Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 294: Phong ba

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Khí chất cả người của Thạch Hạo hoàn toàn khác, giống như thanh thần kiếm ẩn
núp dưới vực sâu, bắt đầu dâng lên hào quang sáng rực, vừa xuất hiện liền
phóng lên cao, vô cùng ác liệt.

Nhưng cuối cùng nó than khẽ một tiếng, tuy rằng rất cấp bách thế nhưng hiện
tại không cách nào bùng phát được, bởi vì nó còn chưa biết được Thái Cổ Ma Chu
ở nơi nào.

Nếu như đánh rắn động cỏ hoặc là tiết lộ phong thanh nào đó thì không hay. Nó
tin tưởng, nếu như lấy chân thân thì con Ma Chu kia chắc chắn sẽ không tới,
bởi vì thân phận của nó quá cao, ngược lại sẽ có một vài cường giả khác sẽ
hiện thân để tiêu diệt mình.

Nếu như đúng là như thế thì thần uy của tiểu tháp cao nhất cũng chỉ tiêu diệt
được một hai tên vương hầu mà thôi, cũng không phải giết chết cái gì mà Bích
Ma Hắc Đồng Chu, cái được không đủ bù cho cái mất.

Nó cần phải chờ cơ hội, đại thọ Nhân Hoàng diễn ra thì các cường giả khắp nơi
đều sẽ tới, những người nên đến đều hiện thân, đó là một cơ hội rất tốt.

Hoặc trong lúc đó, nó tự mình về nhà nhìn qua Võ Vương phủ, khi đó rất có thể
sẽ thấy được!

Trên thực tế, sau khi nghĩ tới những thứ này, cân nhắc cẩn thận, phải sử dụng
thần uy của tiểu tháp sao cho hợp lý nhất, khi đó có lẽ sẽ chống lại được cả
tôn giả nữa.

Một trận chiến ở Bắc Hải, nó không chỉ đắc tội với một người, một vài sinh
linh mạnh mẽ của Thái Cổ Thần Sơn sớm ghi khắc nó vào sâu trong lòng, còn có
những tôn giả trong biển cũng không phải dạng người hiền lành gì, nếu như có
cơ hội bọn họ cũng không ngại tới một lần.

“Nhiều năm qua đều như vậy, chẳng lẽ ta không thể nhẫn thêm chút xíu sao?”
Thạch Hạo khẽ nói nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa nãy đã đạt được một lá bài
tẩy mạnh nhất, nỗi lòng nó cũng có chút rối loạn hiện tại cũng đã bình tĩnh
trở lại.

Khai quay đầu, cách đó không xa hồ xanh khá yên tĩnh, một vài chim loan năm
màu bay múa, cảnh sắc an lành, mà tư tưởng của nó cũng thông hiểu không ít.

Trong sân bảo vật rất nhiều, từng sợi khí lành tỏa ra, từng luồng thần quang
vọt lên, đủ mọi màu sắc, những pháp khí mạnh mẽ không hề thiếu khiến cho người
xem hoa cả mắt.

Thạch Hạo chậm rãi tham quan trong khu vực này, lưu luyến trở về, nó đã biết
thêm không ít kiến thức, thấy một vài pháp khí kỳ lạ từ trước tơi nay chưa
từng thấy.

“Cái chén này cũng là bảo cụ?” Thạch Hạo khá là kinh ngạc, nó nhìn thấy một
cái chén bằng sứ đã vỡ không bắt mắt chút nào, cũng không hề có ánh sáng lộng
lẫy mà lại để giá bán trên trời.

Hơn nữa, miệng chén đều xước mẽ, có một lỗ thủng rất lớn, không chút đẹp đẽ tí
nào, thật sự khiến người khác không biết nói gì.

“Người trẻ tuổi, ngươi nên biết càng là đồ tốt thì càng là phản phác quy chân,
tiếp cận với tự nhiên, để cho ngươi nhìn thấy chút uy lực của nó.” Đây là ông
lão thuộc một cửa hàng bảo cụ, mở miệng cười ha ha, sau đó trong miệng niệm
một câu chú ngôn, điểu khiển chén sứ, nói: “Thu!”

Trong phút chốc, hồ xanh dập dờn sau đó nước từ bên trong không ngừng vọt lên,
hóa thành một dòng lũ lớn đi vào trong cái chén, có thể thấy được nước trong
chén vô cùng mãnh liệt, giống như là một vùng biển mênh mông, có một luồng hơi
thở khiến người ta sợ hãi.

Mọi người xung quanh đều bị kinh động, tất cả chạy tới quan sát.

“Đây là… Chén Hóa Thiên?!” Có người kinh ngạc thốt lên, rất nhiều người giật
nảy mình, rất nhiều vẻ mặt khác nhau vô cùng phong phú, đương nhiên nhiều nhất
chính là vẻ mặt hoảng sợ.

“Thật là pháp khí này, tương truyền có thể luyện hóa cả chư thiên vạn vật,
cường giả chỉ cần bị thu vào thì sẽ nhanh chóng bị luyện hóa thành một bãi máu
đen.” Có người thán phục, trong lòng có chút e dè.

“Đáng tiếc, đây cũng chỉ là một hàng nhái đã bị tàn phá, nếu như là Thượng Cổ
pháp khí chân chính thì không thể thấy được.” Có người than thở.

Chén Hóa Thiên, mô phỏng theo thiên địa, dung vạn vật thành một lò, có thể làm
tan rã tất cả vật chất, một khi bị thu vào mặc cho ngươi có thần thông mạnh mẽ
cỡ nào thì cũng không thể nào thoát khỏi.

Ở thời Thượng Cổ, không chỉ có một vị Thánh Giả luyện ra được bảo cụ cỡ này,
cách luyện chế vào lúc đó cũng không tính là bí mật động trời gì cả, vấn đề
then chốt đó là chất liệu.

Năm đó, mỗi khi được luyện thành sẽ rất náo động, bởi vì chất liệu vô cùng đặc
thù và khó tìm, cần phải có những thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm như Tinh
Thần Sa, Thần Huyết…

Trong đó nổi danh nhất chính là chén Hóa Thiên, dùng chất liệu vô cùng kinh
người để luyện chế ra, ngay cả Thiên Thần cũng có thể tiêu diệt, quả thật là
quỷ thần khó lường, kinh sợ trong trần thế.

Vào lúc đó cũng nổi danh với túi càn khôn, được liệt trong danh sách bảo cụ
đáng sợ nhất.

“Tuy rằng không phải dùng chất liệu tốt nhất để luyện chế, chỉ có thể xem là
một hàng nhái, thế nhưng cũng có thể trở thành một bảo vật trấn điếm.” Ông lão
cười híp mắt, xoay xoay tay trút nước trong chén vào lại hồ nước.

Động tĩnh lớn như thế tự nhiên sẽ thu hút rất nhiều người quan tâm, rất nhiều
thiên tài kéo tới hỏi giá cả.

Thạch Hạo cũng cảm thấy cái chén này không tầm thường, muốn nhờ tiểu tháp tham
mưu nhìn xem giá trị có lớn hay không, dù gì thì nó cũng là một cổ khí.

Nhưng mà, sau khi tiểu tháp nuốt lấy chủy thủ Long Nha thì không nhúc nhích gì
cả, vẫn nằm trên sợi tóc không chút ánh sáng nào, nó đang ngủ đông và trầm
miên, tu bổ bản thân.

“Ồ, đúng rồi, dùng nó nhìn xem sao.” Nó bỗng dưng nhớ tới, chính mình đạt được
một thần vật có thể nhìn xuyên hư vô, sao lại không dùng thử chứ.

Thạch Hạo rất bình tĩnh, đứng ở bên ngoài nhóm người nhìn bọn họ trả giá, sau
đó lấy ra con mắt của trời sinh thần nhân kia, mười tòa Động Thiên có thể hiện
lên trong hư không thì cũng có thể mở ra ở trong cơ thể.

Nó mở ra một tòa Động Thiên phát sáng trong cơ thể, nhãn cầu kia sau khi được
rót tinh khí thần vào thì lập tức có sinh cơ, lưu chuyển từng sợi thần hà kỳ
dị.

Thạch Hạo khống chế thật cẩn thận nhãn cầu được đặt bên trong tòa Động Thiên
đó, cẩn thận điều khiển quan sát cái chén bể kia.

“Vật này không đơn giản.” Mới cẩn thận nhìn qua thì nó liền phát hiện điểm dị
thường, toàn bộ chén nếu dùng mắt thường quan sát thì sẽ không có chỗ đặc
biệt, nếu như lấy Trùng Đồng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện được, cái chén
này có thần hà ẩn trong.

Đặc biệt là cái chén đặt ở nơi đó, có chút rực rỡ, cứ như là một lò lửa đang
cung cấp thần năng cho cả cái chén, rất sáng chói.

“Mặc dù là hàng nhái thế nhưng trong cái chén sứ này có một loại tài liệu có
thần tính, nếu như tinh luyện ra rồi gom góp, tìm kiếm thêm mấy thần liệu
khác, tương lai nói không chừng có thể luyện ra được một chén Hóa Thiên chân
chính.” Thạch Hạo lẩm bẩm trong lòng.

Cho dù nói gì đi nữa, cái chén này giá trị tuyệt đối bằng với cái giá trên
trời đã ghi ra.

Thạch Hạo cũng tham gia vào cuộc tranh giá, không ai nghĩ tới đây không phải
là buổi đấu giá mà cái chén này lại gây nên sự chú ý và cạnh tranh giữa mọi
người như vậy.

“Ta nguyện lấy năm khối Minh Thiết để trao đổi.” Có người nói, đây là con cháu
của một vị vương hầu, tên là Cổ Linh Ngọc rất nổi tiếng trong Hoàng Đô.

“Ta ra năm viên Huyết Tinh Châu.” Thạch Hạo lên tiếng, nó tự nhiên sẽ không bỏ
qua được.

“Sáu khối Minh Thiết.” Vị con cháu vương hầu Cổ Linh Ngọc này lạnh giọng nói
rồi nhìn về phía nó, đồng thời coong một tiếng, trên đất xuất hiện mấy khối
thiết thạch màu đen, lấp lánh ánh đen lộng lẫy.

“Sáu viên Huyết Tinh Châu.” Thạch Hạo không yếu thế, lần nữa lấy ra một hạt
châu đỏ như lửa, to bằng đầu người lấp lánh hào quang, đây tự nhiên là vật
liệu quý giá được nó mang về từ Bắc Hải, chính là tinh chất mà con trai thai
nghén ra.

“Ngươi… không thức thời!” Cổ Linh Ngọc theo dõi nó rồi giận dữ rời đi.

Thạch Hạo không thèm để ý, cuối cùng thu lấy cái chén vào trong lòng, vô cùng
hài lòng, không nói cái khác bản thân cái chén này cũng đã là một bảo cụ mạnh
mẽ rồi.

Nó chăm chú tế luyện, tỉ mỉ ngưng thần, tìm hiểu làm sao để điều khiển, trong
lúc nhất thời liền tập trung cao độ gần như vong ngã.

Đến cảnh giới của nó cũng không cần tốn mấy ngày thời gian mới có thể điều
khiển được, vừa mới tới tay là gần như có thể dử dụng được, rất nhanh liền có
thể nắm giữ được cách sử dụng.

“Cái chén này, đáng giá!” Thạch Hạo cân thận thăm dò, có chút vui mừng, cái
bảo cụ này rất mạnh mẽ, thích hợp để nó sử dụng trong Hoàng Đô.

“Người thiếu niên, ngươi quá ngang ngược rồi, vừa nãy ta nhìn thấy ngươi ném
bọn Liễu Hàn vào trong hồ, hiện tại lại đi cướp giật pháp khí người khác, có
hay không hơi quá đáng?”

Vào lúc này có một cô gái bước tới, dẫn theo mấy người trong đó có Cổ Linh
Ngọc vừa mới cạnh tranh hồi nãy.

“Ta tranh giá đúng luật, liên quan gì tới các ngươi chớ?” Thạch Hạo không thèm
để ý.

“Chúng ta lại cảm thấy ngươi quá hung hăng, trong Hoàng Đô cũng chưa từng thấy
qua ngươi, ngươi đến từ nơi nào?” Cô gái này vô cùng xinh đẹp thế nhưng cách
nói chuyện lại vô cùng nghênh ngang.

“Cổ tỷ hỏi ngươi đấy, sao không trả lời hả?” Bên cạnh có người quát lên.

Thạch Hạo liếc nhìn, đây chính là người mà Cổ Linh Ngọc mời tới, cô gái này
hình như là tỷ tỷ của hắn, thật là làm cho nó không biết nói gì cả.

“Cổ Linh Lung trở về rồi à!” Có người kinh ngạc thốt lên, đây là một cô gái vô
cùng mạnh mẽ, hiển nhiên cũng là thế hệ tuổi trẻ vô cùng nổi danh trong Hoàng
Đô, nếu không đệ đệ của nàng cũng sẽ không mời nàng tới đây làm gì.

“Linh Lung, ngươi đã trở về?” Cách đó không xa, mấy vị minh châu trong Hoàng
Đô vô cùng kinh ngạc, tất cả đều đi tới, trong đó bao gồm cả Thập Lục công
chúa còn có cả đại thiểu thư Lôi tộc.

Cổ Linh Lung gập đầu với các nàng, miệng nở nụ cười, mà người đứng bên cạnh
nàng lại chế nhạo Thạch Hạo, nói: “Tại sao không trả lời, Cổ tiểu thư đang hỏi
ngươi đó.”

“Ngươi mắc bệnh hả?” Thạch Hạo chẳng hề khách khí, mở miệng với những người
này.

Người này lập tức biến sắc, ngay cả Cổ Linh Lung cũng phải kinh ngạc, nàng tự
mình đi tới đây vậy mà đối phương chả hề sợ chút nào, cũng thật ngang ngược
mà, lẽ nào chưa từng nghe qua uy danh của nàng sao?

Vào lúc này, Thập Lục công chúa, đại tiểu thư Lôi tộc cũng đã tới, được xưng
là minh châu Hoàng Đô nên ai nấy đều vô cùng kinh diễm, xinh đẹp khiến cho
những người xung quanh nuốt nước miếng ừng ực.

“Ngươi hơi quá đó.” Cổ Linh Lung nói.

“Không hiểu hả!” Thạch Hạo đáp trả.

Tình cảnh có chút căng thẳng, một đám người xuất hiện đặc biệt có cả những
minh châu cũng tới, Thạch Hạo vẫn như trước khiến cho Cổ Linh Lung tràn đầy
tức giận.

Càng ngày càng có nhiều người tới, có một vài người khí tức vô cùng mạnh mẽ.

“Làm sao thế?” Một trong số đó mở miệng dò hỏi Thập Lục công chúa. Người cao
quý như Thập Lục công chúa cũng phải khách khí với hắn, hiển nhiên hắn có lai
lịch rất lớn.

Lúc này Thạch Hạo liền nở nụ cười, mặc dù thiếu niên này hình người thế nhưng
nó sớm cảm ứng được, đây là một người quen cũ, chính là tên Ly Long kia, từng
đại chiến qua ở Bách Đoạn Sơn, từng bị nó trấn áp ở Hư Thần Giới, chém rơi một
ít huyết nhục để hầm ăn.

Nó cũng không nói lời nào, chỉ là lưu chuyển ra một ít khí tức ép về đằng
trước.

Ly Long lúc này rùng mình một cái, hít vào một ngụm khí lạnh không tự chủ được
mà rút lui vài bước, hắn cũng không biết người kia là ai thế nhưng lại cảm ứng
được một luồng sát khí, người này từng giết qua sinh linh thuần huyết!

Hắn rút lui, liếc mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo rồi nói với Thập Lục công chúa:
“Các ngươi không nên chọc tới hắn.”

Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người ở nơi này đều biến sắc, bởi vì rất
nhiều người biết thân phận của hắn, lần này tới không chỉ có một vị sinh linh
thuần huyết, đám người Thập Lục công chúa đều biết hắn là một con Ly Long, kết
quả hắn lại kiêng kỵ với thiếu niên này như thế, đây cũng quá khủng bố mà!

Cổ Linh Lung càng thêm kinh sợ, không khỏi lui về sau mấy bước.

“Tỷ tỷ.” Cổ Linh Ngọc há hốc miệng.

“Câm miệng!” Cổ Linh Lung quát lên.

Tình cảnh vào lúc này có chút yên lặng, đám minh châu Hoàng Đô như đại tiểu
thư Lôi tộc còn có Thập Lục công chúa đều hoảng sợ, mà những người theo đuổi
các nàng cũng run sợ không kém, cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.

“Ly Long gặp phải bạn cũ à, ai mà có thể khiến hắn kiêng kỵ dữ vậy, để ta nhìn
chút nào.” Đúng lúc này nơi xa có người lên tiếng.

Tất cả mọi người đều thất kinh, hiển nhiên đây cũng là một tên sinh linh thuần
huyết.

Cũng trong lúc đó, một hướng khác, một tên ma men cũng căm giận cực kỳ, nói:
“Hồ Ma Linh thì ngon chắc, dựa vào cái gì mà quản chuyện của Võ Vương phủ ta.”

Mọi người vô cùng kinh ngạc, đó chính là con cháu của Võ Vương phủ, lúc trước
khi uống say từng quát mặng, nói trong phủ còn có một đứa nhỏ, là thiếu niên
Chí Tôn, lúc này lại biểu đạt vẻ bất mãn.

“Võ Vương phủ không biết quy củ gì cả, cái gì mà Đại Ma Thần tính mạng khó mà
giữ được, các ngươi không có tư cách nói vậy.” Người của hồ Ma Linh đi tới,
liên tiếp cười lạnh.

“Ngươi là một con Ma Chu sao, có tư cách gì mà sủa thế?” Thạch Hạo mở miệng,
lạnh lùng nhìn về phía sau

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận