách đó hơn trăm
dặm lại rất yên bình, thôn nhân đều rất cao hứng và vui mừng, bởi vì có một
đại sự sắp xảy ra rồi.

Tiểu Thạch Hạo chỉ mất có đúng nửa tháng liền tu hành xong, dung nhập Cốt Văn
vào trong máu thịt, toàn thân trong suốt không một vết bẩn. Lúc sử dụng Bảo
Thuật cũng không còn tổn hao sức của bản thân mà đã bắt đầu rèn luyện thiên
địa tạo hóa, dẫn thần tinh nhập thể, khiến thân thể nó nhẹ nhàng khỏe mạnh,
sức sống no đủ.

Tộc trưởng quyết định sử dụng bảo thể của Toan Nghê, sừng của Ly Hỏa Ngưu Ma
và tay của Ác Ma Viên để tẩy lễ cho nó. Để các loại chân huyết của Thái Cổ Di
Chủng và bảo cốt để vào trong đỉnh cùng với Thạch Hạo, tiến hành rèn luyện.

Mà những đứa trẻ khác đương nhiên sẽ không tụt hậu. Toan Nghê lớn như vậy,
tinh huyết dư thừa, tất cả bọn trẻ đều đón chào một vận may lớn hiếm có.

Tộc trưởng vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Cháu chuẩn bị xong chưa. Theo lý thì phải
năm tuổi mới tiến hành tẩy lễ, hiện tại làm trước song cháu còn quá nhỏ, ông
sợ cháu chịu không nổi.”

“Tộc trưởng gia gia, cháu không sợ đâu, nhất định cháu sẽ chịu được đến cùng.”

“Vậy được rồi. Ông để người đi khiêng Toan Nghê, sừng Ly Hỏa và tay của Ác Ma
Viên Vương tới. Tiến hành ngay trong hôm nay đi!” Thạch Vân Phong trịnh trọng
làm ra quyết định.

“Tộc trưởng gia gia, nếu tẩy lễ thành công thì thực lực của cháu có tăng lên
không?” Nhóc tỳ chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.

“Sẽ có kinh hỉ đấy. Không thể kém những thiên tài của các bộ tộc lớn kia đâu.
Nếu thật sự chống lại họ, ông nghĩ kể cả tuổi cháu còn nhỏ vẫn sẽ có biểu hiện
bất phàm đấy.” Lão tộc trưởng nghiêm túc nói.

Mặc dù nhìn Tiểu Thạch Hạo lớn lên nhưng ông ấy vẫn bị chấn động hết lần này
tới lần khác. Biểu hiện của thằng nhóc vô cùng kinh người, khiến người ta nghi
ngờ nó có phải là một con Thái Cổ hung thú non hình người không.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận