Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 303: Đại náo Vũ Vương phủ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đến cùng ngươi là ai?” Mọi người của Vũ tộc đều quát lên, có rất nhiều người
đứng xung quanh xem nên bọn họ không muốn trở thành trò cười, bị người khác
cho là khỉ đột múa vui.

Vào lúc này, trên đường phố có rất nhiều người, tất cả đều lộ ánh mắt đầy vẻ
suy tư, Vũ tộc cũng quá xui xẻo, trước sau hai lần đều bị người đập nát cửa
chính, thật là xui xẻo.

“Không cần nói nhiều, bất luận ngươi đến từ nơi nào nhưng hôm nay đã phạm vào
tội rất lớn nên phải chết!” Đây là tiếng rít gào gần như phát điên.

Vũ tộc chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như thế, mà hôm nay lại bị khiêu khích
nhiều lần như vầy.

Khóe miệng của Thạch Hạo nở nụ cười lạnh, nhiều năm qua Vũ tộc luôn như vậy
luôn luôn ngang ngược, gần đây lại xảy ra liên tiếp chuyện, cho nên trong lòng
bọn họ rất tức giận.

Nó cũng không ngại lửa giận của đối phương thêm mãnh liệt, tới đây chính là
đại chiến một trận, đối phương càng điên cuồng thì nó càng bình tĩnh, như
không thèm đếm xỉa tới.

“Ta là người nhờ đưa lễ vật tới cho các ngươi.” Thạch Hạo khẽ nói.

“Cái gì, đầu người kia chính là do ngươi nói đưa tới?” Có người nổi giận, đây
là sự khiêu khích trắng trợn, đưa đầu người tới tận cửa, rồi còn đánh tới tận
nơi, khinh người quá đáng mà.

Có người không ngừng nghi ngờ cảm thấy có điều không ổn, đối phương không hề
sợ hãi khẳng định không đơn giản.

Đang lúc này thì trên đường phố trở nên náo loạn, gót sắt vang lên điếc tai,
Nhưng người mà Vũ tộc phái đi giết Thạch Hạo và vây xung quanh khách sạn Hổ
Môn giờ đã trở về.

“Vũ Mục đâu?” Phía trước cửa chính đã bị phá nát có cường giả quát lên.

“Vũ Mục đại nhân đã chết trận…” Trong đám kỵ binh có người đáp lại kèm theo
đó là tiếng khóc nức nở, đám đầu lĩnh của bọn họ không sống một ai, tất cả đều
bị giết chết cả, giờ khắc này chỉ biết bẩm báo sự thật mà thôi.

“Rác rưởi!” Trong Vũ tộc có cường giả quát lên, nhiều người đi vây giết một
người, kết quả những nhân vật trọng yếu bị giết chết thì không nói, vậy mà lại
bị đối phương tìm tới tận cửa.

Trên thực tế, đám kỵ binh này sớm chạy về để báo tin cho tộc, thế nhưng lại bị
Thạch Hạo đuổi theo và giết chết.

Bọn họ không ngờ rằng Thạch Hạo lại chạy tới Vũ tộc trước cả mình, khiến cho
người trong tộc đều tái xanh mặt mày, cho rằng bọn họ thật sự là đồ vô dụng!

Trên đường phố, tu sĩ của một vài đại tộc đã tới, khi nghe thấy thế thì cười
rộ lên và bàn tán sôi nổi.

“Vũ tộc xem ra không xong rồi, trước kia bị Đại Ma Thần trấn áp thì không nói,
nhưng hôm nay lại bị một thiếu niên quấy phá, còn mặt mũi gì để lên tiếng
chớ?’

“Uh, quả đúng như thế, mặc dù bọn họ có thể tiêu diệt được người này thế nhưng
danh dự cũng bị mất sạch, bị người đánh tới tận cửa, ta nghĩ cửa chính đầy khí
thế như vậy không bằng đừng xây dựng chi cho khỏe, ha ha.”

Khi nghe được thanh âm trong đám người này thì đám Vũ tộc sắc mặt càng thêm
lạnh buốt, có người đổ thêm dầu vào lửa, có người cười trên nổi đau của người
khác, đối với bọn họ thật sự là một loại trào phúng.

“Giết, khỏi cần biết hắn là ai, mặc kệ đến từ nơi này, hôm nay đều phải giết
sạch!” Một ông lão xuất hiện, vung tay lên lệnh cho mọi người ra tay.

Hiện tại không cần nhiều lời nữa, chỉ cần nhanh chóng giải quyết thiếu niên
này nếu không bọn họ lại bị người ở Hoàng Đô đứng xem vui, thật là một nhục
nhã vô cùng.

Trong đó có bốn người đứng ở sau cùng đi lên, tất cả đều là chiến tướng Vũ
tộc. Ai cũng đều đã mài dũa rất lâu ở bên ngoài, gần đây mới trở lại tộc, lúc
này bọn họ đứng ở bốn phía vây Thạch Hạo ở chính giữa.

Một người trong đó rút ra một cái túi lớn, quát to: “Nhận lấy cái chết!”

Tiếng hô vang lên, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, Toàn bộ đường phố
đều bắt đầu lay động, những mái ngói của một ít ngôi nhà nơi xa xa đều tốc lên
trời cao, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Vậy thì đừng nói tới Thạch Hạo đang đứng ở giữa trung tâm, khoảng cách gần như
thế thì áp lực càng lớn hơn, hơn nữa trong lòng nó cũng rùng mình một cái, cái
túi của đối phương là vật gì thế, vừa mới mở ra thì liền xuất hiện một cơn
lốc, hơn nữa còn có những lưới dao ánh sáng bay tới, keng keng vang vọng.

“Keeng!”

Thạch Hạo oanh kích, dùng bàn tay mạnh mẽ chống đỡ, đánh nát một vài lưỡi dao
ánh sáng bằng phù văn, thế nhưng cuồng phong càng mạnh hơn nữa khiến cho nó
khó mà đứng thẳng được.

Một người khác thì lấy ra một cái trống, tùng tùng vang lên, trong nháy mắt
bắn ra từng luồng tia chớp bổ nhào hướng Thạch Hạo, vô cùng sắc bén.

Hai người còn lại thì hét lớn, mây đen cuồn cuộn, mưa gió tầm tã bao phủ lại
Thạch Hạo, bốn người đồng loạt ra tay vậy mà lại khiến cho thiên địa xuất hiện
dị tượng.

Nơi đây cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật. mưa gió không ngớt, quả
nhiên không hổ là Vũ tộc, lại thao túng hiện tượng thiên văn ở nơi đây khiến
cho dông tố xuất hiện.

Chuyện này khiến cho Thạch Hạo hơi rơi vào thế bị động, bất kể là mưa hay gió,
đều do phù văn hóa thành, chúng không ngừng xung kích về nó không sót chổ nào,
như vậy thì đừng nói tới những tia chớp kia nữa, tất cả đều tồn tại thật sự,
không phải là ảo giác.

Mưa điện do phù văn hóa thành rất điên cuồng, đổ ập xuống, cả người Thạch Hạo
phát sáng, nó tin chắc đổi thành người khác thì thân thể khẳng định đã bị đánh
tan rồi.

Nó chống đỡ, hơn nữa là ngông cuồng ra tay, một tòa Động Thiên mở ra, một con
Toan Nghê màu tím rít gào, kèm theo những đốm màu vàng, tung người nhảy lên,
thân thể cứ như là một ngọn núi nhỏ!

Trong cơn mưa tầm tã, Toan Nghê thét gào một tiếng, vô số sét hình cầu điên
cuồng bay ra.

Đây cứ như là một trận tai nạn, sét hình cầu mượn nhờ màn mưa rồi nhanh chóng
lan tràn, bùm bùm vang vọng, thanh âm sấm sét đi kèm với ánh sáng sáng rực
khiến người run sợ.

“A…” Người điều khiển chiếc túi lập tức gặp phải xui xẻo, bị những tia chớp
vô cùng to lớn bắn trúng, cả người không ngừng run rẩy, chiếc túi kia không có
ai điểu khiển nữa gió cũng giảm bớt đi.

“Gào…” Toan Nghê rít gào, há hiện phun ra những tia chớp đầy đáng sợ, sấm
sét màu tím như là biển gầm điên cuồng bao phủ nơi đây lại.

Nơi đây trở nên hừng hực, khí xanh bốc lên, bốn vị cường giả không một ai có
thể chạy thoát, tất cả đều bị tia điện bắn trúng, thân thể run cầm cập.

Trong đó người đánh trống thần bị tia điện phóng trúng lập tức nổ tung, hóa
thành những mảnh vỡ cũng sương máu, vô cùng thê thảm.

Trong chớp mắt, bốn vị cường giả bị trấn áp và hoàn toàn đại bại, kết quả này
khiến cho người người chấn động, chỉ là một thiếu niên mà thôi, thế như chẻ
tre, trong thời gian cực ngắn liền giải quyết bốn đại cao thủ.

“Toan Nghê mày tím, ngươi là…” Phía sau, mấy người của Vũ tộc thấy thế thì
mí mắt nhảy lên, có chút nghi ngờ, lập tức nghĩ tới cái tên Hùng Hài Tử kia.

Lẽ nào chính là nó? Lập tức những người này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Toan Nghê tiến vào lại trong tòa Động Thiên kia rồi biến mất từ đó, trong
thiên địa đã khôi phục lại thanh tĩnh, không còn tia chớp hay hơi nước, trời
đất sáng sủa nhìn rõ tất cả.

“Vũ tộc các ngươi quá yếu.” Thạch Hạo lên tiếng.

Trải qua hàng loạt sự việc, Vũ tộc tức nhất là chuyện gì? Chính là sự chế nhạo
và xem thường như thế này, liên tiếp gặp phải những đả kích khiến cho bọn họ
trần đầy tức giận.

“Giết!” Có người hét lên, thân hình dũng mãnh, lấy ra một chiếc lưới lớn được
luyện chế từ gân giao, nhanh như tia chớp ụp về phía trước.

Thạch Hạo thất kinh rồi nhanh chóng né tránh, thế nhưng tấm lưới này rất đặc
biệt, như hình với bóng nhanh chóng đuổi tới gắn sát vào thân thể của nó.

“Lưới Khốn Tiên!”

Có người kinh ngạc thốt lên, trên đường phố truyền tới những tiếng bàn luận,
không ngờ Vũ tộc lại luyện ra được pháp khí cỡ này, nó truy đuổi theo mục
tiêu, không đuổi tới con mồi thì không dừng lại.

Thạch Hạo mạnh mẽ vùng vẫy, chiếc lưới này vô cùng rực rỡ, vô tận phù văn lóe
sáng như muốn gim chặt vào bên trong thịt và bắt đầu luyện hóa nó.

“Nhanh nhanh giết hắn!” Người của Vũ tộc hét lớn, một đám người xông nhanh tới
rồi đồng thời ra tay.

“Mở cho ta!” Thạch Hạo hét lớn, cả người bốc cháy hừng hực, bịch một tiếng, cả
tấm lưới bị kéo đứt, cùng lúc đó nó dùng bảo thuật, không ngừng vung chưởng,
thanh âm ầm ầm truyền tới, liên tiếp mấy người bị đánh bay.

“Còn nhìn gì nữa, lập tức giết chết hắn!” Một vị trưởng bối Vũ tộc hét lớn.

Thời khắc này, bất kể là kỵ binh hay là những cường giả khác đều đồng loạt
nhằm tới, hàng loạt phù văn bay múa cùng giết về phía Thạch Hạo.

Vù một tiếng, Thạch Hạo lấy ra tổ kiếm trận vừa đoạt được khi nãy, lập tức tám
thanh phi kiếm cuốn lên ngàn tầng sóng biển, hàn khí ép người, âm u, khiến cho
thân thể người nổi da gà.

“Bụp!”

Đội kỵ binh xông lên trước nhất lập tức bị một thanh phi kiếm chém thẳng,
khiến cho người cưỡi theo hung thú đều phân thành hai, máu tươi đầm đìa.

“Xoẹt!”

Thanh phi kiếm thứ hai xẹt qua, đầu lâu của một vị cường giả rơi xuống, thi
thể không đầu ngã nhào trong vũng máu.

Cứ như thế, cả đám người cùng xông tới lại khiến cho kiếm trận phát ra uy lực
lớn nhất, gần như không có thất bại, tám thanh phi kiếm mỗi một chiêu một kiếm
uy lực đều tăng lên, cứ chồng lên nhau, thần năng của nó kinh thiên động địa.

“Bụp bụp” không ngừng vang lên, nơi đây đầu người không ngừng lăn xuống, kèm
theo là những tiếng gào thét của hung thú, trong chớp mắt trước cửa Vũ Vương
phủ thi thể không ngừng nằm xuống.

Rất nhanh, máu tươi đầy đường, đầu người đến mấy chục đầu, thi thể cường giả
ngã xuống từng bộ từng bộ một, cảnh tượng chấn kinh cả đường phố, tất cả mọi
người đều sợ hãi.

Đây vẫn chỉ là một thiếu niên thôi, cường giả của Vũ tộc vậy mà không ngăn
được, chém giết mọi người như là thái rau vậy.

Thạch Hạo nhanh chân đi vào trong, đám Vũ tộc hoảng sợ, không ngừng rút lui,
giống như là đối mặt với một vị Ma Vương, ai nấy đều run sợ.

“Bày trận!” Một ông lão quát lên,

Một mảnh trận kỳ bay phần phật xuất hiện, lần này Thạch Hạo cũng không dám
khinh thường nữa, từ lâu đã cùng Bất Diệt Kim Thân hòa thành một thể, cả người
lấp lánh ánh đen, vô cùng lấp lánh.

Ký hiệu xuất hiện, đại kỳ nổ vang, một cây đại kỳ phóng lớn phảng phất như đâm
thủng vào trong những tầng mây, sương mù mờ mịt xuất hiện, sấm vang chớp giật.

Đáng tiếc là vẫn không thể ngăn được, Thạch Hạo một chưởng vổ ra, ánh đen tăng
mạnh, hàng loạt phù văn nổ nát, mười mấy đại kỳ bị bẻ gãy, nó đánh tan đại
trận này rồi xông vào trong phủ.

“Chạy đi đâu, thu cho ta!”

Thêm vài ông lão xuất hiện, trong đó có một người cầm trong tay một tòa bảo
tháp, vung tay ném lên trên không, thân tháp không ngừng phóng lớn rồi thu
Thạch Hạo vào trong, lưu chuyển ánh sáng mờ mịt.

“Tốt, luyện hóa hắn!” Mấy ông lão hô lên.

Cả tòa bảo tháp phát sáng, tỏa xuống từng luồng thần hà, giống như là ánh lửa
bắt đầu thiêu đốt, cả tòa tháp không ngừng lay động, phải luyện hóa Thạch Hạo
cho đến chết.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát mà thôi, tòa tháp này run lên bần bật, hơn nữa
phóng lớn rồi cuối cùng ầm một tiếng nổ tung, rất nhiều người kêu thảm, những
mãnh vỡ đó xuyên thủng không ít tu sĩ Vũ tộc, khiến cho họ bị thương nặng.

“Ầm!”

Thạch Hạo lại ra tay, sân nhỏ ở phía trước vô cùng rộng lớn bị phá hủy, ầm ầm
đổ nát, toàn bộ cung điện lầu các đều sụp xuống trở thành phế tích, gạch vụn
bay khắp nơi.

“Quả nhiên mà, Vũ Vương phủ lại bị người phá hủy!”

“Vũ Vương phủ luôn luôn ngang tàn, thế nhưng liên tục hai lần bị người giết
tới tận cửa, ngay cả phủ đệ cũng bị người ta phá hủy, khiến cho mặt mày xám
xịt, uy danh chẳng còn.”

Bên ngoài, cũng không biết có bao nhiêu người quan sát, có người cười khẩy, có
người cảm khái khiến cho đám Vũ tộc vừa giận vừa sợ.

Thạch Hạo đứng ở bên trên một khu phế tích, bễ nghễ bốn phía, sau đó ép về
phía trước, một chưởng vung ra bình định cả mảnh cung điện đầy hùng vĩ và cái
sân nhỏ ở phía trước này, giống như đang giáng một cái bạt tai vào khuôn mặt
của Vũ tộc.

“Đến tột cùng ngươi là ai?” Có người hét lớn.

“Ta là ai?” Thạch Hạo dừng lại, đối mặt với đám người Vũ tộc, vô cùng lạnh
lùng, lộ ra hình dáng của mình.

“Cái gì, là ngươi!” Mọi người của Vũ tộc đều hét lên.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận