“Khiêng bọn họ xuống!” Võ Vương quát lên, lệnh cho những người hầu mang những
nguyên lão bị phế rời đi.
Nơi đây trở nên hừng hực, hào quang nóng rực, tựa như nơi nghỉ chân của thần
linh, Võ Vương đứng ở trung tâm, được hào quang bao phủ khiến cho người khác
có cảm giác không thể với tới được.
Đại Ma Thần không thích giết chóc, người chết cũng không quá nhiều. Mà Võ
Vương cảm thấy còn có cơ hội, nếu như hắn có thể đột phá cảnh giới hiện tại
thì có thể làm cho những người này phục hồi như cũ.
Đại Ma Thần ánh mắt lạnh lùng, cũng không có ngăn cản, bởi vì cơ bản thân ông
không cho rằng những người này thuộc cùng một cấp độ với mình, cũng không phải
là địch thủ phải lưu ý để đối phó.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, hôm nay cũng không phải là báo thù, cũng chỉ là
chữa trị bệnh nặng kéo dài cho bộ tộc mình mà thôi, những người này ngày sau
không đáng sợ chút nào.
Đám người Thạch Uyên sắc mặt xám như tro tàn, bọn họ cảm thấy ý nghĩa mà Đại
Ma Thần để bọn họ sống sót, có thể cũng chỉ là để xem Thạch Nghị có hay là
không quân lâm Hoang Vực mà thôi.
“Lão Thập Ngũ, đường do chân ngươi chọn, hỏi lại lần nữa, có hối lỗi hay
không?!” Võ Vương hỏi, âm thanh lạnh lẽo không còn ôn hòa như trước nữa, có
một luồng sát khí ép người.
Đáp lại câu hỏi của hắn là một chưởng của Thập Ngũ gia, một mảng phù văn tỏa
ra, như là sóng lớn vỡ bờ mênh mông cuồn cuộn, bao la cực kỳ, bao phủ toàn bộ
thế giới.
Thời khắc này không cần nhiều lời, Đại Ma Thần dùng hành động để nói cho hắn
biết, quyết tâm lúc này của ông mạnh đến mức nào, thậm chí cũng chẳng thèm nói
thêm điều gì nữa.
“Được!” Võ Vương gào thét.
Hắn rít lên một tiếng, như là sét nổ giữa trời cao, từng mảng ánh vàng liên
miên xuất hiện, hắn vung ra một bàn tay lớn vô cùng hùng vĩ.
Mọi người giật mình, trong lòng bàn tay này có nhật nguyệt tinh thần vờn
quanh, vô cùng thần bí khiến người khác rung động.
“Thế giới trong lòng bàn tay!”
Rất nhiều người hít vào một hơi lạnh, đây là một môn đại thần thông, hơn nữa
không phải tuyệt đỉnh cao thủ tuyệt không thể thi triển, yêu cầu tu vi cực kỳ
cao.
Thời khắc này, những lão huynh đệ của Thập Ngũ gia da đầu tê dại, tất cả đều
biến sắc mặt, Võ Vương quá lợi hại, bế quan nhiều năm cũng đã tinh tiến và đột
phá, không hổ là một người đàn ông từng tranh bá ở Thạch Quốc.
“Ầm ầm!”
Bàn tay lớn hướng tới, trải rộng về trước, như muốn chụp cho bằng được Thập
Ngũ gia, trong lòng làn tay có vô tận sương mù khuếch tán, hiện ra vô cùng to
lớn.
Thập Ngũ gia bay lên trời, toàn thân lượn lờ ánh nhiệt, còn như là một vị thần
linh muốn bổ đôi cả thiên địa, ông đã lên đến trời cao.
Võ Vương thân hình bất động, như trước đứng ở trong sân, thế nhưng bàn tay lớn
đó cũng lao lên không trung, bao phủ tất cả.
Vù một tiếng, thiên địa run rẩy, năm ngón tay đột nhiên biến lớn, mỗi một ngón
trở nên vàng óng, xuất hiện đầy khí đất, như là năm cây cột chống trời, to lớn
cực kỳ,
“Ầm!”
Bàn tay bao trùm lấy Thập Ngũ gia, từ từ nắm lại như nhốt ông vào bên trong.
Thập Ngũ gia vọt lên tận trời cao, thế nhưng bàn tay cũng phóng to theo cứ như
là hình với bóng, trước sau vẫn bao phủ lấy ông, hóa thành một thế giới lòng
bàn tay.
Cùng lúc đó, bên trong từng viên nhật nguyệt sao trời ầm ầm chuyển động, xoay
tròn vòng quanh từng ngón tay khổng lồ kia, thần bí và đáng sợ.
Cảnh tượng như thế này mọi người chưa hề thấy, Thế giới trong lòng bàn tay
đáng lẽ không có xuất hiện ngôi sao mới đúng, hiển nhiên đây là do phù văn
biến thành, cũng có sương mù khuếch tán, bao phủ lấy địch thủ.
Tình huống này xuất hiện rất là kinh người, những nhật nguyệt tinh thần chuyển
động ầm ầm, phát ra những thanh âm vô cùng lớn kinh động cả bầu trời Hoàng Đô.
Rất nhiều cường giả giật mình đồng thời nhìn lên trời cao, phóng tầm mắt về Võ
Vương phủ, thời gian nhiều năm trôi qua Võ Vương lần nữa xuất thế, quả nhiên
mạnh mẽ hơn rất nhiều khiến người khác phải sợ hãi.
“Ầm!”
Đại Ma thần xuất thủ, đánh xuyên quốc gia trong lòng bàn tay này, dựa vào đó
bay ra ngoài.
Nhưng mà, Võ Vương thật sự rất đáng sợ, từng viên đại tinh chuyển động, mỗi
một cái đều có từng luồng phù văn sáng lên, ở tất cả phương vị đé ép về phía
trước, ngăn chặn đường đi của ông.
Thế giới trong lòng bàn tay hợp lại, đại tinh giáng thế, bất đầu chuyển động
quanh Thập Ngũ gia, đây là muốn trấn áp và luyện hóa.
Hết tầng thần quang này đến thần quang khác chiếu rọi, toàn bộ hướng về một
điểm nơi trung tâm, muốn thiêu đốt ông thành tro tàn.
Mọi người sợ hãi, không nói cái khác, chỉ riêng gợn sóng này cũng đủ khiến cho
cường giả trong phủ ngơ ngác, nếu như bọn họ tiến vào bên trong tất nhiên sẽ
hóa thành bụi trần, ngay cả tro bụi cũng không còn.
“Ầm!”
Thập Ngũ gia không sự, mặc dù lọt vào trong Thế giới lòng bàn tay thế nhưng
vẫn rất bình tĩnh, vung nắm đấm lên, một quyền tiếp một quyền đánh về những
ngôi sao lớn kia.
Trên bầu trời hoàn toàn thay đổi, thần lực như là dòng sông dâng trào, hào
quang chiếu rọi, hư không sôi trào, hết quền này đến quyền khác của Thập Ngũ
gia khiến cho những ngôi sao lớn nát đấy, muốn xông ra ngoài.
“Hóa!”
Võ Vương hét lớn một tiếng, Thế giới trong lòng bàn tay liền thay đổi, ngân hà
biến mất, lửa cháy hừng hực, bàn tay của hắn khép kín hóa thành một lò lửa,
bắt đầu luyện hóa Đại Ma Thần.
Mọi người biến sắc, cái lư đồng kia chính là binh khí của Võ Vương, càng là
dung hợp với bàn tay của hắn, đáng sợ vô biên, hiện tại đột nhiên tiêu diệt
như vậy khiến người khác run rẩy.
Khung trời đang run lên, áng mây cũng bị đánh tan, một chiếc lư đồng vĩnh hằng
xuất hiện, gỉ màu đồng xanh hoen ố, bên trong ánh lửa hừng hực, luyện hóa
cường địch.
“Mở!”
Thập Ngũ gia quát lớn, mọi người đều nghe được tiếng vang lớn, “Keeeng” một
tiếng, bầu trời run rẩy, những đám mấy muôn phương bị đánh tan, cả lư đồng lay
động dữ dội.
Thân hình Võ Vương chấn động, hắn buông tay lư đồng cũng biến mất theo, trong
hư không Đại Ma Thần ánh mắt lạnh lẽo, trước người lơ lửng một cây cung lớn.
Đây là lần quyết đấu đầu tiên giữa hai binh khí, vừa nãy như là chuông thần
thiên giới vang lên, hiển nhiên là do cung lớn va chạm với lư đồng, dẫn đến âm
thanh đinh tai nhức óc.
Đại Ma Thần thoát vây đi ra, thần sắc bình tĩnh, không buồn cũng chả vui, đối
mặt với Võ Vương.
Mọi người kinh dị, quả nhiên hắn càng ngày càng mạnh mẽ, hơn xa trước kia,
tuyệt đó có thể đứng ngang hàng với Võ Vương.
Sau đó, Đại Ma Thần xuất kích, đấm ra một quyền, một luồng kình khí hình xoắn
ốc lao ra, hóa thành một con Bệ Ngạn hoàng kim, toàn thân chi chít vảy, hào
quang rực rỡ, giống như muốn chỗ đỡ cả khung trời này.
“Ầm!”
Cú đấm này cương mãnh cực kỳ, Bệ Ngạn hoàng kim mạnh mẽ tựa như muốn phá vỡ
thiên địa, nhằm thẳng Võ Vương, cảnh tượng này rất kinh người, một quyền của
Thập Ngũ gia chính là sức mạnh của một con Bệ Ngạn.
Võ Vương nháy nháy mắt, chùm sáng bắng mạnh, hai tai điểm điểm liền xuất hiện
một mảnh ký hiệu thần bí ngăn cản lại Bệ Ngạn, đồng thời ống tay áo giương ra,
hắc phong vù vù.
“Hắc Thần Phong!”
Nơi xa trên không trung truyền tới tiếng kinh ngạc, đây chính là một môn thần
thông, hắc phong vừa ra âm nhu cực kỳ, có thể cắn nát sông núi, phong này mặc
dù không cuồng bạo lắm thế nhưng uy lực lại lớn vô cùng.
Quả nhiên, sau khi con Bệ Ngạn kia lao tới thì bị hắc phong quấn lấy, miệng
phun đầy máu, phủ tạng bên trong vỡ nát. Đây chính là hung thú được hình thành
từ bảo thuật, thế nhưng lại giống y như thật, người công tham tạo hóa có thể
dễ dàng đạt đến bước này.
Võ Vương vung tay áo vọt thẳng lên không, bên trong ống tay áo hắc phong như
thủy triều dâng trào cuồn cuộn, toàn bộ nhằm về phía Thập Ngũ gia.
“Đốt!”
Đại Ma Thần hét lớn một tiếng, từ trong miệng phun ra một luồng sương mù mờ
mịt và cuồng bạo đánh tan thần phong màu đen đang hướng tới.
“Đây là…Hỗn Độn Đại Khí công?!” Rất nhiều người hoảng sợ.
Đây gần như là một bộ công pháp tốc hành đã thất truyền, tối thiểu ở trong
Thạch Quốc chưa từng nhìn thấy, không có mấy người hiểu được, không ngờ rằng
Thập Ngũ gia lại luyện thành công.
Đây là môn công pháp luyện khí hỗn độn vào trong cơ thể, nội liễm các loại phù
văn bản nguyên, lúc phóng ra sẽ kinh thiên động địa, có thể đánh tan tất cả.
“Lão Thập Ngũ của Võ Vương phủ sức lực mười phần, quả nhiên ghê gớm nha!”
Phương xa có người khẽ nói, khá là giật mình.
“Không hổ là Đại Ma Thần!” Mọi người thán phục.
Võ Vương ánh mắt khiếp người, nhìn chằm chằm về phía trước. Đột nhiên nơi mi
tâm của hắn xuất hiện một lỗ hổng, một con mắt màu bạc lộ ra bắn ra từng luồng
phù văn, như là từng luồng khiếm khí thông thiên, toàn bộ lao về phía Thập Ngũ
gia.
“Keeng”, “Keeng”…
Thập Ngũ gia quơ tay phải về trước, thế mà hóa thành một chiếc vuốt rồng, cực
kỳ rực rỡ, chặn lại toàn bộ kiếm khí đang lao tới.
Mọi người nơi đây trở nên sợ hãi, hai người nắm giữ bao nhiêu thần thông, chỉ
mới công kích thăm dò lẫn nhau cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mắt, cực
kỳ đáng sợ.
Hai người như là hai ngọn thần hỏa rực cháy, rọi sáng phía chân trời, Võ Vương
và Đại Ma Thần cùng xông về phía trước, ánh sáng không ngừng xuất hiện, rầm
rầm vang vọng, bốn phương run rẩy.
Võ Vương là ai? Mạnh mẽ tuyệt luân, kinh sợ bốn phương, thế nhưng hiện tại gặp
phải cường địch.
Hàng loạt bảo thuật bay lượn, hào quang chói mắt tỏa ra giữa bầu trời cứ như
là hai con giao long đang quấn chặt lấy nhau, kịch liệt quay cuồng, từ trên
trời xuống tới lòng đất rồi lại tiến vào tầng mây.
Trận chiến này đã kinh động tất cả mọi người ở Hoàng Đô!
“Thập Ngũ gia đã trở về!” Lúc này rất nhiều phàm nhân cũng đã nhận được tin
tức, lập tức chấn động, Đại Ma Thần rời đi mười mấy năm giờ trở về, lại cùng
chém giết Võ Vương.
Một chiếc lư đồng loang lổ gỉ xanh lại xuất hiện, bắt đầu phát sáng lơ lửng
trên đầu Võ Vương, mà nơi miệng lư chảy xuống từng luồng thác nước thần, bao
phủ hắn ở bên trong.
Hắn giống như một vị thần, chân đạp trong hư không bước nhanh về phía trước,
cực kỳ cuồng bạo, trong tay có nhật nguyệt tinh thần chuyển động, đánh thẳng
về phía Đại Ma Thần.
Mọi người chấn động, khác nhau với Thần ở điểm nào? Đứng trên trời cao, thúc
đẩy nhật nguyệt tinh thần, đây đáng sợ và thô bạo đến cỡ nào.
“Lão Thập Ngũ, ngươi tiến bộ rất lớn nhưng thân thể đã tàn, mất đi một cánh
tay, cho dù đạt tới cảnh giới này thế nhưng khi sinh ra đã định kém cỏi rồi!”
Võ Vương mở miệng, nhanh chân áp sát tới, nắm đấm vung tới, từng viên đại tinh
xuất hiện ở trong hư không khiến cho mặt trời ở trên trời phải biến sắc, còn
giống như là một vùng sao trời vậy.
“Ầm!”
Trời long đất lỡ, một chưởng này mượn nhờ sức mạnh vạn đại tinh, hàng loạt
hung thú như Hôi Giao, Toan Nghê, Đằng Xà xuất hiện chuyển động xung quanh
hắn, đồng thời phát lực cùng với hắn.
Đòn này quả thật rất đáng sợ, sóng lớn vỡ bò, cuốn lấy gió mây cả Hoàng Đô, uy
thế có thể phá diệt hết thảy.
“Võ Vương, ngươi sợ sao, dùng lời nói để tăng thêm lòng can đảm sao?” Thanh âm
Đại Ma Thần rất ôn hào, một tay quét ngang không có hào quanh óng ánh gì, cũng
không có đại tinh đầy trời.
Thế nhưng lại có một luồng khí thế đáng sợ, chấn cho nhật nguyệt tinh thần lần
lượt nổ tung, cảnh tưởng khủng bố, giống như là diệt thế vậy!
Đại tinh là do phù văn của Võ Vương biến thánh, kết quả dưới một tay đấy không
ngừng bị tan vỡ, hóa thành bột mịn.
Đại Ma Thần hét dài một tiếng, bước một bước dài ép tới đằng trước, tay cụt
chấn động, không ngừng chém xuống khiến cho toàn bộ đại tinh trước người Võ
Vương nổ tung.
Đại Ma Thần vung quyền, không ngừng nện xuống, lấy cứng chọi cứng với Võ
Vương.
Sóng phù văn tầng này mạnh hơn tầng khác, cực kỳ đáng sợ, hào quang rực rỡ bao
phủ nơi đây, Võ Vương run bần bật, khi lấy cứng chọi cứng hắn có cảm giác như
là mười vạn đại sơn ép xuống.
“Bụp!”
Võ Vương phun ra một ngụm máu, bị công kích đơn giản mà cuồng bảo của Đại Ma
Thần chấn cho thân thể lảo đảo, không ngừng rút lui.