Thập đại Động Thiên của Thạch Hạo phát sáng nối liền cùng nhau, bùng phát ra
những tiếng nổ rền vang hình thành nên một vầng thái dương to lớn, nó xuất
hiện từ trên trời cao cứ như là thiên thần giáng thế vậy.
Nguyệt Thiền tiên tử biến sắc mặt, đòn đánh này quá mạnh mẽ, bàn tay ngọc thon
dài va chạm với bàn tay đó, hào quang lấp lánh khắp nơi khiến cho thân thể của
nàng run lên bần bật.
Cùng lúc đó, Thiên Hồ tiên tử cũng đánh tới, cánh tay ngọc vươn ra, thiên địa
thay đổi, trời đất giống như sụp đổ, sương mù dày đặc phun trào đè ép về phía
trước.
Nguyệt Thiền tiên tử gặp phải sự vậy công, không cách nào ngăn cản được hai
đại cao thủ, chuẩn bị bị tóm gọn.
Thạch Hạo lộ ra sắc mặt khác thường, tự nhiên vẫn còn giữ hậu chiêu, nó vẫn
chưa cầm cố hư không, chưa vận dụng huyết nhục Động Thiên… thế nhưng khi
chiến đến một bước này nó lại cảm thấy không ngờ có thể bắt được vị tiên tử
này dễ dàng như thế.
Trước kia nó còn cảm thấy khó mà thành công được, không cần phải đắc tội với
Nguyệt Thiền tiên tử, nhưng giờ nhìn lại bãn lĩnh của ma nữ vô cùng cao, vùng
Thần Ma Chiến Vực này vô cùng quái lạ.
“Tỷ tỷ, ngươi trốn không có được đâu.” Thiên Hồ tiên tử tiến lên.
Thạch Hạo cũng đang đánh tới, một chưởng đánh nát rất nhiều phù văn trấn áp
Nguyệt Thiền tiên tử, bụp một tiếng liền nắm chặt lấy cánh tay của vị tuyệt
đại giai nhân này, ngay lập tức cảm thấy vô cùng mềm mại và thơm ngát.
“Ồ, không đúng!” Đang lúc này Thiên Hồ tiên tử kinh ngạc, cảm thấy có gì đó
khác thường,
Vào lúc này, Thần Ma Chiến Vực bị cắt ra, một luồng ánh kiếm lấp lánh từ trong
đám mây đen trên vòm trời nhào tới, cắt đứt cả vùng thế giới này, như thiên
ngoại phi tiên vậy!
Cùng lúc đó, toàn bộ hư không sụp đổ, Thần Ma Chiến Vực biến mất, bọn họ liền
xuất hiện ở trong thế giới hiện thực.
Ở phía trước, hồ xanh lăn tăn, một vị tiên tử phong hoa tuyệt đại, trong tay
cầm một thanh kiếm ngọc, chính là nàng đã đánh tan vùng không gian kia khiến
cho nó tan vỡ.
Thạch Hạo cảm thấy bàn tay trống rỗng, tiên cơ ngọc thể biến mất hóa thành một
chùm mưa ánh sáng bay vào trong một Động Thiên của tuyệt đại tiên tử đứng
trong hồ kia.
Nguyệt Thiền tiên tử!
Ma nữ nở nụ cười, nói: “Tỷ tỷ quả nhiên ghê gớm nhen, tu luyện môn thần thông
trấn giáo của các ngươi đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy mà dùng linh
thân tái tạo một chân ngã, trong thời gian ngắn có thể đánh tráo đoạt tạo hóa
càn khôn, bộ phục!”
Thạch Hạo nghe thế thì tâm thần liền tập trung cao độ, đó chính là dùng linh
thân để tạo ra? Quả thật chẳng khác gì chân thân cả!
Nguyệt Thiền tiên tử vô cùng ghê gớm, mới nãy vẫn chưa có thật sự rơi vào
tuyệt cảnh, chân thân của nàng vẫn ở bên ngoài, trong lúc nhất thời cả ma nữ
cũng đã bị lừa.
Trận chiến này cũng không phải rất dài, những người trên bờ hồ cũng chưa từng
chú ý nơi đây, lúc này thì đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai vị tiên tử đứng bên
trong hồ, mọi người đều nghi ngờ không thôi.
Đặc biệt là Thạch Hạo, nó không tài nào có thể lôi kéo sự chú ý của người khác
được.
Nguyệt Thiền tiên tử vẻ mặt bình tĩnh, không có giận, cũng không vô tình lạnh
nhạt, cuối cùng nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Quả nhiên thủ đoạn của muội muội vô
cùng cao cường!”
Sau đó, đôi mắt nàng chuyển động, gật đầu với Thạch Hạo, cũng không có ý định
ra tay và cũng không có chút địch ý nào.
Thạch Hạo sờ sờ cằm, chuyện này thật đúng là tai bay vạ gió, kỳ thật nó cũng
không muốn bị cuốn vào cuộc phân tranh giữa hai người này, không hề nghĩ rằng
mới vừa rồi mình lại còn ra tay.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Rất nhiều người kinh ngạc.
“Xoẹt!”
Đột nhiên, một chiếc lưới vô cùng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, bao phủ ma
nữ và Nguyệt Thiền tiên tử vào trong, ngay cả Thạch Hạo cũng gặp phải vạ lây.
Chiếc lưới này rất đáng sợ, ánh sao lấp lánh, rực rỡ trong suốt, giống như là
từng dãi ngân hà được đan dệt thành, bao phủ cả hồ lớn lại, vô cùng khủng bố.
“Tiểu chủ nhân nhà ta muốn mời hai vị tiên tử đến làm khách.”
Trên bầu trời truyền tới âm thanh như thế, cộng thêm từng đám mây đen lớn trên
bầu trời xuất hiện, những tiếng sấm nổ vang lên rung động ầm ầm, nhanh chóng
ép xuống.
“Rất nhiều nhân vật lớn đều chuẩn bị trở thành con sâu cái kiến, chủ nhân Thái
Cổ Thần Sơn của các ngươi giáo dục không tốt, nếu như hắn biết được dòng dõi
của mình dính vào chuyện này nhất định sẽ rất giận dữ.” Ma nữ cười gằn.
Cùng lúc đó, Nguyệt Thiền tiên tử động thủ, xoẹt một tiếng chuôi chiến kiếm
trong tay phát ra ánh thần rực rỡ, lập tức vạch ra trên không trung, vô cùng
sắc bén.
Mà trong tay ma nữ cũng xuất hiện một bảo cụ, hóa thành một vầng mặt trời bay
lên trời cao nhẹ nhàng chấn động, bốn phía bầu trời đều run rẩy, sấm sét cửu
thiên đánh xuống.
“Răng rắc!”
Chiếc lưới lớn kia đứt đoạn, bị hai vị tiên tử phá hủy.
Cùng lúc đó, thần kiếm của Nguyệt Thiền tiên tử, còn có bảo cụ mà ma nữ lấy ra
đều chấn động đánh tan toàn bộ mây đen trên trời cao, vô tận ánh thần đan dệt,
vô cùng chói mắt.
“Cái gì, bảo cụ này mạnh mẽ đến cỡ nào?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt
lên, rung động thật sâu.
Chiếc lưới đó tuyệt đối là cấp vương hầu, người xuất thủ thân phận và địa vị
có thể tưởng tượng ra được, kết quả ở trước mặt hai kiện bảo cụ mạnh mẽ kia cơ
bản không chống đỡ nổi.
“Bụp” một tiếng, thanh kiếm ngọc dài hơn một xích bùng phát ra ánh sáng vô
tận, chém rơi một đầu chim vô cùng lớn, trược tiếp đánh giết người này.
“Nguyệt Thiền tiên tử thật là mạnh, thanh kiếm của nàng là Thượng Cổ Thánh Khí
sao?” Rất nhiều người run sợ, uy lực của chiêu kiếm vừa rồi quá mạnh mẽ.
“Ầm!”
Trong hư không chấn động, bảo cụ của ma nữ phát sáng, chấn nát thi thể còn lại
của chim khổng lồ kia thành bột mịn, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Sau đó, hai bảo cụ bay trở lại đi vào trong cơ thể từng người, các nàng chân
đạp hồ nước, như là tiên tử đạp sóng, hai người đứng đối lập nhau, phong hoa
tuyệt đại.
Tất cả mọi người đều rung động, hai cô gái này quá mạnh mẽ, thật là tài năng
ngút trời, mà lại sở hữu pháp khí vô cùng khủng bố, có thể tiêu diệt vương hầu
một phương.
“Sao các nàng ấy lại mạnh đến như vậy?” Rất nhiều người khó tin vào mắt mình.
“Dù là thiếu niên Chí Tôn – Thạch Nghị, sau này bằng tuổi với các nàng cũng
chỉ đến như thế này mà thôi, có thể mạnh hơn không?” Mấy người hít vào hơi
lạnh, thán phục hai cô gái đầy đáng sợ này.
Một mặt các nàng xinh đẹp như thế, siêu nhiên trên trần thế, rất khó tìm được
người đẹp nào có thể sánh vai cùng các nàng, giống như hai vị Thiên Tiên bị
giáng xuống nhân gian vậy.
Càng nhiều người bừng tĩnh, biết được các nàng đều đến từ vực ngoại, có nên
tính là thiếu niên Chí Tôn mạnh mẽ nhất ở vực ngoại? Nếu không thì dựa vào cái
gì mà dám tiến vào Hoang Vực!
Hai người này ai cũng xinh đẹp mà thân phận cực kỳ siêu nhiên, thực lực mạnh
mẽ, khiến cho đám trẻ đuổi thở dài, chỉ có thể phóng mắt nhìn theo không thể
nào tới gần.
Những người có ý định tiếp cận trước kia giờ đều trầm mặc, bọn họ là thiên
tài, có thân phận cực cao ở trong Hoàng Đô, thế nhưng nếu so sánh với hai cô
gái này thì không đáng là gì cả.
Hai cô gái đứng đối diện nhau, không tiếp tục ra tay, người người nhẹ như mây
gió, thậm chí còn không nói lời nào rồi mỗi người đi về mỗi phương.
Một đám tuấn kiệt chia thành hai bên chạy tới, ánh mắt nóng rực, tuy rằng tâm
tình bị đả kích nặng nề thế nhưng vẫn có thể tiến lên chào hỏi, vô cùng nhiệt
tình.
“Thế giới này yên tĩnh quá.” Thạch Hạo tỏ vẻ vô tội, vẫy vẫy tay rồi đứng ở
một bên hồ, hai cô gái kia cũng không nói gì thêm với nó nữa.
Nó biết đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi, hai người này không muốn giao chiến
nữa thế nhưng nó vẫn rất quan tâm, chỉ là không muốn nói tài năng bất phàm của
nó cho mọi người biết mà thôi.
Thạch Hạo đi về nơi có đầy thức ăn, rất nhiều món ngon không thiếu thứ gì cả,
còn có đủ các loại rượu, tỏa ra mùi thơm say lòng.
“Tụ hội như thế này, ta thích!” Rất nhanh nó liền quên đi tất cả, chuyên tâm
vào việc ăn uống no say.
Trên thực tế, tuy rằng nó đứng ở bên hồ khoảng cách rất gần với hai cô gái
kia, thế nhưng chẳng ai thèm quan tâm, tất cả đều cho rằng nó bị động cuốn vào
trong phong ba, cơ bản chưa từng liên tưởng đến việc nó và hai cô gái kia có
quan hệ với nhau.
Vì vậy, nó vẫn không tài nào gây chú ý cho người khác được.
Mai cho đến khi ăn uống no say, một vài nhân tài ở sát bên cạnh liếc mắt, một
vài cô gái khe khẽ bàn luận, nói: “Nhìn thấy không, tên nhóc đó không ngờ ăn
nhiều vậy, nãy ta thấy một mình nó ăn hết cả một con bò nướng thật lớn.”
“Ồ, là ngươi, tên tham ăn!” Một cô gái xinh đẹp liền nhận ra nó, cuối cùng mở
miệng nói ra mấy chữ này.
“Tên mập, coi chừng ăn luôn ngươi đó!” Thạch Hạo đáp lại.
Đại tiểu thư Lôi tộc tức đến nghiến cả răng, trên buổi đấu giá tên nhóc này đã
cướp đi khối xương thần bí đó khiến cho nàng vẫn canh cánh trong lòng, hiện
tại lại bị khiêu khích kêu mình là tên mập, sao có thể chịu cho được chứ!
Cuối cùng, nàng tức giận dậm chân, tức giận bỏ sang một bên.
“Giỏi, ngươi vẫn tới à, lại còn ngông nghênh ăn uống ngon lành!” Một thanh âm
đầy tức giận vang lên, đây chính là Liễu Hàn trên đường đi tới đây đã bị nó
cướp đi thanh đồng chiến xa, còn có mấy người bạn đi cùng hắn nữa.
Ngoài ra, bọn họ còn lôi kéo thêm được hai người, thực lực bất phàm ai cũng
đều mạnh mẽ, đều là con cháu vương hầu.
“Cảm ơn đã cho ta mượn chiến xa, đã đến nơi rồi vậy thì các ngươi cứ lấy lại
đi.” Thạch Hạo lên tiếng rồi tiếp tục hưởng thụ món ăn ưa thích của chính
mình.
“Ngươi…ngươi nghĩ sẽ dễ như thế sao!” Liễu Hàn giận dữ, hắn xuất thân từ Hầu
phủ Lăng Vân, chưa bao giờ nến qua mùi vị thiệt thòi, bị người ta đánh cho tơi
bời rồi còn cướp đi thanh đồng xa, thật sự đây là một loại sỉ nhục.
Thế nhưng, hắn cũng không dám lớn tiếng la hét, chỉ sợ nhiều người biết được
rồi sẽ tạo thành trò cười cho mọi người.
“Trừng trị hắn một trận, sau đó ném thẳng vào trong hồ nước.” Hắn khẽ nói, sau
đó quay lại nhờ hai khuôn mặt xa lạ kia ra tay, đó là hai người con cháu vương
hầu rất mạnh mẽ, trên đường đi đã đi nhờ bọn họ để tới đây.
“Nhớ kỹ, Liễu Hàn ngươi thiếu ta một món bảo cụ mạnh mẽ nhá!” Một người lạnh
lùng lên tiếng.
“Đồng ý!” Liễu Hàn gật đầu, cho dù thiếu người ta bảo cụ thì hắn cũng muốn nhờ
đối phương ra tay thu thập cái tên thiếu niên đáng ghét này, nếu không thì sao
giải tỏa được cơn giận này.
“Ầm!”
Người kia ra tay, trực tiếp dùng một chưởng đập tới, trong miệng cười lạnh
nói: “Vào trong hồ tắm cho mát, tỉnh táo lại chút nghe chưa!”
Những người xung quanh nhanh chóng tránh xa, chuyện như vậy quá ư là bình
thường, lần tụ hội này mới bắt đầu không lâu, cũng đã phát sinh mấy trận chiến
đấu rồi, thậm chí suýt chút nữa đã có người mất mạng.
Tụ hội của thiên tài chính là như vậy đó, ngoại trừ việc giao lưu còn có những
màn đối đầu và chiến đấu gay gắt.
“Phù phù!”
Mặt hồ chập chờn, bọt nước bắn lên rất cao, mọi người vô cùng kinh ngạc rồi
sau đó liền cười lớn, có một người ngã nhào xuống nước vô cùng chật vật.
“Ngươi…” Người vừa xuất thủ lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa mới giao
thủ một chiêu hắn liền bị ném vào trong hồ, thiếu niên kia chẳng thèm đứng dậy
một cái.
“Ngoan ngoãn ở lại trong hồ đi nghe, nếu như dám bước lên ta không dám đảm bảo
ngươi có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không đâu đó.” Thạch Hạo bình tĩnh
nói.
“Tên nhóc này sao tà môn ghê thế?” Liễu Hàn đầy quái dị.
Theo sau đó, thanh âm vù vù không dứt bên tai, Liễu Hàn kêu thảm thiết rồi
cùng với mấy người khác bị đánh bay thẳng vào trong hồ.
“Ha ha ha…” Mọi người đều cười lớn, việc này khiến cho mấy người rơi vào
trong hồ sắc mặt đều đỏ ửng, thật sự là một việc quá xấu hổ.
Đây chỉ là đoạn nhạc dạo ngắn mà những người này đã vô cùng thảm hại như vậy
rồi, bọn họ không ai dám bước lên trên bờ nơi Thạch Hạo đứng, tất cả đều bơi
về hướng bờ bên kia.
“Vị huynh đài này có thể nhường lại món đồ yêu thích của mình được không, khối
cốt trên hội đấu giá chúng ta đã bỏ qua hiện tại muốn ra giá cao hơn để mua
lấy.” Đúng lúc này, một thiếu niên đi tới.
Hình như hắn và đại tiểu thư Lôi tộc là đồng môn với nhau, cùng nhau tới Thanh
Lâm viên này, hơn nữa ở buổi đấu giá ngày đó hắn cũng đã từng xuất hiện.
Thạch Hạo tâm thần hơi động, linh giác của nó nhạy cảm biết bao nên đã cảm ứng
được, tên này tựa hồ là một sinh linh thuần huyết vô cùng mạnh mẽ, Lôi tộc quả
nhiên không đơn giản!
“Thứ lỗi, ta không muốn trao đổi.” Nó lắc đầu, đùa chắc, đây có khả năng là
một phần khác của Nguyên Thủy Chân Giải, tuyệt không thể có sai sót gì.
Chẳng lẽ đối phương cũng đã phát hiện ra, nhận ra được đây là phần bí mật
Thiên Cốt?
“Việc này thật là đáng tiếc, hi vọng nếu huynh đài nghĩ thông suốt thì sẽ liên
hệ với ta.” Người thanh niên trẻ tuổi nói.
“Giao lưu đã bắt đầu, nhìn xem thử có bảo bối gì xuất thế không.” Xa xa có
người nói, lập tức đám người như công chúa của Hoàng tộc cũng nhanh chân bước
tới.
Đại tiểu thư Lôi tộc, còn có đám sinh linh thuần huyết cũng cất bước tiến vào
khu vực kia.
Tụ hội thiên tài trong Hoàng Đô không chỉ có thể luận bàn mà còn có thể trao
đổi các loại pháp bảo, đây là đại hội giao lưu hiếm thất nhất.
Trên thực tế, đây cũng đã trở thành đại hội đấu bảo của một vài con cháu vương
hầu, tỷ thí xem bảo cụ của ai mạnh mẽ hơn, đặc biệt một vài con cháu vương hầu
có cừu oán với nhau thì sẽ nhờ đó mà ra tay đánh nhau.
Đặc biệt năm nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì ngoại trừ những thiên tài này ra
còn có một vài người thuộc cửa hàng bán bảo cụ cũng được mời tới, tất cả đều
mang theo một vài bảo vật quý giá của cửa hàng.
Phần trao đổi bảo cụ tự nhiên sẽ cần tới những người này, có bọn họ ở đây thì
mới có thể làm cho cuộc đấu bảo càng thêm đặc sắc.
“Nơi này có thứ ta cần!” Vừa mới tới gần, tiểu tháp trên sợ tóc Thạch Hạo bắt
đầu lay động, truyền âm cho nó.
“Đây chính là một vài món cổ bảo được tìm thấy trong vùng phế tích, tất cả đều
bị phá hủy thế nhưng bên trong không thiếu những tinh phẩm, trước đây không
lâu chúng ta đã tìm được một món Thần Khí ở trong đó!”
Đây chính là người phụ trách của một cửa hàng binh khí cực kỳ nổi tiếng trong
Hoàng Đô, ngoại trừ mang tới vào bảo vật quý giá của cửa hàng ra thì hắn còn
mang theo một cái bao, trong đó có một vài cổ khí đã bị tàn phá, ví như chủy
thủ Lang Nha, cung Giao Cân… Tuy đều hư hại hết thế nhưng cũng có thể thấy
được sự bất phàm trước kia của nó.
“Trước kia đều là thứ tốt nhưng năm tháng đã phá hủy cả, không còn hình thù gì
nữa.” Rất nhiều người đang quan sát cuối cùng cũng lắc đầu rời đi.
Thạch Hạo rất thuận lợi mua được chủy thủ Lang Nha chỉ với giá rẻ, hư hại
không gì tả nổi, gần như đứt rời ra.
Ở chốn không người, tiểu tháp nhanh chóng nuốt lấy rồi nói cho Thạch Hạo biết,
nó có thể cứu Thạch Hạo thêm một lần nữa.
“Ngươi… dễ tính như vậy luôn à, thứ này rốt cuộc là gì vậy?” Thạch Hạo khá
là giật mình, tên quỷ này đời nào hào phóng như thế chứ, không chút tính toán
nào?
“Đây không phải là răng sói, mà là răng rồng hóa thành.” Tiểu tháp đáp.
Thạch Hạo lập tức phát điên, cái gì chứ, vậy mà là một chiếc răng rồng? Cứ như
thế… nuốt mất?”
“Nói chính xác, là răng rồng con, không phải răng Chân Long.” Tiểu tháp nói sự
thật, trước kia khi ở Hoàng Đô nó đã cảm ứng được khí tức cây chủy thủ này
rồi, không hề nghĩ rằng lại có người mang tới, đỡ mất công rất nhiều.
Thạch Hạo thở dài, sau đó hoàn toàn bình tĩnh lại, hiện tại cho dù cùng người
khai chiến, cho dù là đám người Thạch Tử Đằng và người đứng đằng sau có tới
đây và phát sinh xung đột thì nó cũng chẳng sợ gì!
“Thái Cổ Ma Chu, ngươi uy hiếp tổ phủ ta, phải có một câu trả lời thật hợp
lý.” Nó nhẹ giọng lẩm bẩm, hiện tại cho dù có bại lộ chân thân nó cũng không
sợ, có thể đại náo cả Hoàng Đô và toàn thân trở ra.
“Gia gia, cháu phải nói cho ông biết, cháu còn sống, còn trên thế gian này,
không còn lâu nữa người có thể nghe được tin tức của cháu rồi.” Thạch Hạo nắm
chặt nắm đấm.