Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 302: Bát Hung kiếm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Cao thủ bảo vệ phủ đệ Vũ tộc ngạc nhiên, hoàn toàn ngây người, vừa nãy bọn họ
còn lớn tiếng quát mắng đuổi thiếu niên này đi, ngôn ngữ vô cùng bất kính.

Không hề nghĩ rằng, đối phương càng bất kính hơn, lập tức thay đổi sắc mặt một
tát đánh sụp cửa chính của Vũ tộc, đá vụn bay tứ tung, gạch nát khắp nơi, lập
lức hóa thành một khu phế tích.

Việc này ngang ngược đến cỡ nào? Phải biết đây đường đường là phủ đệ của gia
tộc Thượng Cổ!

Người nào dám tới đây quấy rối? Tất cả mọi người đều há hốc miệng khó mà tin
được, việc này cần gan to cỡ nào thì mới dám tới Vũ tộc quậy phá, một thiếu
niên mười mấy tuổi mà thôi, hắn chán sống rồi sao?!

Toàn bộ khu phố trở nên yên tĩnh rồi kinh ngạc ồ lên.

“Ngươi là… người nào, muốn tìm chết hả?!” Những người của phủ đệ Vũ tộc đều
kinh ngạc đến nổi nói lắp bắp, đây quả thật rất quá đáng, tưởng Vũ Vương phủ
là nơi nào?

Mấy ngày vừa rồi bọn họ vô cùng tức giận, một Đại Ma Thần lại khiến cho toàn
bộ mọi người trong tộc đều cảm thấy nhục nhã, bị ép đến thở không nổi, mà giờ
một tên nhóc con đến tận cửa bắt nạt rồi ra tay như thế, quả thật không biết
nói gì nữa!

Thật sự Vũ tộc đã sa sút ư? Thời khắc này chính bọn họ cũng nghĩ tới vấn đề
này, nếu không thì vì sao ngay cả một tên thiếu niên cũng dám tới bắt nạt.

“Chúng ta đang nói với ngươi đấy, ngươi muốn tìm chết hả?!” Người bảo vệ phủ
đệ dùng hết sức hét lớn để phát tiết lòng tức giận ở trong lòng.

“Nếu không muốn chết… Cút ngay!” Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả, hơn nữa lại
giơ tay lên, vẫn ngang ngược như trước, một tiếng ầm vang lên bàn tay màu đen
vô cùng to lớn này đánh lên trên một bức tường khiến nó sụp đổ, những tảng đá
to bằng cái mâm bay tứ tung, bụi bặm ngập trời.

Người của Vũ tộc như hóa đá, chuyện này… có thật hay không đây, bọn họ cảm
giác được đang có một dòng nhiệt nóng bao phủ toàn thân, sau đó mỗi người đều
kêu to rồi giết về đằng trước.

Chuyện này quá ngang tàn, cho rằng Vũ tộc là quả hồng mềm sao, muốn nắm thì
nắm mà muốn bóp thì bóp hả, đây chính là phủ đệ vương hầu, là gia tộc Thượng
Cổ được truyền thừa vô tận năm tháng.

Bọn họ cảm thấy tên nhóc hỉ mũi còn chưa sạch này điên thật rồi, nếu không thì
đời nào dám ngông cuồng như thế, đậy thật sự là… không có thiên lý!

Thanh âm “ong ong” chói tai vang lên, bảo thuật bay múa, các loại phù quang
lấp lánh chiếu sáng cả nơi đây.

Nhưng mà, Thạch Hạo chỉ dùng một tay quẹt nhẹ một phát, toàn bộ những ký hiệu
của vùng hư không nơi đây đều bị dập tắt, hóa thành từng sợi tinh khí rồi tiêu
tan.

“Thật mạnh!” Trong lòng của những người này trở nên kiêng kỵ thế nhưng vẫn
không có dừng lại.

Mười mấy người cứ như là hung thú tấn công về phía trước, mỗi một người đều vô
cùng dũng mãnh, bọn họ thật sự tức đến nổ phổi, nếu không thể giết chết được
tên thiếu niên đối diện thì bọn họ cảm thấy lửa giận của mình sẽ không thể
giải tỏa được.

“Ầm!”

Thạch Hạo không thèm để bọn họ vào mắt, chưa từng động thủ trực tiếp với những
người này, mà chỉ dùng sức giẫm một cước thật mạnh lên mặt đất, mạnh mẽ và
ngang tàn!

Một tiếng ầm vang lên, những hòn đá vụn bay lên, toàn bộ bậc thang trước cửa
của Vũ Vương phủ đều sụp đổ, hơn nữa trên mặt đất xuất hiện những vết nứt lớn
lan tràn về phía trước, những khe nứt này sâu và tối.

Mười mấy người lúc này lảo đảo rồi toàn bộ bị chấn bay ra sau, rơi trúng tường
viện và cửa chính đã bễ nát từ lâu, tạo nên bụi mù dày đặc.

Đám người này vừa tức vừa sợ, thiếu niên này quả rất đáng sợ, một cước đạp
xuống thì mặt đất liền nứt toác, một nguồn sức mạnh truyền tới khiến cho bọn
họ đều thương tổn, chấn cho bay ngược ra sau.

“Tên nhóc con này thật lợi hại, chẳng trách lại dám hung hăng như thế.” Những
người này sợ hãi.

Đồng thời, bọn họ cũng nhanh chóng chạy vào bên trong bẩm báo, bởi vì trước
kia vẫn đang trong cơn tức giận, giờ bọn họ cảm thấy được chuyện này không đơn
giản rồi, mặc dù chỉ là một thiếu niên thế nhưng có thể sẽ gặp phải một vấn đề
vô cùng to lớn.

“Tên nào mà lại dám tới Vũ Vương phủ quấy rồi?” Cửa chính bị hủy, tường thành
bị đổ một mảng lớn nên đã kinh động đến người bên trong, vừa khéo có mấy vị
cao thủ tọa trấn ở đây nên nhanh chóng xuất hiện.

“Ầm!”

Thạch Hạo cũng chẳng nói gì, vẫn như trước tát ra một cái làm nổ tung tường
thành còn lại, tường viện sát đường bị nổ tung hóa thành đống hoang tàn.

Cảnh tượng này khiến cho những người vừa mới chạy tới sắc mặt trắng bệch, một
người trong số đó nhanh chóng lấy ra bảo cụ đánh về phía trước, thiếu niên này
quá kiêu ngạo mà!

“Keeng!”

Khiến cho hắn giật mình chính là, thiếu niên kia đánh ra một quyền nện thẳng
lên trên pháp khí của hắn, một tiếng vang lanh lảnh truyền tới, thanh binh khí
này nứt thành bốn mảnh, đã bị phá hủy.

“Hả, khó giải quyết rồi!”

“Dù thế nào đi nữa thì cũng phải nhanh chóng giải quyết, phải cho hắn biết
tay, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ bị tộc trừng phạt nghiêm khắc.” Có người
nói, sau khi trải qua trận chiến với Đại Ma Thần, Vũ tộc đề phòng càng ngày
càng nghiêm ngặt.

Mấy người này tọa trấn ở tiền viện, đều là những cường giả hiếm thấy, phụ
trách bảo vệ an bình của phủ đệ, hôm nay lại để xảy ra sơ suất như vậy khiến
cho bọn họ không thể chấp nhận được.

Bọn họ hết sức trịnh trọng lấy ra một cái hộp đá, cứ như đang tế một Thần Khí
vô thượng, trang trọng cực kỳ, sau đó vỗ mạnh một cái, hộp đá mở ra, bên trong
tỏa ra bảo quang lấp lánh, sát khí lộ ra ngoài.

Mấy người này đọc thần chú, bên trong hộp đá vang lên những tiếng boong boong.

Chỉ trong nháy mắt một tổ kiếm trận xuất hiện che khuất lại nơi đây, bảo phủ
hư không lại, tổng cộng có tám thanh phi kiếm bay ra ngoài, tất cả đều dài
bằng lòng bàn tay, toàn thân lấp lánh tỏa ra sát khí hừng hực.

Chúng nó nhanh chóng chém lại đây, tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp, Thạch Hạo
né sang bên, tám thanh phi kiếm này cắt đứt một đoạn dài con đường dưới chân
mà Thạch Hạo đã đứng trước đó, nền đá vô cùng cứng rắn cứ như là đậu hũ, lúc
này liền bị cắt thành rất nhiều miếng.

Thạch Hạo sợ hết hồn, mấy người này cũng coi như là cao thủ, rồi lại được ban
cho nhóm bảo cụ như thế thì càng không đơn giản, tuyệt đối là đại sát khí,
vượt xa cấp bậc mấy người này.

“Xoẹt!”

Một lưỡi kiến màu xanh lam lướt tới, chỉ dài hơn nửa thước thế nhưng lại sắc
bén vô cùng, cứ như là một vệt thần quang vọt lên trong biển xanh, sát khí
ngập trời.

“Keeng!”

Trong nháy mắt, Thạch Hạo nện mạnh lên thanh kiếm xanh này, phát ra tiếng vang
trong trẻo, đánh bay thanh phi kiếm này ra ngoài thế nhưng lại không thể đánh
nứt được, khiến cho tâm thần nó chấn động.

Thật là một thanh phi kiếm lợi hại, chất liệu cứng rắn, chắc là được tế luyện
từ xương của di chủng vô cùng đáng sợ, ngoài ra còn có người khắc lên một chút
hoa văn, cho nên mới chịu nổi một đòn đánh vừa rồi.

Cùng lúc đó, bảy thanh phi kiếm còn lại vụt tới, ánh kiếm cứ như là sóng lớn,
tạo thành một cơn sóng biển vô cùng đáng sợ.

“Cái gì?” Thạch Hạo hoảng sợ, tổ kiếm trận này thật là ghê gớm, kiếm thứ nhất
đột kích xong thì lập tức đến kiếm thứ hai, ánh kiếm kéo dài một đoạn, rồi lại
tới kiếm thứ ba bổ tới, ánh kiếm lần nữa dài thêm đoạn nữa.

Cứ thế có thể suy ra được, chiêu kiếm sau mạnh hơn chiêu kiếm trước, đó chính
là tầng tầng lớp lớp sóng kiếm, hào quang sáng rực, hồn người khiếp sợ.

Sức mạnh của những thanh kiếm này chồng chất lên nhau, không ngừng mạnh lên,
đến khi kiếm thứ tám bổ tới thì thật giống như là biển kiếm giáng lâm, khủng
bố kinh thiên!

“Hay cho tổ kiếm trận này, đây tuyệt đối là đại sát khí được truyền thừa từ xa
xưa!” Thạch Hạo thán phục.

Hiển nhiên, trải qua trường kiếp lần trước Vũ Vương phủ quả nhiên cẩn thận hơn
trước rất nhiều, ngay chổ này lại bày ra một kiếm trận đáng sợ như thế, tuyệt
đối là sát cục không tầm thường.

“Vật như thế rất hiếm thấy!” Ánh mắt của Thạch Hạo đỏ rực, không hề nghĩ tới
vừa đặt chân vào Vũ phủ thì lại thấy được bảo cụ quý giá đến cỡ này.

Cuối cùng, nó suy nghĩ thật cẩn thận rồi cũng không có lấy cứng chọi cứng nữa,
khi tám thanh phi kiếm chém tới thì nhanh chóng mở ra mười tòa Động Thiên, khi
ánh kiếm sáng rực bay vào bên trong thì tám thanh phi kiếm cũng đi vào trong
và cứ thế biến mất, không còn đi ra được nữa.

Cũng không phải kiếm trận không mạnh ngược lại uy lực quá sức to lớn, Thạch
Hạo không muốn liều mạng, nó dùng thủ đoạn cưỡng bức nhưng lại hữu hiệu đoạt
lấy những bảo cụ này.

“Ngươi…” Những người này khiếp sợ, đây chính là đại sát khí trong tộc, được
xưng là bảo cụ quý giá, được dùng phù cốt của tám loại di chủng mài dũa mà
thành, mỗi thanh kiếm đều vô cùng sắc bén, phù văn phức tạp, kết quả lại bị
đoạt mất.

Lần này Thạch Hạo tuyệt đối đã thu được bảo vật, đối phương đặt kiếm trận hiếm
thấy này ở ngoài cửa chính, chính là để giáng một đòn hạ mã uy cho những kẻ
muốn xâm lấn, kết quả lại bị cướp đi như vậy, cơ bản chưa thể phát ra được uy
lực.

“Mười Động Thiên, ngươi là…” Những người này sắc mặt trắng bệch, như là nhớ
ra chuyện gì đó, từng người không tự chủ được mà lùi lại.

Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, há miệng phu ra một luồng sấm sét màu tím, nó
cũng không muốn dây dưa thêm nữa, nơi này liền lượn lờ những luồng ánh tím,
những tiếng kêu thảm liên tiếp truyền tới.

Tiếng sấm ầm ầm, chấn động đường phố, tất cả mọi người đều giật mình, trước
phủ đệ của Vũ tộc lại muốn xảy ra chuyện lớn rồi.

Kết quả là trận chiến diễn ra rất nhanh chóng, thi thể cháy đen lần lượt ngã
xuống, thỉnh thoảng lại có tia điện bắn ra ngoài khiến cho tất cả mọi người
đều co giật, khó có thể đứng dậy nổi.

Tuy rằng chưa chết thế nhưng không thể nào ra tay được nữa.

“Ta không muốn đại khai sát giới, thế nhưng nếu ép ta tới nước đó thì xin lỗi
vậy.” Thạch Hạo bình tĩnh nói.

Nơi này trở nên náo loạn, một đám người trong phủ đệ Vũ tộc đã nhận được bẩm
báo nên nhanh chóng lao ra ngoài, bọn họ vô cùng tức giận, vậy mà lại có người
tát vào mặt mũi của bộ tộc mình à?

Ai cũng biết, trước đây không lâu Đại Ma Thần đã dằn vặt bọn họ một trận,
khiến cho bộ mặt của bọn họ mất sạch sẽ, kết quả lại xuất hiện một thiếu niên
lại làm việc tương tự như thế, muốn noi gương ư!?

“Ăn gan hùng mật gấu, là tên nào dám tới phủ đệ ta quấy rồi?!” Kèm theo tiếng
quát to là mấy chục người liền xuất hiện, nhanh chóng vây quanh trước cửa phủ
đệ.

Lúc này, trên đường phố càng thêm ầm ĩ, chuỗi sự tình vừa phát sinh khi nãy đã
khiến cho bọn họ hoa cả mắt không kịp phản ứng, thiếu niên này quả nhiên gan
to bằng trời, chấn động tất cả mọi người nơi đây.

“Nhanh đi xem, Vũ tộc lại xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Ồ, hôm nay náo nhiệt thật, cửa lớn của Vũ tộc lại bị người phá hủy, chỉ là
một thiếu niên vô cùng ngang ngược ra tay, ta thấy hôm nay Vũ tộc lại có
chuyện hay để xem rồi.”

Trên đường trở nên ồn ào, vô cùng hỗn loạn, tin tức truyền ra khắp nơi.

Người của Vũ tộc sắc mặt tái nhợt, không thể nghi ngờ nữa, hôm nay bọn họ lại
trở thành trò cười cho mọi người, lại trở thành cảnh náo nhiệt cho mọi người ở
Hoàng Đô thấy, thật là một chuyện không thuận thì mọi chuyện đều không thuận.

Lúc này, Thạch Hạo lấy ra tám thanh phi kiếm cẩn thận quan sát thì không khỏi
kinh ngạc, quả nhiên là hàng tốt, được mài dũa từ xương của di chủng, mỗi một
thanh có những màu sắc khác nhau, trơn bóng và có ánh sáng rực rỡ.

Đây quả nhiên là một tổ bảo cụ vô cùng phi phàm, nếu hôm nay không nhanh chóng
mở ra mười Động Thiên rồi cướp lấy thì chắc chắn khó mà phá giải được, nhất
định phải vô cùng khó khăn và gặp phiền phức không nhỏ thì mới đoạt được.

“Bát Hung kiếm, lại rơi vào trong tay ngươi.” Đám người Vũ tộc vừa xuất hiện
vẻ mặt càng thêm khó coi, đây chính là sát khí trong tộc, chẳng biết vì sao
không có phát huy ra uy lực rồi bị đối phương dễ dàng đoạt lấy, mỗi người đều
giận tới tái mặt.

Bát Hung kiếm thật sự đã uy chấn thiên hả ở thời kỳ Thượng Cổ, được tế luyện
từ nguyên thủy phù cốt của tám loại chim thần và hung thú thần huyết, sau đó
phối hợp với một tổ kiếm quyết cùng với thần chú tạo thành kiếm trận, được
xưng có thể giết Thánh chém Ma.

Chỉ là, cho dù là một loại nào trong nguyên thủy phù cốt của hung thú Thái Cổ
thì đều là chí bảo, sao có thể rơi vào tay người khác được.

Tổ thần chú và kiếm quyết kia có thể truyền thừa xuống thế nhưng vật liệu của
Bát Hung kiếm thì cơ bản khó mà tập hợp đủ, chỉ có thể dùng những vật liệu
khác để thay thế bổ sung, thử hỏi hiện giờ, ai có thể tàn sát tám con chim
thần, hung thú thuần huyết trưởng thành?

Thạch Hạo kinh ngạc phát hiện, trên hộp đá có thần chú, việc này làm nó vui
mừng, đây là cổ vật, tương đương với trận đồ, có thể tạo thành kiếm trận Bát
Hung chân chính.

“Ồ, thật là không nghĩ tới lại có thể đạt được thứ tốt như vậy, nói không
chừng một ngày nào đó ta có thể đạt được tám khối phù cốt của chim thần và
hung thú Thái Cổ, luyện thành kiếm trận Bát Hung chân chính.” Nó tự nói rồi
nhanh chóng tế luyện một lần.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận