Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 271: Thần tiễn vô song

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Võ Vương ho ra máu?

Trên mặt đất, đám người Thạch Uyên thấy tình cảnh này thì sắc mặt trắng bệch,
tất cả đều bị dọa cho chết khiếp, Đại Ma Thần đến cùng thì mạnh đến trình độ
nào, kích thương cả Võ Vương?!

Những người này đều dựng cả lông tóc, lạnh lẽo từ đầu tới chân. Vốn khi thấy
Võ Vương xuất hiện họ còn hy vọng sẽ trấn áp được Thập Ngũ gia vì bọn họ mà
xuất thủ, nhưng không bao giờ ngờ được rằng kết quả sẽ thành ra như vậy.

Phương xa, những cường giả thuộc các tộc lớn khác đều hít một ngụm khí lạnh,
Đại Ma Thần thật là mạnh, khiến người kinh sợ, từ biệt mười mấy năm khi trở
lại khiến cả Hoàng Đô chấn động.

Võ Vương bị chấn cho thổ huyết, thế nhưng vẫn không có lùi bước trái lại cười
dài, máu tươi khuếch tán trong không trung, không ngừng hóa lớn rồi biến thành
một hồ nước màu đỏ ngòm.

Hai mắt của hắn rất lạnh, tuy khóe miệng nở nụ cười thế nhưng lại mang theo vẻ
lạnh lẽo, hai tay hợp lại hồ máu ầm ầm vang lên bao thủ lấy Thập Ngũ gia.

Mọi người giật mình, đây là thần thông, chỉ một ngụm máu mà lại hóa thành một
hồ nước, phù văn dày đặc, nói như vậy thì chỉ cần một giọt máu của hắn cũng đủ
giết chết một đám người?

Thập Ngũ gia không hoảng sợ, bàn tay đánh về phía trước, sóng máu hoàn toàn
ngập trời, cuồn cuồn mà đi, đánh văng cái hồ máu này.

Võ Vương ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, hai tay lại vỗ vào nhau, sóng máu lại nổi
lên hơn nữa cực kỳ cuồng bạo, phù văn sáng rực khiếp người kèm theo một luồng
sát ý lăng thiên, nhấn chìm Thập Ngũ gia vào trong.

Lần này, sóng máu cuồn cuộn, liên miên không dứt, thu gom tinh khí mười phương
phải luyện hóa cho bằng được Thập Ngũ gia.

Đại Ma Thần hừ lạnh, một tay phát sáng, ầm một tiếng, ông lấy phù văn diễn hóa
thành một chiếc đỉnh lớn trấn áp xuống, thu toàn bộ dòng máu vô tận đó vào
trong, rồi ngồi xếp bằng nơi đó bắt đầu luyện hóa.

“Đây là một lò bảo dược huyết nhục, ai muốn?” Thập Ngũ gia mở miệng.

Bên trong đỉnh sôi trào, hồ máu bị sấy khô nhanh chóng hóa thành một viên đan
tỏa ra ánh lửa, tinh khí tuông trào.

Võ Vương vẻ mặt càng lạnh hơn, đối phương chính là đang chế nhạo mình, hôm nay
bị thương xác thực là nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ đối phương lại mạnh
mẽ như vậy.

“Lão Thập Ngũ, ngươi rất giỏi!” Võ Vương hét lớn một tiếng.

Như là lũ quét, thanh âm nặng nề và hùng hồn truyền đi rất xa. Trên đỉnh đầu
Võ Vương, chiếc lư đồng hoen ố gỉ xanh nhanh chóng tróc ra.

Bên trên chiếc lưu xuất hiện một con kim ô trông rất sống động, mà trên người
có rất nhiều sọc vằn tuyệt đẹp khiến cho cái lư này càng hùng vĩ và tinh xảo.

Chiếc lư này lộ ra hình dáng thật sự, bên trong lửa cháy hừng hực, bên ngoài
thì có vô tận ký hiệu cổ xưa và thần bí, như là tự có sinh mệnh bản thân, vào
đúng lúc này bùng phát ra.

Một tiếng nổ vang, lò lửa phát sáng khiến cho cả mặt trời trên cao cũng phải
ảm đảm phai mờ theo. Lư đồng óng ánh, không còn cổ điển mà có khí tức sinh
mệnh của bản thân.

Hơn nữa trên thân lư phát ra những ánh sáng chói mắt, một con kim ô giang cánh
vọt ra, ánh lửa lấp lánh, cả người như kim loại, vô cùng ác liệt.

Tiếp theo lại thêm một con khác bay ra, cặp cánh màu vàng rực rỡ đến mức người
khác phải run sợ, đây cũng quá chân thật mà, tràn đầy khí tức đáng sợ.

Con thứ ba bay ra, cặp mắt màu vàng quét nhìn về Thập Ngũ gia, sát khí ngập
trời. Cứ như thế sau con kim ô vây quanh lư đồng.

Đây là một món cổ bảo bị kim ô vờn quanh, giống như là có rất nhiều người đồng
loạt phát sáng vờn xung quanh.

Thập Ngũ gia đã đứng thẳng người từ lâu, tiện tay nén hạt huyết đan xuống mặt
đất, một cây cung lớn xuất hiện ở trước một tay, lạnh lùng mà nhìn.

“Ầm!”

Rốt cuộc, cái lư đồng kia bay tời, rực rỡ chói mắt, lấp lánh trong suốt, mà
sáu con kim ô đó cũng vô cùng mạnh mẽ, ánh lửa cuồn cuộn, tất cả đều đập cánh
quay xung quanh lư đồng, cảnh tượng kinh người.

Mọi người chấn động, bên trong bầu trời bị ánh lửa nhấn chìm, đâu đâu cũng có
hỏa diễm, đâu đâu cũng có thần mang, mà chiếc lư đồng kia cũng không còn một
chút phong cách cổ xưa nào nữa.

Nó lúc này cực kỳ đang sợ, phù văn thần bí lưu chuyển, buông xuống từng lũ
thác nước thần lực, hơn nữa còn bầu bạn với đám kim ô, khiến nó hóa thành một
tông đại sát khí.

Chốn hư không này hình thành nên một luồng gợn sóng, giống như muốn vỡ nát,
nhập nhô bất định, phía dưới mọi người khiếp sợ, không ai là không run rẩy, cả
người mềm nhũn.

Một tiếng vang thật lớn, lư đồng trấn áp xuống, giết về hướng Thập Ngũ gia,
ánh sáng càng rực rỡ, như là một vầng mặt trời hạ xuống.

“Keeeng”

Trong khi tất cả mọi người kinh hô hoảng sợ thì Đại Ma Thần không chỉ không
phòng ngự, chỉ một động tác, chủ động công kích, xoay chuyển chiếc cung lớn
đánh thẳng vào trên lư đồng.

Thanh âm này lanh lảnh và du dương, như bổ nứt tâm hồn của mọi người, rất
nhiều người hét lớn, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc gần như nứt ra.

Chiếc cung lớn này tự nhiên là cổ điển thế nhưng có thể va chạm với lư đồng
Thượng Cổ mà không chút hư hao nào, chấn cho luồng đại sát khí đó bay dạt ra
ngoài.

“Thật là mạnh!”

“Dùng cung đến trình độ như vậy, cũng chưa hề phát huy ra uy năng chân chính
của nó nhen.”

Phương xa có người than thở.

Võ Vương vẻ mặt lãnh khốc và vô tình, miệng đọc thần chú, lư đồng run lên, nắp
lư xốc lên đồng thời hỏa diễm vô vận như là biển lớn ùa ra, chiếc lư này quá
mức kinh khủng.

Rõ ràng nó không lớn lắm thế nhưng nơi miệng lư tuôn ra cuồn cuộn hóa thành
một biển lửa, đại sát khí như thế đủ để xóa bỏ một tòa thành lớn, hủy diệt vô
số đại quân mà hiện tại cũng chỉ để đối phó một người.

Cây cung lớn trong tay Đại Ma Thần xoay tròn, hình thành nên một mắt bão màu
vàng, bắt đầu nuốt chủng, vậy mà điên cuồng hấp thu biển lửa kia.

“Ồ, đó là?!”

Bên trên cung lớn cũng có phù văn, thân cung hấp thu biển lửa hừng hực này
khiến cho cây cung thêm rực rỡ, cuối cùng gần như trở thành trong suốt.

Đó chính là kết quả của thần năng tích góp đến trình độ nhất định, chiếc cung
này tỏa ra hào quang đáng sợ.

Võ Vương biến sắc mặt, giơ tay lên khiến cho chiếc lư đồng lại bay lên, lần
này khắc trước kia, cương mãnh cực kỳ, mà mấy con kim ô cũng điên cuồng hấp
thu hỏa diễm, thân thể không ngừng hóa lớn, sau đó đồng thời vồ giết về Thập
Ngũ gia.

“Lão Thập Ngũ, đáng tiếc cho uy danh thần tiễn cái thể của ngươi, giờ chỉ còn
lại một tay, còn có thể dùng cung ư?” Võ Vương lạnh nhạt cười nói.

“Ngươi muốn biến à?” Thập Ngũ gia đáp, đối mặt với mấy con kim ô đang xông tới
ông không chút e ngại.

“Mở cung có rất nhiều phương pháp, nhưng dù như thế nào thì cũng không kinh
người như khi ngươi còn hai tay.” Võ Vương lắc đầu.

“Ngươi sợ à!” Đại Ma Thần cười gằn, đúng lúc này một mũi tên từ sau lưng từ
động bay tới, ống tay áo bị cụt tay quấn lấy dây cung.

Mọi người ngẩn ra, trợn tròn mắt nhìn.

“Giết!”

Võ Vương bùng phát, tinh lực cả người như biển, dường như là một vị Thái Cổ
hung thú, thần hà vô tận bao phủ, điều khiển lư đồng, còn có mấy con kim ô
cũng đồng loạt trấn áp Thập Ngũ gia.

“Giết!”

Thập Ngũ gia hét lớn, một tay nắm cung, còn tay cụt thì lấy ống tay áo thay
thế, cứ như thế kéo dài cung thần, hào quang rực rỡ.

Thời khắc này toàn thân ông đều là ánh sáng, như là từng luồng ánh điện xẹt
qua, chói mắt kinh khủng. Trờ thành một chiến thần lấp lánh hào quang, cung
lớn kéo căng như là trăng tròn, một mũi tên lấp lánh.

Sau đó, vù một tiếng, đó chính là tiếng rung của dây cung, nhiễu loạn cả hư
không, tạo nên từng đợt hoa văn đáng sợ, mũi tên phát sáng, quấn theo một
luồng thần uy.

“Chíu!”

Thần tiễn ngang trời, đuôi ánh sáng thật dài hóa thành một luồng cầu vòng,
trực tiếp xuyên thủng bộ ngực của một con kim ô. Nó giống như có linh trí, hét
thảm một tiếng, máu tươi tuôn trào, rơi xuống bên dưới.

Tiếp theo, múi tên thứ hai lại đặt lên dây cung, hào quang rực rỡ, chớp mắt
bay ra lại đâm thủng đầu lâu của con kim ô thứ hai, ngay cả một tiếng kêu cũng
không kịp lập tức liền nổ tung.

Đại Ma Thần liên tục mở cung, sau múi tên bay ra, giết chết sau con kim ô,
chúng nó chính là những phù văn đáng sợ trên lư đồng, nắm giữ thần lực kinh
người, kết quả đều bị xuyên thủng.

Phát sinh trong nháy mắt, tiếp theo, Thập Ngũ gia lại bắn tiếp ba mũi tên,
toàn bộ bắn trúng vào lư đồng, keeng keeng keeng, đánh bay chiếc lư đồng, hoa
lửa đâu đâu cũng có.

Võ Vương tức giận, lư cổ xưa này tuy không tổn hại thế nhưng sau miếng phù văn
có chút lờ mờ, giờ phút này không thể nhẫn nhịn được nữa, hôm nay vậy mà lại
rơi xuống thế hạ phong.

“Giết!”

Cả người hắn phát sáng, bên trong thiên linh vọt lên một luồng tinh lực, quán
thông cả tầng mâu, cả người như là một vị Thái Cổ hung thú, vẫy tay lư đồng
bay trở về.

Sau đó, trong tay cầm Thượng Cổ pháp khí này bay về phía Thập Ngũ gia, đây là
trận chiến sống còn, chém giết cận chiến.

Thời khắc này, bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện cổ giao màu xám, thần ô màu vàng
giang cánh, Toan Nghê màu tím rít gào…

Đó chính là chim thần và hung thú mạnh mẽ trong Động Thiên đồng loạt ra tay,
vây quanh hắn và cùng hắn giết về phía trước, thể hiện sức chiến đấu mạnh
nhất.

Đại Ma Thần lạnh lùng, không chút đổi sắc, thế nhưng khí tức lại tăng vọt, một
con Kim Sí Đại Bàng vọt lên bay xung quanh đầu, một con Bệ Ngạn thét dài chạy
chồm.

Ông cũng phóng thích linh thân, muốn tiến hành cuộc quyết chiến cuối cùng, đón
đánh đại địch.

“Giết!” Hai người cùng hét lớn, đồng thời nhằm phía đối diện.

Thập Ngũ gia mở cung, cung lớn như là trăng tròn, bắt đầu bắn giết Võ Vương.

“Keeng!”

Lư đồng run bần bật, Võ Vương lấy nó chắn trước ngược, đánh văng từng mũi tên
bắn tới, tạo nên từng đốm hoa lửa sáng rực.

Keeng, Keeng…

Thanh âm leng keng không dứt bên tai, Thập Ngũ gia liên tiếp mở cung, mũi tên
liên tiếp bay ra, Võ Vương thì vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ đều lấy lư đồng
chống đỡ.

Đây là đại sát khí từ Thượng Cổ truyền xuống thế nhưng hiện tại liên tiếp bị
thương, thân lư có một vài chỗ móp méo, bởi vì những mũi tên đều bắn lên cùng
một điểm.

Đại Ma Thần thần tiễn vô song, nắm chặt thời cơ, diệu đến mức cao nhất, phi
thường chuẩn xác.

“Lão Thập Ngũ, ngươi chỉ có thể bắn tên thôi sao?” Võ Vương nổi giận, đau lòng
không chịu được, bảo cụ này lai lịch rất lớn, hôm nay lại bị hư hao như thế
khiến hắn sát khí ngút trời.

Rốt cuộc hắn cũng vọt tới phụ cận, một luồng hoa máu vọt lên, Thâp Ngũ gia bắn
ra một mũi tên giết chết một linh thân của hắn, ngay giữa mi tâm.

“Nhận lấy cái chết!”

Võ Vương quát lên, cả người thiêu đốt, thần lực mãnh liệt sôi trào, chẳng
giống chút nào trước kia cả, hắn cởi bỏ toàn bộ phong ấn, thực lực tăng lên
một đoạn dài.

“Cái gì, vậy mà hắn lại đang giấu đi sức mạnh!”

“Hắn tự áp chế mình, dùng phương pháp này để tu hành, hiện tại mới chính thức
bùng phát, Thập Ngũ gia nguy hiểm rồi!”

Nơi xa trên không trung có không ít người kinh ngạc, trận chiến này tự nhiên
đã kinh động đến tất cả cường giả của Hoàng Đô, tất cả bọn họ đều tới xem
chiến.

Võ Vương bùng phát, vạn dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất, cứng rắng chống đỡ Thập
Ngũ gia, phải tiêu diệt cho bằng được đối phương, bất kể cân nhắc ở phương
diện nào đi nữa hắn đều muốn ra tay giết chết.

“Bùm!”

Giống như trời long đất lỡ, Thập Ngũ gia rút lui, khóe miệng chảy máu tươi,
đòn thứ nhất đã bị trọng thương.

“Trở lại!”

Võ Vương hét lớn, sức mạnh càng thêm khủng bố, cả người thiêu đốt, lư đồng cầm
trong tay ném mạnh tới Thập Ngũ gia.

Thập Ngũ gia né tránh, thời khắc này từ dưới chân của ông dựng lên hai luồng
không giống ánh sáng, hai luồng này trắng noãn và an lành, từ tâm chân trái
bắt đầu lan tràn đi lên, một luồng khác đen tuyền và lạnh lẽo từ gan bàn chân
bắt đầu lan tràn, ầm một tiếng trắng và đen hai chùm ánh sáng quyện lại, che
kín toàn thân ông.

“Đại Ma Thần!”

Mọi người đồng thời kinh hô.

Ở Hoàng Đô vẫn còn nghe một loại tin đồn, tên gọi Đại Ma Thần của Thập Ngũ gia
không chỉ có quan hệ với phong cách hành sự của ông, mà cũng có quan hệ với
việc tu hành nữa, hiện tại đã được chứng thực.

Thần tính và sức mạnh ma quái được phóng thích, toàn thân ông phát sáng, tràn
ngập khí thế khủng bố, so với lúc nãy thì mạnh mẽ hơn nhiều, hùng hổ lấy cúng
chọi cứng với Võ Vương.

“Đùng!”

Ông một tay đập mạnh lên trên lư đồng khiến cho chiếc lư lõm xuống một lỗ sâu,
việc này cần đến sức mạnh khổng lồ như thế nào? Thượng Cổ pháp khí đều chịu
không nổi.

Cứ như vậy, hai người va chạm vào nhau, triển khai công kích liều mạng, mà
linh thân xuất hiện một cái là chết một cái.

Cứ như là hai con khủng long gặp gỡ nhau, chém giết kịch liệt với nhau, từ
trên trời đánh xuống dưới đất, từ Hoàng Đô đánh vào dãy núi, sau đó lại vọt
lên tầng mây cao tiếp tục giết trở về.

Hai người chiến đấu đến mức trời tối đất đen, khóe miệng máu chảy ròng ròng,
cuối cùng lư đồng của Võ Vương bị Đại Ma Thần một tát đánh bay, mà cả người
không ngừng chấn dộng mà ho ra máu, bay ngược trở lại.

“Võ Vương, ngươi có phục hay không?” Đại Ma Thần quát lên.

“Ta không phục!” Võ Vương gầm thét, trợn trừng hai con mắt.

Đại Ma Thần tiếp tục dùng cung, biểu hiện so với lúc trước càng thêm nghiêm
túc, lúc này bình tĩnh, cung lớn mở ra, một mũi tên trắng đen xen kẽ bay ra,
phát ra những tiếng vù vù.

Võ Vương ra sức oanh kích, phù văn đan dệt, hơn nữa bản thân cũng đang tránh
né thế nhưng vẫn vô dụng, hắn đã trúng tên!

“Bụp!”

Một vòi máu tươi vọt lên, phù văn trước người hắn bị tiêu diệt một mảnh lớn,
quần áo rách rưới của hắn bị bắn thủng, xương bị chấn gãy vài đoạn, nếu không
có phù văn dày đặc nháy mắt bảo vệ thì hắn ắt đã nổ banh xác.

“Ầm!” một tiếng, Võ Vương ngã ngửa vào trong tòa phủ đệ, trận chiến này kết
thúc!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận